Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 109

"Chào mừng quý khách. Cần mua gì ạ?"

 "À… tôi… tôi muốn mua que thử thai…"

 "Vâng, tôi sẽ lấy một que thử cho bạn."

Người dược sĩ mỉm cười thân thiện rồi nhanh chóng lấy ra một que thử thai, đặt nó trước mặt Jiwoo. Nhìn vào chiếc hộp dài trên quầy, Jiwoo cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, sau đó lại ngẩng đầu lên.

"À… cho tôi thêm một loại khác nữa."

Người dược sĩ không hỏi gì thêm mà chỉ lấy thêm một que thử khác và đặt nó bên cạnh.

Trong khi đó, Choi Youngjae - vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra - nhặt một que thử thai lên và chăm chú nhìn nó.

"Ê, sao cậu lại mua cái này? Đây là que thử viêm dạ dày à? Mang thai… không, không, sao cậu lại mua que thử thai? Viêm dạ dày cũng kiểm tra bằng cái này được à?"

Nghe câu hỏi hết sức vô lý của Youngjae, người dược sĩ bật cười rồi lắc đầu. Lúc này, Youngjae mới cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình, lập tức nắm lấy vai Jiwoo.

"…Ê, sao cậu lại chạy vội ra khỏi bệnh viện rồi mua que thử thai? Cái gì đây? Cậu… cậu… khoan đã… cậu… có thai á?"

"Không… tớ cũng không biết nữa. Bác sĩ bảo triệu chứng khá giống… nên tớ mua thử để kiểm tra thôi."

Jiwoo vội vàng thanh toán rồi nhanh chóng rời khỏi hiệu thuốc. Youngjae cũng vội vàng chạy theo sau.

"…Bác sĩ nói vậy à? Bảo có thể cậu có thai?"

"Ừ… Nhưng chắc không đâu. Tớ cũng đã uống thuốc rồi… với lại đến tận hôm qua vẫn thấy bình thường mà."

"Ờ… chắc không đâu. Ôi trời, có thai gì mà có thai. Về nhà đi, phải thử thì mới biết được chứ. Về kiểm tra xong rồi gọi cháo ăn đi. Bác sĩ nào chẳng thế, cứ có 1% khả năng thì họ cũng không kê thuốc cho. Kiểu cậu là omega, nên họ chỉ nói vậy thôi chứ gì nữa."

Gật đầu một cái, Jiwoo cất bước hướng về phía phòng trọ của Choi Youngjae. Dù liên tục tự nhủ rằng chắc không phải đâu, nhưng trong lòng cậu vẫn không thể yên ổn được.

Vừa về đến nhà, Jiwoo lập tức cầm hai hộp que thử thai dài trong tay rồi đi thẳng vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại. Cậu cẩn thận đọc từng dòng hướng dẫn. Phải kiểm tra cho chắc chắn, nhưng vì quá căng thẳng nên cậu cứ chần chừ, không muốn làm ngay. Dù vậy, trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì. Jiwoo đành bám chặt vào bồn rửa, hít thở sâu vài lần để ổn định tinh thần, sau đó mới lấy que thử ra khỏi hộp.

Cách sử dụng đơn giản hơn cậu tưởng. Làm theo đúng hướng dẫn, Jiwoo lần lượt sử dụng cả hai chiếc que có thiết kế hơi khác nhau, rồi đặt chúng ngay ngắn cạnh nhau. Người ta nói chỉ cần đợi từ ba đến năm phút là có kết quả, vậy mà khoảng thời gian đó lại dài đến mức khó chịu.

Một vạch nghĩa là không có thai, hai vạch là có thai. Một vạch… thì không có thai. Còn hai vạch… là…

Lẩm bẩm một cách căng thẳng, Jiwoo rốt cuộc cũng không thể nhìn thẳng vào que thử được nữa. Cậu quay lưng lại, mắt dán vào giá treo khăn trong phòng tắm. Cậu chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp đến thế trong suốt cuộc đời mình.

Đang chăm chú nhìn vào chiếc khăn trắng trên giá treo, điện thoại của cậu bất chợt rung lên vì chuông báo thức. Vì sợ kết quả chưa rõ ràng, Jiwoo đã cố tình đặt báo thức trễ hơn – tám phút sau khi thử, dù thực ra chỉ cần ba đến năm phút là đủ.

“……”

Tám phút đã trôi qua. Nghĩa là, dù kết quả có thế nào thì nó cũng đã hiển thị rõ ràng trên que thử.

Cậu phải quay lại nhìn, phải xác nhận. Nhưng cậu lại không thể cử động nổi.

Sau khi hít sâu vào, thở ra, rồi lại hít vào và thở ra liên tục, Jiwoo mới dám cúi xuống nhìn sàn nhà và từ từ xoay người lại. Lấy hết can đảm, cậu ngẩng đầu lên và nhìn vào que thử thai trước mặt.

“…Hả?”

Một vạch là không có thai.

“Hai vạch thì…”

Mang thai.

Bốn vạch đỏ hiện lên rõ ràng trước mắt. Trên mỗi que thử thai, hai vạch đỏ xuất hiện một cách rõ ràng, không thể nhầm lẫn. Jiwoo ngây người nhìn chằm chằm vào kết quả.

Mang thai… Nghĩa là, trong bụng cậu bây giờ đang có một đứa bé. Đứa bé được hình thành trong khoảng thời gian cậu và Lee Hyunjoon cùng trải qua chu kỳ.

…Phải làm sao đây.

Dù có nhắm mắt lại rồi mở ra, hai vạch đỏ rõ ràng kia vẫn không hề biến mất. Trong đầu Jiwoo chỉ quanh quẩn một câu hỏi duy nhất: Phải làm sao đây?

Cậu từng nghĩ việc xảy ra một tháng trước đã là điều bất ngờ nhất trong cuộc đời mình. Nhưng không ngờ vẫn còn chuyện khiến cậu choáng váng hơn thế. Một đứa bé… đang ở trong bụng cậu. Sao có thể tin được chuyện đó chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi?

“…Phải làm sao đây.”

Cậu lẩm bẩm trong trạng thái mơ hồ, rồi giật mình khi nghe tiếng gõ cửa phòng tắm. Jiwoo hoảng hốt quay ra nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

“Kết quả có rồi hả? Không phải đúng không? Đúng chứ?”

Nghe giọng Choi Youngjae bên ngoài, Jiwoo do dự một lúc rồi mới mở cửa. Cậu từng nghĩ đến việc giấu đi để tránh làm bạn mình lo lắng, nhưng đây không phải chuyện có thể che giấu được. Một mình cậu cũng không thể đối diện với nó. Cuối cùng, Jiwoo chỉ có thể thành thật nói ra.

“Thế nào rồi?”

“…Đúng rồi…”

“Hả?”

“Là có thai… Hai vạch rồi.”

“Cái gì? Này, làm gì có chuyện đó? Đưa tớ xem nào.”

Choi Youngjae bước vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử, rồi thở ra một hơi đầy kinh ngạc.

“…Không phải điên rồi sao? Wow… chuyện này thật sự xảy ra à? Đến mức này luôn sao….”

Choi Youngjae lẩm bẩm trong tuyệt vọng, lắc đầu thật mạnh rồi quay phắt về phía Jiwoo.

“Này… phải làm sao đây? Trời ạ, phải làm sao bây giờ? Có cần đến bệnh viện không? Hay… hay là phải phẫu thuật?”

“…Phẫu thuật?”

“Ừ, cậu đâu có định sinh nó ra, đúng không?”

“…Sinh nó ra?”

Từng lời Youngjae nói đều nghe vô cùng xa lạ. Việc mang thai, rồi việc phải phẫu thuật, cả câu hỏi về việc có sinh đứa bé hay không - những điều mà Jiwoo chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy trong đời - đột nhiên trở thành hiện thực trước mặt cậu.

“Tạm thời, cứ ra ngoài đã. Đứng mãi ở đây thế này cũng không giải quyết được gì.”

Youngjae vỗ nhẹ vào cánh tay Jiwoo rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm trước. Jiwoo cũng lặng lẽ bước theo sau. Rõ ràng hai chân cậu đang đặt trên mặt đất, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút gì.

“…Phải làm sao đây?”

“Trời ạ, phát điên mất thôi. Này, thật sự phải làm sao đây? Nhưng khoan, đã chắc chắn chưa? Biết đâu sai thì sao? Trung tâm? Chẳng phải những người có thể chất đặc biệt đều đến trung tâm sao? Ngày mai đi kiểm tra ở đó đi.”

“…Trung tâm?”

“Ừ, đến đó thì mới biết chính xác được.”

“À… có lẽ vậy…”

Vì chuyện này chưa bao giờ nằm trong dự tính của cậu, nên Jiwoo không thể suy nghĩ một cách rõ ràng. Cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao đột nhiên lại phải đến trung tâm, và thậm chí cả khái niệm về nó cũng chưa kịp định hình trong đầu.

Nhìn gương mặt Jiwoo trông như thể hồn đã bay mất vì quá kinh ngạc, Choi Youngjae thở dài nặng nề.

“Cậu phải phẫu thuật thôi. Không thể sinh đứa bé này được. Cậu đâu có… à không, thằng khốn đó, Hyunjoon, cũng không có ở đây nữa. Cậu sinh con một mình để làm gì chứ? Mau tỉnh táo lại đi.”

“……”

“Đừng nói là cậu đang do dự đấy nhé?”

“Tớ  vẫn chưa biết nữa. Trước hết… ngày mai tớ sẽ đến trung tâm, nghe họ nói rồi mới suy nghĩ tiếp. Bây giờ thật sự chẳng thể phân biệt được gì cả.”

“Ừ, biết đâu không phải thì sao. Mà khoan… nhưng nếu thật sự là có thai thì chuyện này… không, không, không thể nào. Chắc chắn là không phải. Không thể nào. Chúng ta cứ đặt đồ ăn rồi ngủ sớm đi. Tự nhiên thấy đói quá. Cậu ăn gì? Cháo bí đỏ à?”

Jiwoo gật đại một cái, cố gắng nhắm mắt thật chặt rồi mở ra, như thể làm vậy có thể xóa đi hình ảnh hai vạch đỏ cứ lởn vởn trước mắt. Cả hai bộ xét nghiệm đều cho kết quả giống nhau, điều đó khiến cậu bất an, nhưng cậu tự nhủ rằng trước khi có kết quả chính thức từ trung tâm, tốt nhất không nên suy nghĩ quá nhiều.

Biết đâu kết quả là sai. Hiện tại vẫn chưa có gì chắc chắn cả.

***

“Cậu thực sự đang mang thai. Dựa trên các triệu chứng, có thể cậu đã mang thai được khoảng 4 đến 6 tuần rồi. Nhưng để xác định chính xác hơn, chúng ta cần kiểm tra bằng siêu âm. Cậu có muốn kiểm tra ngay không?”

Jiwoo ngây người nhìn bác sĩ của trung tâm, không thể thốt nên lời.

“…Chắc chắn sao?”

“Vâng, kết quả thử thai dương tính, nên không có gì phải nghi ngờ cả. Nếu cậu muốn xác nhận lần nữa, tôi có thể thực hiện siêu âm để cậu thấy rõ hơn. Cậu có muốn kiểm tra ngay không?”

“…À… vâng…”

“Vậy, mời cậu đi theo tôi.”

Jiwoo đứng dậy đi theo bác sĩ, mở cánh cửa bên trong phòng khám và bước vào. Bên trong có một chiếc giường khám bệnh và một máy siêu âm.

Cậu nghe theo hướng dẫn của bác sĩ, nằm lên giường. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được lớp gel lạnh được thoa lên bụng, rồi đầu dò của máy siêu âm chạm vào da. Bác sĩ nhẹ nhàng di chuyển thiết bị rồi chỉ lên màn hình.

“Chắc chắn là cậu đang mang thai. Túi thai đã làm tổ rất tốt. Cậu thấy chấm nhỏ này chứ? Đây chính là em bé. Hiện tại kích thước khoảng 2mm. Dựa vào kích thước này, có vẻ như cậu đang ở tuần thứ sáu của thai kỳ.”

Jiwoo vẫn chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. Dù đã đến tận trung tâm để kiểm tra và được xác nhận, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thực. Mang thai sao…? Thật sự là cậu đã mang thai sao…?

Cậu chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể im lặng, ngẩn người nhìn hình ảnh trên màn hình. Bác sĩ quan sát biểu cảm của cậu một lát, rồi thu máy quét lại và đưa cho cậu một tờ giấy lau gel trên bụng.

“……”

Sau khi dọn dẹp xong, Jiwoo quay trở lại phòng khám để nghe bác sĩ nói thêm một số điều trước khi rời khỏi. Cậu nhận những tài liệu và vật phẩm dành cho Omega mang thai, rồi bước ra khỏi trung tâm mà vẫn chưa thể tin vào những gì vừa nghe.

Ngay khi ra khỏi phòng khám, Jiwoo không đi xa được mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế ở sảnh tầng một.

"Cậu định sinh em bé chứ?"

Câu hỏi đầu tiên của bác sĩ sau khi xem kết quả siêu âm vang lên trong đầu cậu. Khi đó, Jiwoo chỉ có thể trả lời rằng cậu chưa biết.

Sau đó, bác sĩ đã giải thích về những việc cần làm nếu cậu không muốn giữ thai, nhưng Jiwoo chẳng thể nhớ rõ. Thật lòng mà nói, cậu chẳng còn đầu óc đâu để suy nghĩ nữa. Trong đầu chỉ văng vẳng câu nói: "Cậu đang mang thai." Và hình ảnh chấm nhỏ trên màn hình mà bác sĩ gọi là em bé.

…Phải làm sao bây giờ?

Cậu đã nghĩ rằng khi biết chắc chắn, cậu sẽ có một suy nghĩ rõ ràng hơn. Nhưng không. Trong đầu cậu lúc này vẫn chỉ có một câu hỏi duy nhất: Phải làm sao đây?

Có lẽ con người khi đối diện với một chuyện quá bất ngờ sẽ trở nên ngớ ngẩn như thế này. Cậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ rành mạch, chỉ cứ mãi quanh quẩn trong vòng lặp của cùng một câu hỏi.

Mải ngồi đó chìm trong vòng lặp suy nghĩ vô tận, Jiwoo giật bắn mình khi điện thoại rung lên. Cậu cúi xuống nhìn màn hình.

[Choi Youngjae: Sao rồi?]

[Choi Youngjae: Không phải đúng không???]

Jiwoo hít sâu một hơi. Cậu nhớ lại gương mặt áy náy của Youngjae khi nói rằng không thể đi cùng cậu đến trung tâm vì bận làm bài tập. Rồi cậu gõ một câu trả lời ngắn gọn.

[Phải.]

Ngay khi tin nhắn được đọc, thay vì một tin nhắn phản hồi, cậu nhận được một cuộc gọi. Nhìn thấy tên Youngjae hiện trên màn hình tối đen, Jiwoo nhấn nút nhận cuộc gọi.

Vừa bắt máy, giọng Youngjae đã ào ạt trút xuống như một cơn bão.

— Thằng điên đó thật sự làm cậu có thai á? Tớ không tin nổi! Đừng cản tớ. Tớ đi xử lý nó ngay bây giờ! Thật sự là nó không chỉ làm hại cậu mà còn để lại hậu quả thế này sao? 

Bình thường, nếu Youngjae tức giận thế này, Jiwoo sẽ cố trấn an cậu bạn, dù chỉ là trên bề mặt. Nhưng lúc này, cậu không thể nói ra được câu nào. Cậu chỉ im lặng lắng nghe Youngjae gào thét đầy phẫn nộ.

— Chắc chắn chứ? Cậu đã tận mắt thấy chưa? Giống như trên mấy bộ phim ấy, họ dùng máy quét trên bụng để kiểm tra phải không?

“Ừm, tớ đã siêu âm rồi.”

— …Cậu thấy nó rồi á?

“Ừ… Đúng vậy.”

— Chết tiệt thật… Cậu đang ở đâu? Ở nhà hả?

“Không, tớ chuẩn bị về đây…”

— Tớ cũng sắp xong rồi. Khoảng 30 phút nữa tớ về đến. Chờ tớ, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Jiwoo trả lời "Được rồi" rồi cúp máy, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu không biết mình nên cảm thấy may mắn vì có một người bạn để chia sẻ chuyện này hay nên thấy có lỗi vì khiến Choi Youngjae cũng phải căng thẳng theo.

Cú sốc tinh thần quá lớn khiến Jiwoo không còn sức để đi bộ, cậu quyết định bắt taxi về nhà. Suốt quãng đường, cái tên Lee Hyunjoon cứ hiện lên trong đầu. Ban đầu, cậu nghĩ liệu mình có nên nói với Hyunjoon về chuyện này hay không. Sau đó, một suy nghĩ thoáng qua: Nếu cậu ấy biết chuyện này… liệu cậu ấy có thay đổi suy nghĩ không?

Nhưng rồi cậu lập tức gạt bỏ ý nghĩ ấy.

Người đã đột ngột nói lời chia tay, người đã biến khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau trở nên vô nghĩa, người không hề nhắn lấy một tin hay gọi một cuộc điện thoại nào - Liệu khi biết chuyện này, Lee Hyunjoon sẽ phản ứng thế nào?

Chỉ cần tưởng tượng thôi, Jiwoo đã thấy vô cùng sợ hãi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo