Thức Thứ 7 - Chương 75

Chương 75

"... Hắn nói có sai đâu."
 
Câu nói tàn nhẫn nhất lại được thốt ra bằng giọng bình thản nhất, lạnh lùng như kim loại vô tri.
 
"Em đã từng tiếp cả ma quỷ mà. Có vấn đề gì sao?"
 
Yoon Jae thở ra âm thanh nghẹt thở. Anh trợn mắt như kẻ bị siết cổ, da mặt tái nhợt, mạch máu xanh nổi lên dưới lớp da mỏng.
 
"... Em vừa nói gì?"
 
Hơi thở gãy vụn như lá khô.
 
"Lúc nãy... em nói gì... em đã làm gì..."
 
Gương mặt Yoon Jae co giật khẽ. Young Soo cảm nhận rõ cơn thịnh nộ như lửa đốt, nỗi thất vọng như bùn, nỗi đau như dao đâm của anh.
 
"Không thể nào... em thật lòng..."
 
"... "
 
"... Không. Dù có thật lòng hay không cũng không quan trọng."
 
Yoon Jae cúi gằm mặt, hai tay xoa mạnh lên khuôn mặt mình. Tiếng thở gấp như muốn thiêu đốt không khí.
 
"... "
 
Sự im lặng như lửa rừng tràn ngập căn phòng. Young Soo nén cảm giác muốn bỏ chạy, siết chặt nắm đấm.
 
"... Em nói lỡ lời rồi phải không?"
 
"...Nhầm lẫn thôi, phải không?"
 
Mãi sau, giọng Yoon Jae mới vang lên, lẫn chút hy vọng mong manh:
 
"Chuyện anh làm hôm qua... quấy rầy em, quả là sai lầm..."
 
"..."
 
"Nên... em nói thế chỉ vì quá tức giận thôi phải không?"
 
Hơi thở Yoon Jae trở nên thô ráp.
 
‘Giá như anh thẳng tay đấm em một cái có phải dễ chịu hơn không?’ 
 
Young Soo không tìm được câu trả lời nào hơn ngoài im lặng.
 
"Cứ coi như lỡ lời vậy."
 
Đó là cách duy nhất. Yoon Jae nắm chặt vạt áo Young Soo, giọng nén xuống:
 
"Dù có giận đến mấy, cũng có những ranh giới không được vượt qua."
 
"..."
 
"Nên giờ em nói đi. Coi như lỡ miệng. Rồi chúng ta sẽ quên hết, như chưa từng xảy ra."
 
Không cần xin lỗi. Dù là nước đã đổ, dù có phải quỳ xuống liếm lấy, cũng giả vờ như không có chuyện gì. Mỗi khi lời than thở đầy đe dọa của anh chạm vào tai, cả người cậu lại đau như vỡ vụn. Nhưng nghịch lý thay, nội tạng càng rữa nát, đầu óc lại càng tỉnh táo. Young Soo nắm lấy bàn tay đang giữ vạt áo mình, từ từ gỡ ra.
 
"Em không hiểu anh đang nói gì."
 
Là cậu đã nhầm. Cậu tưởng chỉ cần không nói ra thì sẽ không ai biết.
 
"Hoàng hôn ư? Những người khác... đều chỉ là khách qua đường của ngôi nhà này. Em đã nói rồi mà. Em chỉ bị ma quỷ mê hoặc thôi."
 
"..."
 
"Nên em không từ chối những gì quan niệm kỳ vọng ở em. Khác gì việc em tiếp đãi khách bằng thân xác?"
 
"Vậy thì..."
 
Yoon Jae không chớp mắt từ lúc nào.
 
"Vậy thì... không phải anh cũng được, phải không?"
 
"Tối nay…. Nếu Nam Kyung Tae hợp khẩu vị em, em cũng sẽ cho hắn à? Ý em là thế sao?"
 
Bị chất vấn, Young Soo chỉ thấy khó hiểu. Yoon Jae bật ra tiếng cười khô khốc. Đôi mắt đỏ ngầu như sắp vỡ tung, trào máu.
 
"Em... xem anh là..."
 
"Đủ rồi."
 
"...Em đã hứa sẽ đợi mà."
 
Young Soo định đứng dậy thì bỗng đứng hình. Đó là một mùa đông sâu thẳm. Cậu vẫn nhớ từng chữ trong lá thư gửi cho Yoon Jae - kẻ bước đi trên tuyết với trái tim tan nát.
 
"Em chưa từng nói thế."
 
"Anh nghe rõ như vậy."
 
"Đừng bắt em ghi nhớ những gì anh tự ý nghe được."
 
"..."
 
"Em cũng không hiểu tại sao điều đó quan trọng. Ngay từ đầu em đã nói rồi. Em là người sẽ kế thừa nghiệp Ryu Gwan. Nên em không thể rời khỏi ngôi nhà này, cũng không thể theo đuổi quan niệm của riêng mình."
 
"... Young Soo."
 
"Phải, vốn dĩ phải thế. Những gì em cần hoàn thành trong đời chỉ là mê tín, tẩy não, lừa gạt... Thế mà anh lại bảo em vứt bỏ tất cả, sống theo quan niệm của anh."
 
