Chắc hẳn Lee Hyunjoon sẽ thở dài. Và chắc chắn hắn sẽ cảm thấy tôi càng thêm phiền phức.
Dù không phải vậy đi nữa… cậu cũng không còn muốn hiểu Hyunjoon nữa, và cũng không muốn hiểu, nên không thể liên lạc được. Giờ đây, dù Hyunjoon có lý do gì đi nữa, cậu cũng không còn muốn biết.
“……”
Dối trá.
Thật ra, một nửa là dối trá. Cậu vẫn thỉnh thoảng nhớ về Hyunjoon thật sâu đậm. Và bản thân Jiwoo cũng không biết cái “vẫn” đó sẽ kéo dài đến bao giờ.
“……”
Nếu là trước đây, có lẽ dù chuyện này xảy ra đột ngột thế nào đi nữa, Hyunjoon vẫn sẽ vui mừng. Dù có hơi ngạc nhiên, hắn cũng sẽ mỉm cười. Có khi còn khóc như lúc nhận được bó hoa…
Còn bây giờ thì sao.
Chắc chắn hắn sẽ ghét cậu. Sẽ nghĩ cậu thật đáng thương. Sẽ lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, cho rằng cậu đang bấu víu vào hắn vì chuyện này.
Tựa đầu vào cửa sổ taxi, Jiwoo lắc đầu. Khi nhận ra khoé mắt và gò má mình ươn ướt, cậu vội lau đi, đúng lúc taxi dừng lại. Jiwoo bước xuống xe, lê từng bước nặng nề về phía căn hộ của Choi Youngjae.
Đó là tất cả những gì cậu có thể làm lúc này.
Khoảng một tiếng sau, Youngjae trở về.
Jiwoo, người đã mệt mỏi đến mức tắm rửa xong liền ngồi sẵn trên chiếc chăn dày, ngước nhìn Youngjae đang bước đến với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Bác sĩ nói sao? Ừ thì… đúng là có thai rồi, cái đó tớ hiểu. Nhưng giờ phải làm gì tiếp theo?”
“…Họ hỏi tớ có định sinh không, tớ nói là không biết. Hình như sau đó bác sĩ còn nói gì thêm, nhưng tớ không nhớ rõ.”
“Sao lại nói không biết? Cậu định sinh thật à?”
“Bây giờ tớ chưa nghĩ gì cả… Thật lòng mà nói, tớ vẫn chưa thực sự cảm nhận được tình huống này. Chuyện này chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của tớ… tớ muốn từ từ suy nghĩ.”
“Tớ hiểu cậu, nhưng đây không phải chuyện có thể từ từ suy nghĩ. Đứa bé không phải lớn rất nhanh sao? A, điên mất thôi.”
Choi Youngjae vò rối tóc, cúi đầu thật thấp như đang suy tư sâu sắc, rồi bất chợt ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Jiwoo.
“Tớ phản đối. Tuyệt đối phản đối. Thật lòng mà nói, sinh con trong tình huống này là vô lý. Cậu định nuôi con một mình thế nào? Ngay cả nếu hai người chưa chia tay, tớ vẫn sẽ phản đối, huống hồ bây giờ mọi thứ đã kết thúc rồi. Đây không phải chuyện để cậu do dự, Jiwoo à.”
“Tớ cũng biết… Nhưng bây giờ thật sự tớ không biết nữa. Tớ không biết phải làm gì, nhưng trước tiên, tớ muốn hiểu rõ tình huống này đã. Bây giờ tớ thực sự chẳng thể nhận thức được gì cả. Nên hãy cho tớ vài ngày suy nghĩ nhé.”
“…Được rồi. Nếu cần tớ giúp gì thì cứ nói.”
“Ừ.”
“Mà cậu đã ăn tối chưa? Tan làm rồi đi thẳng đến trung tâm thì chắc chưa có thời gian ăn gì đúng không?”
“Dạ dày tớ cứ cồn cào, không muốn ăn gì cả. Lúc nãy ở cửa hàng tớ có uống một ly sữa rồi, nên không sao.”
Youngjae trông như sắp cằn nhằn gì đó nhưng rồi lại im lặng, chỉ gật đầu. Sau đó, cậu ta vươn tay vỗ nhẹ lên vai Jiwoo mấy cái rồi đứng dậy, đi vào phòng.
Jiwoo tắt đèn, nằm xuống và nhắm mắt lại.
Rõ ràng là rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, nhưng kỳ lạ thay - dù đã nhắm mắt, cậu vẫn không thể nào ngủ được. Đêm nay, ngủ là một việc quá đỗi xa vời.
***
Biết mình có thai, mấy ngày đầu Jiwoo cố gắng không nghĩ quá nhiều về nó. Nhưng cố gắng không nghĩ không có nghĩa là không nghĩ, cuối cùng cậu đành từ bỏ việc giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà chìm hẳn vào suy nghĩ suốt cả ngày.
Vừa nhận đơn hàng, vừa pha chế đồ uống, vừa rửa bát, cậu liên tục suy nghĩ. Dù chẳng ăn được gì vì dạ dày cứ cồn cào, chỉ uống mấy ly smoothie ngọt và mát lạnh, cậu vẫn nghĩ. Kể cả khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc, trằn trọc không ngủ được, cậu cũng chỉ nghĩ mãi về chuyện đó.
Ban đầu, Jiwoo vẫn nghĩ theo hướng cũ - cậu nên làm gì đây? Và cuối cùng, cậu quyết định rằng, vì tất cả, lựa chọn tốt nhất là làm phẫu thuật. Vì vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, quyết định đó không hẳn là quá khó khăn, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đều ổn thỏa.
Cậu không thể nghiêng về việc sinh đứa bé. Đúng như Choi Youngjae nói, nuôi con một mình khó khăn đến mức nào, dù chưa trải qua, cậu cũng có thể hình dung được. Và hơn hết… cậu hiểu rõ việc một mình sinh con với người yêu cũ - người đã rời đi - là một quyết định quá sức mạo hiểm. Vì vậy, cậu không nghĩ nhiều về hướng đó.
Nhưng dù đã quyết định phẫu thuật, Jiwoo vẫn không thể củng cố lựa chọn này một cách dứt khoát. Cậu tiếp tục phân vân, tiếp tục do dự.
“Này, rốt cuộc cậu tính sinh con của thằng khốn đó thật à? Tớ phải nói thế này cậu mới chịu hiểu sao….”
“Tớ chưa từng nói vậy.”
“Cậu cứ thay đổi ý mãi. Tớ không biết cậu chắc? Hôm trước bảo đi bệnh viện, rồi lại không đi. Thật lòng mà nói, cậu đâu có muốn đi.”
“…Chỉ là tớ sợ thôi. Dù chọn hướng nào cũng thấy sợ. Tớ cũng muốn được như cậu, quyết đoán và chắc chắn. Nhưng tớ không làm được. Tớ biết một hướng là không thể… nhưng cũng không thể dứt khoát chọn hướng còn lại. Tớ phải làm sao đây?”
Suốt nửa tháng trời vẫn không thể đưa ra quyết định, Jiwoo và Choi Youngjae cứ cãi nhau mỗi ngày. Mười ngày liên tục nói đi nói lại cùng một chuyện, nghe Youngjae thúc giục mãi cũng khiến Jiwoo kiệt sức. Có vẻ Youngjae cũng đã cạn kiệt sức lực, cậu ta thả mình ngồi phịch xuống sàn, thở dài một hơi thật lớn.
“…Này, gọi cho mẹ tớ thử nhé? Cậu với tớ đều chưa từng sinh con, cứ bàn qua bàn lại thế này cũng chẳng có đáp án. Nhưng mẹ thì biết chứ. Mẹ tớ thích cậu lắm, mà mẹ cũng kín miệng nữa.”
“…Nhỡ bị mắng thì sao?”
“Mẹ tớ mắng cậu làm gì. Lúc nào cũng chỉ mắng mình tớ thôi. Gọi thử nhé? Mẹ tớ sẽ đến ngay thôi.”
Jiwoo chần chừ một lúc rồi gật đầu. Cậu không muốn cứ lặp lại cùng một cuộc tranh cãi với Youngjae mỗi tối nữa. Muốn thoát khỏi tình trạng lửng lơ, không chọn bên nào cũng thấy không đúng, nhưng vẫn không thể nghiêng hẳn về một phía. Và cậu cũng muốn lắng nghe lời khuyên từ một người thực sự hiểu chuyện.
Ngay khi Jiwoo gật đầu, Youngjae lập tức gọi cho mẹ mình. Trong lúc cậu ta báo tin rằng Jiwoo có thai, Jiwoo chỉ biết cúi đầu nhìn xuống. Dù chẳng phải phạm tội hay làm gì sai, nhưng giờ cậu mới thấy có lẽ chuyện này không nên để mẹ của bạn mình biết.
Khoảng một tiếng rưỡi sau khi cuộc gọi kết thúc, mẹ của Youngjae lao thẳng đến nhà, bất chấp việc Jiwoo đã bảo rằng mai bà có thể đến vì đã quá muộn rồi. Vừa thấy Jiwoo, bà lập tức bật khóc, ôm chặt lấy cậu.
“Jiwoo à, con đã chịu đựng một mình bao lâu rồi? Sao không nói với bác sớm chứ. Cái thằng nhóc Youngjae này biết cái gì đâu mà cứ bàn với nó. Ôi nhìn con kìa, gầy nhom đi rồi. Có nghén lắm không?”
“…Chắc là có ạ. Con cứ thấy buồn nôn, ăn uống cũng khó khăn.”
“Lẽ ra phải nói bác sớm chứ. Lúc mang bầu Youngjae, bác cũng nghén dữ lắm. Không được, bác sẽ qua lại mấy hôm, nấu cho con mấy món dễ ăn. Nhìn mặt mũi con thế này là không ổn rồi. Cứ thế này, con còn chưa kịp quyết định gì đã gục mất thôi.”
Mẹ của Choi Youngjae đỡ Jiwoo ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt gương mặt hốc hác của cậu với vẻ đầy xót xa. Trong khi đó, Youngjae đứng bên cạnh giả vờ phụng phịu than vãn không biết rốt cuộc bà là mẹ của ai. Nhưng ngay lập tức, cậu ta bị mẹ đẩy thẻ vào tay và bảo đi siêu thị mua thật nhiều hoa quả về. Chỉ sau khi Youngjae rời khỏi nhà, bà mới bắt đầu nói chuyện với Jiwoo.
“Vừa rồi bác cũng nghe Youngjae kể sơ qua rồi. Chuyện xảy ra thế nào, tại sao chia tay, bác sẽ không hỏi đâu. Những chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng bây giờ là Jiwoo phải đưa ra quyết định của riêng mình, đúng không?”
“…Vâng.”
“Jiwoo có thể nói cho bác biết con đang suy nghĩ gì không? Chắc hẳn con đã rất sốc và sợ hãi. Con chịu đựng thế nào vậy? Không tâm sự với ai, cứ tự mình chịu đựng lo lắng đúng không? Bác không cần nhìn cũng biết, Youngjae chắc chắn ngày nào cũng giục con đi bệnh viện cho nhanh.”
Nghe mẹ Youngjae nói cứ như thể đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, Jiwoo bất giác bật cười khẽ. Cảm giác sợ hãi và bất an cứ đeo bám lấy cậu bấy lâu, nhưng giờ đây, lòng cậu như được xoa dịu phần nào.
“Thật lòng mà nói… chính con cũng không hiểu vì sao mình lại phân vân như thế này. Thậm chí, con còn tự hỏi liệu đây có phải là chuyện đáng để băn khoăn không. Rõ ràng… đến trung tâm là lựa chọn đúng đắn mà. Một mình nuôi con quá khó khăn, hơn nữa… bọn con cũng đã chia tay rồi. Mà có nói ra thì cũng đâu thể mong đối phương vui vẻ đón nhận. Thành thật mà nói, con không đủ tự tin để gánh vác và chịu trách nhiệm một mình.”
“Tất nhiên rồi. Dù gì con cũng mới hai mươi tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ mà. Một đứa trẻ làm sao có thể tự mình gánh vác một đứa trẻ khác chứ? Hơn nữa, con mới biết mình có thai chưa được bao lâu, cảm thấy rối bời là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng mà… dù có vẻ lạ lùng, con vẫn không thể hoàn toàn xác định được mình sẽ đến trung tâm. Con biết đó là lựa chọn hợp lý, nhưng vẫn không thể dứt khoát đưa ra quyết định. Nghe thật vô lý, đúng không? Rõ ràng con chẳng thấy hay biết gì cả, chưa từng có chút tình cảm nào với đứa bé, chỉ cảm thấy sợ hãi vì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra… Vậy mà con vẫn không thể dễ dàng đưa ra quyết định….”
Mẹ của Choi Youngjae lắng nghe Jiwoo nói, khẽ gật đầu rồi dịu dàng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cậu, áp vào giữa hai bàn tay ấm áp của mình.
“Đây không phải chuyện kỳ lạ đâu con. Dù sao thì con cũng đã biết rằng có một sinh linh đang tồn tại trong cơ thể mình. Dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, dù vẫn còn xa lạ, nhưng con vẫn phải suy nghĩ, vì đây là chuyện của con mà. Bác cũng từng như vậy. Hồi đó, bác kết hôn sớm, dự định sau vài năm mới có con, nhưng rồi chẳng ngờ mới một năm mà Youngjae đã xuất hiện. Khi ấy, bác cũng có suy nghĩ giống con bây giờ.”
“…….”
“Lúc đó, bác không ăn uống được gì cả. Ban đầu còn tưởng chỉ là dạ dày khó chịu, nhưng thử que xong thì hiện lên hai vạch. Hoảng hốt chạy đến bệnh viện, bác sĩ bảo thai đã được 5 tuần, chỉ mới thấy túi thai thôi, thai nhi thì bé xíu. Chỉ như một chấm nhỏ vậy đó. Nhưng dù chỉ là một chấm bé xíu, bác vẫn cứ suy nghĩ mãi. Cũng như con vừa nói, chẳng có tình cảm gì cả, cũng chưa thật sự cảm nhận được sự hiện diện của nó, ngoài chuyện không ăn uống được ra thì chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, sờ lên bụng cũng chẳng thấy gì cả.”
Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt ấm áp, bàn tay vỗ về mà không hề trách móc hay mắng mỏ - mọi thứ đều khiến Jiwoo cảm thấy đôi vai cứng đờ của mình cuối cùng cũng có thể thả lỏng hoàn toàn.
“Không phải vì nghĩ rằng ‘Đây là con mình, là sinh mạng mình mang trong người nên phải sinh ra,’ mà đơn giản bác chỉ muốn đưa ra quyết định mà sau này mình không phải hối hận.”
“…Vậy vì sao bác lại chọn sinh Youngjae ạ?”
“Ừm… chỉ là, bác muốn vậy thôi. Lúc ấy, bác không có cảm giác phải mang trách nhiệm hay gánh vác trọng trách gì to lớn cả. Những thứ đó chỉ dần xuất hiện sau khi Youngjae chào đời. Nhưng ngay lúc đó, bác chỉ đơn giản là… muốn sinh con ra. Nếu phải tìm thêm một lý do nữa… có lẽ là vì bác tưởng tượng cảnh đứa bé đó lớn lên, có thể giống bác, hoặc giống bố nó, hoặc mang những nét của cả hai… rồi bác mường tượng đến cảnh nó chạy nhảy trước mắt mình. Nghĩ đến vậy, bác bất giác bật cười.”
Jiwoo lặng lẽ gật đầu. Thấy vậy, mẹ của Youngjae khẽ vỗ về mu bàn tay Jiwoo, rồi bắt đầu kể về một lựa chọn khác.