Ngày mới của Jiwoo bắt đầu vào lúc sáu giờ sáng.
Cuối tuần cậu có thể dậy muộn hơn một chút, nhưng vào ngày thường thì hầu như luôn đúng giờ như vậy.
Khi chuông báo thức từ chiếc điện thoại bên gối vang lên, cậu nhanh chóng tắt đi, rồi ngồi dậy đi rửa mặt.
Trong lúc lau tóc qua loa bằng khăn, Jiwoo bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Thực đơn sáng nay là thịt bò bulgogi. Cậu gắp một miếng thịt nhỏ, đã xào chín tới, để nếm thử. Không quá ngọt cũng không quá mặn, hương vị hơi nhạt một chút.
Thấy vậy là vừa miệng, Jiwoo hài lòng gật đầu, tắt bếp rồi cho rau đã băm thật nhỏ vào, đảo đều với cơm. Cuối cùng, cậu đun sôi nồi súp xương bò mà mẹ Youngjae đã đưa cho. Sau khi nhanh chóng hoàn thành bữa sáng, Jiwoo sấy tóc rồi thay quần áo.
Cậu mặc một chiếc sơ mi gọn gàng với quần âu, sau đó lấy chiếc áo khoác đã được ủi phẳng từ trên móc xuống.
“…Ừm.”
Còn gì nữa nhỉ…? Jiwoo ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ trong chốc lát thì—
Lạch cạch.
Tiếng cửa mở vang lên. Theo phản xạ, cậu quay đầu về phía đó.
Từ khe cửa mở, một nhóc con bước ra, trông như vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ. Đôi mắt chớp chớp, có lúc mở ra nhưng hầu như vẫn nhắm nghiền.
Jiwoo liền nhích người ra mép ghế, sẵn sàng bật dậy nếu bé có lỡ vấp ngã.
“Jian à, mở mắt ra đi con. Đi kiểu này té bây giờ.”
“Dạaa….”
Dù gần như nhắm mắt, nhưng nhóc con vẫn có thể đi đúng hướng về phía cậu một cách chuẩn xác đáng kinh ngạc.
Jiwoo bật cười khi thấy Jian đang bước từng bước chậm rãi, cách cậu khoảng năm bước chân, rồi đột nhiên bé con giang rộng hai tay, lon ton chạy đến.
Vậy nên Jiwoo cũng bước lên một bước thật nhanh, đón lấy Jian và dịu dàng ôm bé vào lòng.
“Baaa… ba ngủ ngon chứ?”
Cơ thể nhỏ bé hơn so với bạn cùng trang lứa dễ dàng nép gọn vào vòng tay cậu.
Jiwoo khẽ vuốt mái tóc mềm mịn của Jian, rồi đặt lên má bé một nụ hôn nhẹ.
“Ừ, ba ngủ ngon lắm. Còn bé Jian của ba thì sao? Con ngủ ngon chứ?”
Hỏi con có ngủ ngon không, nhưng thay vì trả lời, bé đã thiếp đi mất rồi. Chỉ còn tiếng thở đều đặn vang lên.
Jiwoo bật cười thành tiếng, rồi xoay người, đưa Jian đến trước tấm gương cạnh giá treo quần áo để nhìn khuôn mặt bé con phản chiếu trong đó.
Quả nhiên, Jian đã rúc mặt vào vai cậu mà ngủ ngon lành.
Hai má bầu bĩnh bị đè ép khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu, làm Jiwoo không kìm được mà cười khúc khích.
“Jian à, dậy ăn sáng rồi đi mẫu giáo nào. Hôm nay các bạn tổ chức tiệc sinh nhật mà, đúng không? Hôm trước, con còn vẽ thiệp tặng Haru với Yejun nữa. Mình còn mua quà là búp bê cho các bạn nữa đấy. Nếu con ngủ quên mà đến trễ thì sao đây?”
“…Tiệc…?”
“Ừ, sinh nhật đấy.”
“Jian không ngủ nữa! Đi mẫu giáo nào!”
“Ừ, vậy mau đi rửa mặt rồi ăn sáng nhé.”
Nghe đến tiệc sinh nhật, có vẻ Jian đã tỉnh hẳn.
Jiwoo nhìn lại khuôn mặt bé trong gương—
Đôi mắt tròn to, tinh anh lấp lánh như vừa thức giấc hoàn toàn. Cậu mỉm cười, và trong gương, Jian cũng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại. Thấy vậy, Jiwoo càng thêm hạnh phúc.
Cậu không nhịn được, lại thơm thêm mấy cái lên đôi má mềm mịn của Jian trước khi bế bé vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt xuống.
“Jian có thể tự rửa mặt và đánh răng một mình đúng không nào?”
“Dạ! Trong lúc ba chuẩn bị bữa sáng, Jian có thể làm hết!”
“Nhớ cẩn thận nhé, sàn có nước sẽ trơn lắm đấy.”
“Dạ!”
Jian gật đầu chắc nịch, rồi bước lên chiếc ghế đẩu nhỏ đặt dưới bồn rửa mặt.
Bé soi mình trong gương, xắn tay áo thật cao, rồi hớn hở quay sang Jiwoo với ánh mắt mong được khen ngợi.
Cậu mỉm cười, vỗ tay cổ vũ.
Jian cũng cười tít mắt, vui vẻ mở vòi nước, đưa tay xuống thử nhiệt độ.
Jiwoo tựa người vào khung cửa, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của bé con.
Nhìn Jian bắt chước y hệt từng động tác của mình, cậu vừa thấy thú vị, lại vừa thấy tự hào vô cùng.
Jiwoo bật cười khi thấy Jian hứng nước bằng hai tay, rồi đưa lên mặt rửa sạch.
Sau đó, cậu quay người đi vào bếp.
Trên khay ăn của bé, cậu bày sẵn cơm chiên nóng hổi, canh sườn bò đã được để nguội bớt, cùng thịt bò xào được hâm lại cho ấm.
Ngoài ra, Jiwoo còn chuẩn bị thêm một bát nhỏ đựng đầy việt quất - món mà Jian rất thích.
Sau khi dọn phần ăn giống y hệt cho mình ra bàn, cậu ngước lên, thấy Jian đã từ phòng tắm bước ra.
Trước ngực bộ đồ ngủ của bé ướt sũng, nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ và rạng rỡ.
Jian cầm khăn, chậm chậm chấm lên mặt để lau khô.
Jiwoo không nói gì, chỉ im lặng quan sát bé con đang bận rộn với những việc của mình.
Jian đi ngang qua Jiwoo, tiến về phía chiếc gương cạnh giá treo quần áo, rồi ngồi bệt xuống sàn.
Bé bóp một ít sữa dưỡng thể ra lòng bàn tay - chính là loại Jiwoo vẫn thường thoa cho bé.
Sau đó, Jian chấm chấm kem lên hai bên má, rồi nhẹ nhàng tán đều ra.
Thế nhưng, vì bóp quá tay nên trong lòng bàn tay vẫn còn rất nhiều kem.
Jian bèn nghĩ ngợi một lúc, rồi lại chấm thêm vài cái lên má, xong còn bôi cả lên cổ và tay.
Nhìn bé con loay hoay thoa kem, Jiwoo không nhịn được mà bật cười.
Cậu bước đến, giúp Jian cởi bỏ bộ đồ ngủ ẩm ướt, rồi thay vào một chiếc áo phông mềm mại, khô ráo.
“Jian à, ăn cơm thôi nào.”
“Dạaa.”
Jian lập tức chạy đến, ngồi ngay ngắn lên tấm đệm ngồi mà Jiwoo đã chuẩn bị.
Trước khi cầm thìa nhỏ lên, bé còn lễ phép cúi đầu nhìn Jiwoo.
“Con xin mời!”
“Ừ, ăn ngon nhé.”
Jian xúc một thìa cơm đầy, rồi dùng đũa tập ăn gắp thêm một miếng thịt bò xào. Thế nhưng, dù miệng đang nhai cơm, ánh mắt của bé lại dán chặt vào chén việt quất.
Dễ thương làm sao.
Bé rất muốn ăn, nhưng cũng biết phải ăn hết cơm trước. Thế nên, Jian cứ chậm rãi nhai từng miếng một, ăn vô cùng ngon lành.
Sau khi ăn hết cơm và thưởng thức việt quất một cách đầy mãn nguyện, Jian bắt đầu chuẩn bị đi học.
Bé cùng Jiwoo đánh răng, sau đó thay quần áo và được Jiwoo chỉnh lại tóc cho gọn gàng.
Khi Jiwoo đang nhanh chóng hoàn tất việc chuẩn bị đi làm, Jian đã tự đeo balo lên lưng, còn cầm thêm chiếc túi đựng quà sinh nhật cho bạn bè, rồi chạy đến bên Jiwoo.
“Ba ơi, ba chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ, ba xong rồi. Ôi, Jian của ba tự đeo cặp, còn mang cả quà cho bạn nữa cơ à?”
“Dạ! Con tự làm hết đó. Con muốn đi học nhanh nhanh.”
“Giỏi lắm. Nào, giờ mình xuống đón xe buýt nhé.”
Jiwoo bước ra cửa trước, nhanh chóng xỏ giày.
Cậu cúi xuống nhìn Jian đang ngồi bệt xuống sàn để tự đi giày thể thao, ánh mắt đầy vẻ trìu mến.
Dạo gần đây, Jiwoo cố gắng cho bé cơ hội tự làm mọi thứ, dù có hơi chậm hay mắc lỗi một chút cũng không sao.
Jian xỏ giày xong, nhưng không biết cách buộc dây. Bé chỉ biết ngước lên nhìn Jiwoo cầu cứu.
Jiwoo liền ngồi xuống, khéo léo thắt dây giày thành hình chiếc nơ đẹp mắt, nhưng không siết quá chặt.
Nhìn Jian cười toe toét đầy thích thú, Jiwoo cũng không khỏi mỉm cười.
“Đi thôi, nắm tay ba nào.”
“Dạaa, tay baaa.”
Giống như mọi ngày, hai cha con nắm chặt tay nhau rời khỏi nhà.
Băng qua con hẻm nhỏ giữa những khu nhà liền kề, họ bước ra con đường lớn hơn.
Không lâu sau, chiếc xe buýt màu vàng của trường mẫu giáo dừng lại trước mặt họ.
Jiwoo nhìn Jian bước lên xe, lễ phép chào cô giáo, rồi đi tới ngồi vào chỗ bên cửa sổ.
“Ba ơi, hôm nay ba cũng cố lên nha!”
“Ừ, Jian cũng chơi vui vẻ nhé. Tối gặp lại.”
“Dạ, bye bye baaa.”
Jiwoo mỉm cười vẫy tay chào lại bé con.
Cậu cứ đứng đó, dõi theo chiếc xe buýt màu vàng chạy xa dần, cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Sau đó, Jiwoo mới nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng rảo bước về phía trạm xe buýt.
Chờ khoảng 5 phút giữa dòng người tấp nập, chiếc xe buýt mà Jiwoo cần đi cuối cùng cũng đến.
May mắn là nếu lên xe từ đây, cậu vẫn có thể tìm được một chỗ ngồi trống và đi đến công ty một cách thoải mái.
Jiwoo chọn ghế đơn cạnh cửa sổ, đặt chiếc cặp lên đùi, rồi thở dài một hơi thật sâu, như để đánh dấu sự kết thúc của buổi sáng bận rộn.
Dĩ nhiên chẳng có nhiều người thích quãng thời gian đi làm trên xe buýt, nhưng Jiwoo lại khá ưa thích khoảnh khắc này.
Dù chỉ là nhân viên hợp đồng, cậu vẫn thấy vui khi được đi làm ở một công ty tử tế, có bàn làm việc riêng của mình.
Quan trọng nhất, Jiwoo có thể kiếm tiền đều đặn hàng tháng, dù ít dù nhiều cũng có thể làm gì đó cho Jian.
Từ khi quyết định sinh con cho đến khi Jian tròn ba tuổi, mỗi ngày đối với Jiwoo đều là một trận chiến mệt nhoài.
Gia đình Choi Youngjae đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng cậu không thể cứ mãi dựa dẫm vào họ.
Vậy nên Jiwoo vừa làm việc đến mức kiệt sức, vừa thức trắng đêm chăm con, lại tranh thủ đi làm thêm dù thiếu ngủ trầm trọng.
Hơn nữa, Jian lại sinh ra với thể trạng nhỏ hơn các bé khác do Jiwoo không thể nhận pheromone của người bạn đời định mệnh, Lee Hyunjoon, trong lúc mang thai.
Jiwoo đã luôn lo lắng rằng liệu con mình có gặp vấn đề gì không. Cậu đã từng kiệt sức đến mức ngất xỉu vài lần. Cũng đã từng khóc nức nở vì nhớ Hyunjoon.
Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.
Từ khi Jian bắt đầu hiểu lời người lớn và có thể bày tỏ suy nghĩ của mình, Jiwoo mới cảm thấy bản thân được giải thoát phần nào. Bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại còn lanh lợi. Nhờ vậy mà Jian nhanh chóng thích nghi với trường mẫu giáo, kết bạn rất nhanh và hòa nhập tốt với mọi người.
Nhìn con như vậy, Jiwoo cũng quyết tâm tìm kiếm công việc ổn định để tập trung vào tương lai.
Thế nhưng, tìm được một công việc cố định thậm chí còn khó hơn cả việc nuôi con.
Jiwoo đã làm hợp đồng 6 tháng ở một công ty nhỏ, rồi lại chuyển sang một công ty khác trong 6 tháng nữa.
Cứ như vậy, cậu liên tục làm việc ở nhiều nơi khác nhau.
Cho đến khoảng 4 tháng trước, Jiwoo may mắn trúng tuyển vào công ty mà Choi Youngjae đang làm việc.
Lần này, hợp đồng không chỉ kéo dài 6 tháng, mà tận một năm. Sau một năm, Jiwoo không biết mình sẽ nhận được đánh giá như thế nào.
Nhưng ít nhất, cậu cảm thấy rất hài lòng khi được làm việc ở một công ty xây dựng danh tiếng, hơn nữa còn được làm cùng với Choi Youngjae.
Ở đây, Jiwoo có thể nghỉ phép mà không cần nhìn sắc mặt ai. Có thẻ nhân viên riêng cũng là một điều khiến cậu thấy vui.
Hơn hết, khác với những công ty trước đây, nơi mà hầu hết nhân viên đều là người trong gia đình hoặc họ hàng với nhau, khiến cậu lúc nào cũng có cảm giác lạc lõng, thì ở đây, Jiwoo đã quen biết được nhiều người và cảm nhận được cảm giác làm việc "cùng nhau" thực sự.
Với số tiền đã tích góp được trong thời gian qua, cộng thêm một khoản vay nhỏ, Jiwoo đã chuyển đến một căn hộ có một phòng riêng để có thể ngủ cùng Jian.
Hơn nữa, cậu còn tìm được một công việc tốt như thế này.
Nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra, Jiwoo có cảm giác rằng từ giờ trở đi, chắc chắn sẽ chỉ có những điều tốt đẹp chờ đợi mình.
Cậu rút điện thoại ra khỏi túi và chạm nhẹ vào màn hình. Bức ảnh Jian tươi cười rạng rỡ hiện lên. Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của con trai, khóe môi Jiwoo cũng bất giác cong lên.
Cậu lại một lần nữa nghĩ rằng mình đã làm đúng khi không từ bỏ Jian. Mới đó thôi mà đã nhớ con quá rồi. Jiwoo mỉm cười khi ngắm nhìn khuôn mặt của Jian, khuôn mặt giống hệt cậu khi còn nhỏ trong những bức ảnh ngày xưa.
Khi nhận ra xung quanh đã chật kín người, Jiwoo đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh, thời tiết đẹp rực rỡ.
Một buổi sáng thật tuyệt vời.