Yoon Jae rên lên tiếng the thé. Cổ họng nghẹn đắng, môi trắng bệch mấp máy. Nhìn gương mặt ấy, Young Soo chợt nghĩ: 
 
‘Không sao, vẫn có thể sửa chữa được. Trước khi quá muộn, chỉ cần đưa mọi thứ về vị trí ban đầu…’
 
"Nên anh đã bỏ ngoài tai tất cả lời em nói. Chuyện em phải kết hôn sinh con để nối nghiệp chùa Ryu Gwan, với anh chỉ là chuyện nhỏ nhặt phải không?"
 
"...Không phải thế."
 
"Em đã nói có thể cho anh. Dù không thể cùng nhau dưới màn đêm, nhưng chơi đùa một chút cũng không sao. Và em đã làm đúng như lời hứa rồi."
 
"Không! Anh... anh luôn nghĩ em cũng giống mình..."
 
"Tỉnh lại đi, đồ ngốc."
 
"..."
 
"Cách đây 4 năm thì có lẽ được. Khi cả hai còn là trẻ con, khoảng cách giữa chúng ta chưa hiện hữu rõ ràng. Nhưng đến giờ mà anh vẫn không nhận ra sao...?"
 
‘Em tưởng không nói ra thì anh sẽ không biết. Lang thang trên mảnh đất này quá lâu, không có gương mặt nào chưa từng thấy, không có lời nào chưa từng nghe, không có việc gì chưa từng làm - ngay cả thần linh cũng không thể thấu hiểu trái tim em.
 
Em tưởng đó chỉ là đam mê thoáng qua. Em biết anh vấn vương em, nhưng sẽ giả vờ không quen biết rồi đi con đường mình phải đi.
 
Giá như em biết anh yêu em lâu đến thế... em đã làm khác ngay từ đầu.’
 
"Anh..."
 
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gương mặt Yoon Jae, rơi xuống đất.
 
"Em không phải thích anh sao?"
 
Young Soo không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Bàn tay thô bạo của Yoon Jae bất ngờ siết lấy cằm cậu. Cơn đau như muốn trật khớp khiến Young Soo đổ gục, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của anh.
 
"Trả lời thật đi."
 
"Đau quá…"
 
"Em không phải vì cứu anh mà ở lại đây sao? Em từng nói không phải vì lời nguyền, vì thần linh hay ma quỷ, thì anh mới có thể sống được sao? Thế nên em mới tiếp quản công việc của cụ cố?"
 
"...Anh làm em đau…"
 
"Ngay từ đầu đã không phải? Từ đầu, em chỉ đang đùa giỡn với anh thôi?"
 
"-…Ừ."
 
"Đừng có ậm ừ, trả lời anh! Dù chỉ một giây thôi cũng được!"
 
Mỗi tiếng gào thảm thiết như siết cổ cậu. 
 
‘Phải, chỉ cần anh quyết tâm, cổ em sẽ gãy ngay lập tức. Giá như anh làm thật…’ 
 
Young Soo vội chớp mắt ngăn dòng nước mắt sắp trào.
 
"Được thôi."
 
Lòng tham ươm mầm chắc chắn sẽ kết trái độc. Phải đưa anh về nơi thuộc về trước khi quá muộn.
 
"Có lẽ em đã tò mò về anh. Cũng từng có chút cảm tình đủ để gần gũi. Nhưng…"
 
"..."
 
"Dù chỉ một giây… em chưa bao giờ xem anh như người yêu."
 
Bàn tay cứng ngắc của Yoon Jae siết lấy cổ Young Soo. Cậu ngã vật xuống trong khi Yoon Jae vẫn ngồi đó, nước mắt rơi như mưa. Gương mặt anh tối sầm như đám mây giông sắp đổ. Young Soo chới với trong cơn chóng mặt tưởng chừng cả thế giới đảo lộn. Nước mắt nóng rát như thiêu da chảy dài từ khóe mắt xuống gò má.
 
"Đừng nói dối nữa…"
 
"...Ha, haha."
 
"Anh biết em đang giả vờ, nhưng dù vậy cũng đừng thốt ra."
 
Hơi thở nghẹn lại, từ sống mũi đến chân mày đau như bị đè nén. Young Soo giãy giụa, nhưng nửa thân trên bất động. Bản năng khiến cậu giơ móng tay cào vào cánh tay Yoon Jae, nhưng ngay sau đó lại buông xuôi vì không nỡ để lại vết thương.
 
"..."
 
Rầm. Young Soo buông thõng tay, nhìn thẳng vào Yoon Jae. Đôi mắt đỏ như nụ hoa dập vùi trong dòng sông băng giá. Nước mắt anh rơi không ngừng, như muốn nhấn chìm cậu đến tận cùng.
 
"...Young Soo."
 
Áp lực từ bàn tay Yoon Jae dần nới lỏng. Young Soo ho sặc sụa, ngửa cổ lên thở gấp.
 
