Ngay từ đầu, khái niệm “tằng tổ mẫu*” đã quá xa lạ. Khi Yoon Jae sinh ra, cụ cố anh đã là một cụ già. Tằng tổ phụ mất từ lâu nên anh chưa từng gặp, thậm chí không biết tên. Ryu Gwan là gia đình duy nhất, là huyết thống quý giá của Young Soo, nhưng điều gì thực sự khiến cậu xúc động? Chỉ có cảm giác này đọng lại.
*Tằng tổ mẫu: là bà cụ cố, tức là mẹ của ông nội hoặc ông ngoại. Tương tự với tằng tổ phụ
“Chịu khó điều trị rồi sẽ khỏe thôi…”
Chỉ là nghĩ đến cậu bé phải một mình trong ngôi nhà vắng bóng Ryu Gwan, lòng anh chùng xuống.
“Tay em sao thế?”
Yoon Jae nắm lấy ngón tay đang buông thõng của Young Soo, đặt vào lòng bàn tay mình. Một vết xước dài trên ngón trỏ phải. Dù không sâu nhưng máu đã đông thành vệt.
“À, không biết từ lúc nào…”
“Có lẽ bị xước lúc xuống núi. Giờ phải rửa vết thương… Trên hành lang có trưởng phòng Hwang, để anh nhờ anh ấy lấy thuốc sát trùng giúp.”
Dù đã nắm cổ tay đỡ Young Soo dậy, cậu bé vẫn đờ đẫn đứng im, do dự. Yoon Jae lại đẩy nhẹ lưng thúc giục.
“Anh sẽ ở đây, em đi đi. Dù vết thương trông không nghiêm trọng, nhưng vào mùa đông sẽ tệ hơn đấy.”
Sau nhiều lần thuyết phục, Young Soo cuối cùng cũng chậm rãi rời phòng. Một mình ở lại, Yoon Jae ngửa đầu ra sau, xoa bóp gáy đau mỏi. Ha…anh thở dài hướng lên trần nhà, cảm giác khó tả trào dâng.
Nghĩ đến việc bỏ lại Young Soo một mình, lòng như đầy sỏi đá, cảm xúc khó chịu ùn ùn dâng lên. Dù vậy, anh cũng không thể bỏ học ở lại đây mãi. Dù tỏ ra thông minh đến đâu thì Yoon Jae cũng chỉ là chàng trai 18 tuổi. Một người có thể quyết định được bao nhiêu chuyện?
‘…Hay là đưa em ấy đến Seoul? Đã có người chăm sóc rồi, vậy chẳng phải ổn sao?’
Khi đang phân vân, tiếng ho khan vang lên từ giường bệnh.
“…”
Nhìn xuống, Ryu Gwan đang nheo mắt, một tay vẫy vẫy. Như muốn gỡ chiếc mặt nạ oxy gồ ghề trên mặt.
“Bà ơi.”
Yoon Jae chống hai tay lên giường gọi khẽ, đôi mắt bị kẹt trong làn da nhăn nheo như vỏ cây bỗng chốc bừng sáng. Ánh mắt rực rỡ ấy chính là thứ mà anh đã thấy vào mùa thu năm trước. Vô thức, anh nuốt khan nước bọt rồi lại nghiêng đầu.
“Bà ơi, bà tỉnh rồi ạ?”
“…”
“Để cháu gọi y tá nhé? Có chỗ nào khó chịu không…?”
“…Lee… Le…”
Phòng bệnh không hề yên tĩnh. Ngoài cửa mỏng manh, tiếng bước chân qua lại không ngớt, cùng với âm thanh cơ khí không đều từ thiết bị y tế. Để nghe rõ lời thều thào qua hơi thở yếu ớt của cụ già đòi hỏi sự tập trung cao độ. Yoon Jae gần như nhắm một mắt, áp sát tai vào miệng bà lão.
“Xin lỗi, bà vừa nói gì ạ?”
“…Mang… đi…”
“…”
“Mang đi… Chăm sóc…”
Mẹ Yoon Jae từng nhận xét về Man Shin: ‘Khi ngồi đối diện, cứ như người từ tương lai trở về, có thể đoán những điều gì đang khiến họ do dự hay muốn thổ lộ.’
“…Ai ạ?”
Dù anh biết rõ nhưng cố tình hỏi lại, bà lão thở ra tiếng khò khè.
“Đứa trẻ…”
“Vâng, có một đứa trẻ quý giá.”
“Bảo bối. Con là đứa trẻ tốt bụng… Bà biết ngay từ đầu rồi.”
Yoon Jae khẽ cứng người khi nghe câu trả lời giả lả. “Bảo bối” – từ mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được gọi.
“Già mà không chết… già rồi không được chết, vốn dĩ… muốn nhìn thấy cái gì… đó là luật trời.”
“….”
“Có vẻ… đúng vậy, có vẻ có vấn đề… Rốt cuộc thành ra thế này…!”
Giọng nói khàn đặc đột nhiên vút cao, đôi mắt bà lão đảo loạn. Đôi mắt mất đi ánh sáng, trở nên đen kịt, Ryu Gwan bất ngờ thét lên một tiếng.
“Lũ khốn nạn các ngươi! Đồ chó má!”
Giọng bà vang vọng khó tin đối với một cụ già sắp lìa đời. Yoon Jae giật mình, đứng bật dậy. Ryu Gwan tiếp tục tuôn ra những lời nguyền rủa kỳ quái và thảm khốc, khiến người ta không thể rời mắt.
Yoon Jae thậm chí không kịp nghĩ đến việc gọi nhân viên y tế. Khi anh đang đứng cứng người thì cánh cửa phía sau bật mở. Young Soo và trưởng phòng Hwang chạy vào. Young Soo vượt qua Yoon Jae, ôm chặt lấy cụ già như muốn phủ cả cơ thể lên giường.
“Bà ơi.”
Và rồi điều khó tin đã xảy ra. Ryu Gwan dùng bàn tay đập vào đầu đứa chắt đang áp sát vào ngực mình, đến nỗi phát ra tiếng “bốp” lớn. Cụ già gào lên những lời nguyền rủa tục tĩu, vừa đánh vừa cào vào vai, lưng và cánh tay cậu bé. Nhìn những móng tay gầy guộc cào xé trên cánh tay gầy, Yoon Jae chợt hiểu ai là người làm tổn thương bàn tay Young Soo.
“Bà ơi, không sao đâu ạ.”
Young Soo hoàn toàn không ngạc nhiên. Cậu thuần thục che chắn cho cụ già, chỉ im lặng ôm chặt bà để trấn an. Trưởng phòng Hwang kéo tay Ryu Gwan ra, ngay sau đó nhân viên y tế ùa vào. Yoon Jae bị đẩy lùi bởi những hành động thuần thục của người lớn, đứng nhìn từ xa rất lâu.
“…”
Anh chợt nhớ lại lời dặn “không được rời xa cụ già dù chỉ một khắc”. Yoon Jae do dự không biết nên nói gì, thì lúc đó Young Soo quay lại, nở nụ cười chậm chạp.
“Xin lỗi anh… Đã làm anh giật mình.”
______
“Dường như tạm thời xuất hiện chứng ảo giác. Đã tiêm thêm thuốc điều chỉnh, chắc chắn sẽ sớm ổn thôi.”
Một cuộc hỗn loạn đã xảy ra… Dù nói vậy nhưng cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. Bởi sự hỗn loạn của bà cụ chỉ làm tổn thương một thiếu niên nhỏ bé yếu ớt, thậm chí chẳng làm vỡ đồ dùng trong bệnh viện. Các bác sĩ và y tá đến phòng bệnh để xử lý hậu quả cũng giữ thái độ hoàn toàn không có gì lạ. Quan trọng nhất là Young Soo bị đánh mắng vô cớ lại tỏ ra vô cùng điềm nhiên và bình thản, nên cuối cùng, người duy nhất sốc và bối rối trước cơn kịch phát của Ryu Gwan chính là Yoon Jae.
“Ảo giác là gì vậy?”
Khi nhân viên lén hỏi Trưởng phòng Hwang – người thay mặt người giám hộ nhỏ tuổi xử lý tình huống quay về – ông áp sát tai Yoon Jae thì thầm:
“Khi sử dụng thuốc mạnh, đôi khi sẽ xuất hiện ảo giác hoặc nhận thức sai lệch. Đó gọi là chứng delirium (mê sảng).”
“Đó là hiện tượng tạm thời sao?”
“Vâng. Điều trị tốt sẽ khỏi, không cần lo lắng.”
Yoon Jae đầy nghi hoặc đảo mắt. Nếu là hiện tượng tạm thời thì hôm nay là lần đầu xảy ra…
‘Không phải vậy, thái độ của đứa trẻ kia có phải quá điềm tĩnh không?’
“Young Soo!”
Lúc này từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc. Quay lại nhìn, dì Mi Ran đứng đó thở hổn hển. Giữa mùa đông giá lạnh mà mồ hôi ướt đẫm.
“…Bồ Tát.”
Ánh mắt Young Soo đột ngột đứng dậy lập tức trở nên dịu dàng như tan chảy. Mi Ran như không thấy mọi người xung quanh, chạy ào tới ôm chầm lấy cậu.
“Trời ơi, sao lại đúng vào hôm nay…”
“Không sao đâu ạ.”
“Không sao ư, trời ạ… Con có bị thương không? Sao con lại đến đây?”
“Nhờ sự giúp đỡ của các vị khách, con mới có thể trở về an toàn.”
Câu nói này khiến Yoon Jae và Mi Ran chạm mắt nhau. Mi Ran dường như lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Yoon Jae, khẽ hít một hơi rồi lập tức cúi đầu.
“Vị khách quý… Xin cảm ơn ngài.”
“…”
Yoon Jae vô thức định cúi đầu đáp lễ nhưng bỗng giật mình vì cảm giác khó chịu mơ hồ đang lan tỏa trong lòng. Trong tình huống này, một suy nghĩ trẻ con nảy ra: Chẳng nhẽ chỉ biết cảm ơn sự giúp đỡ của khách quý thôi sao?
“Không, không có gì… Đó là điều đương nhiên thôi.”
‘Liệu Young Soo cũng nghĩ như vậy chăng? Rằng mình chỉ là người ngoài, một vị khách, vốn dĩ có thể làm ngơ, nhưng chỉ vì tốt bụng mà giúp đỡ, còn ‘vị Bồ Tát’ này mới là người thân duy nhất đáng tin cậy.’
“Này Young Soo à. Con đã ăn gì chưa?”
Mi Ran quay sang hỏi cậu bé. Young Soo do dự một lúc mà không trả lời. Có lẽ vì quen không biết nói dối. Từ trưa đến giờ cậu chưa ăn gì, Yoon Jae cũng vậy. Yoon Jae cúi đầu nói với Mi Ran:
“Để tôi đưa cậu ấy xuống dưới ăn chút gì rồi quay lại. Dong Ja hôm nay hầu như chưa ăn gì cả.”
Anh nghĩ dù có mời Young Soo đi cùng, cậu cũng sẽ viện cớ từ chối. Có lẽ đó là nhận định đúng, Mi Ran lập tức tỏ vẻ nghiêm túc.
“Ôi trời ơi… Vậy thì xin phiền ngài, thưa vị khách.”
Young Soo bị Mi Ran đẩy ra khỏi phòng bệnh, dù cậu thở dài nhẹ nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn theo bước chân Yoon Jae. Băng qua hành lang vắng lặng, bước vào thang máy, ngay khi ánh mắt người lớn biến mất, Young Soo chậm rãi lên tiếng:
“Sao phải nói những lời như thế? Không cần lo lắng đâu.”
“Không phải đã nói đừng bao giờ nói dối sao?”
“….”