"Anh…"
 
Giọng Yoon Jae run rẩy như tiếng thì thầm. Anh dùng nắm đấm chùi vội khuôn mặt mình. Hơi thở ẩm ướt của anh lại khiến cậu nghẹt thở.
 
"Là anh ngu ngốc tự huyễn hoặc mình sao?"
 
"..."
 
"Phải rồi, em luôn nói y chang thế. 'Em thích chỉ là linh hồn anh'… 'thứ đó là lớp vỏ hay gì đó'. Còn lại, anh chỉ là kẻ ngạo mạn, vô lý, bạo ngược."
 
"..."
 
"Với em, anh chỉ là ngoại hình, không biết là võ hồn hay gì… Nhưng anh yêu em chính vì thế."
 
Vậy thì, đó chính là Young Soo. Yoon Jae nhẹ nhàng đặt tay lên hai gò má cậu. Cái chạm dịu dàng khó tin từ đôi tay vừa siết cổ cậu.
 
"Anh không nên cố gắng sao…?"
 
Young Soo cắn chặt môi dưới đến bật máu. Vị tanh tràn vào miệng, nhưng cậu không thể dừng lại.
 
"Anh sẽ thay đổi. Anh sẽ bỏ rượu, bỏ thói chửi thề, bỏ tính nóng nảy…"
 
"...Hoàng Hôn."
 
"Anh xin lỗi vừa chạm vào em. Anh sẽ không thế nữa. Anh sẽ nghe theo em, mọi thứ…"
 
"Đủ rồi! Em xin anh, dừng lại đi!"
 
Young Soo bụm mặt hét lên như điên dại. Mọi lời muốn nói, mọi lời không thể thốt ra, đều như tra tấn. Những đám mây nghẹn ứ trong cổ họng cậu giờ như muốn xé toạc bụng.
 
"Đủ rồi..."
 
Yoon Jae không đáp lại. Young Soo nằm úp mặt vào tay, thở dốc trong im lặng. Mãi sau, cậu mới cảm nhận được chuyển động khẽ của anh.
 
Young Soo tưởng anh sẽ đứng dậy rời khỏi phòng. Nhưng thứ đến tiếp theo là cảm giác ấm áp khẽ bao bọc lấy đầu mình. Yoon Jae cúi xuống, ôm lấy đầu Young Soo, môi áp sát tai cậu thì thầm.
 
"..."
 
Hơi thở ấm áp của Yoon Jae tràn vào ống tai.
 
"... Jun à."
 
Những nốt gai nổi lên từ cổ, lan khắp người.
 
"Sao anh cứ gọi tên cũ của em?"
 
Tên cũ là thứ đã bị vứt bỏ. Xua đuổi vận rủi thời thơ ấu cùng cái tên ấy. Dù lớn lên, nó cũng chẳng mang lại điều gì tốt... Cụ Ryu Gwan từng nói vậy, nhưng đến cuối đời vẫn gọi cháu mình bằng tên cũ.
 
"Bà cụ luôn gọi 'Jun à, Jun à' mà."
 
"Đó là ngoại lệ. Ký ức người già luôn đóng băng ở quá khứ xa xôi. Trong mắt bà, em mãi là đứa trẻ chập chững biết đi..."
 
‘... Hay với anh cũng thế? Với anh, em vẫn là đứa trẻ khóc lóc trong lòng bà, không thể chấp nhận sự chia ly tất yếu?’
 
“Em là Dong Ja khóc lóc..."
 
Nếu vậy, cậu nên chịu đựng thêm chút nữa. Cô đơn và đau khổ, vốn có thể giả vờ như không tồn tại. Điều đó không khó.
 
"Chỉ khi em trông như sắp khóc, anh mới gọi 'Jun'."
 
Sao có thể...? Liệu có phải trong lòng cậu vẫn mong chờ điều gì đó? Hy vọng hão huyền rằng vị khách thoáng qua sẽ quay lại?
 
"..."
 
Hơi lạnh tràn vào phổi, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt. Young Soo cắn chặt răng dưới lớp tay che mặt.
 
"...Tránh ra."
 
May sao giọng nói không run.
 
Cậu đẩy vai Yoon Jae bằng bàn tay run rẩy. Anh ngồi phịch xuống, đôi mắt đen ướt nhòe như con thú hoang bị mắc bẫy, mất đi đôi chân, từ bỏ ý chí sinh tồn. Young Soo gắng xoay mặt đi, đứng dậy.
 
"Suy nghĩ của em không thay đổi. Anh hãy về trước tối nay."
 
"..."
 
"...Nếu thái độ của em khiến anh hiểu lầm về quan niệm, em xin lỗi."
 
Cậu mở cửa, vội vã bước xuống sân. Dù lo lắng liệu Yoon Jae có đuổi theo không, nhưng sau cánh cửa, căn phòng im lặng như chốn không người.
 
Chưa kịp xỏ giày, Young Soo ngoái nhìn cánh cửa đóng chặt, siết chặt nắm tay. Tim đau như bị ai bóp nghẹt, nhưng những giọt nước mắt đã không còn rơi nữa.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo