Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 114

Tòa nhà mới tốt hơn nhiều so với tưởng tượng. Có lẽ vì là tòa nhà mới nên mọi thứ sạch sẽ, văn phòng cũng rộng hơn trước, khiến không gian làm việc trở nên thoải mái hơn. Jiwoo nhìn vào chiếc bàn làm việc mới, máy tính để bàn mới và cả laptop mới, rồi ngồi xuống với một cảm giác đầy tươi mới. Cậu không mong đợi đến mức được nhận làm nhân viên chính thức, chỉ cần có đánh giá tốt để tiếp tục làm hợp đồng thêm vài năm nữa thôi cũng đã quá tốt rồi.

“Lúc nghe tin phải rời văn phòng cũ, tôi thấy hơi tiếc nuối, nhưng đúng là tòa nhà mới này rất tuyệt. Nghe nói công ty có nhiều tiền, có vẻ là thật đấy. Cái bàn này là hàng thương hiệu mà, ghế cũng vậy.”

“Jaeyoung, anh đã thử vào phòng ăn chưa? Tôi suýt ngất khi thấy quầy đồ ăn vặt đấy. Cứ như cửa hàng tiện lợi vậy.”

Jiwoo hòa vào cuộc trò chuyện của các đồng nghiệp về tòa nhà mới, thỉnh thoảng cũng góp vài câu. Nhưng rồi, ánh mắt cậu chạm phải Kim Jaeyoung, người bỗng hạ thấp giọng thì thầm.

“Chế độ phúc lợi thì tốt đấy, nhưng nghe nói nếu phạm sai lầm, không cần đến đợt cắt giảm nhân sự chính thức đâu. Chỉ đơn giản là từng người một sẽ biến mất mà không ai hay biết. Cẩn thận đấy.”

“Không thể nào.”

“Nghe nói đã có không ít người ‘biến mất’ như thế rồi đấy. Không chừng họ bị nhét vào thùng phi rồi thả trôi ra biển cũng nên. Gia tộc chủ tịch toàn dân xã hội đen, chuyện đó không phải không thể xảy ra đâu.”

“Jaeyoung này, anh xem phim nhiều quá rồi đấy.”

Mọi người bật cười, xem lời đồn chỉ như câu chuyện phiếm. Nhưng Jiwoo không thể cười theo dễ dàng như vậy.

Thực ra, chỉ riêng việc nghe thấy từ “xã hội đen” thôi cũng đã khiến cậu khó chịu.

Mỗi khi nghe thấy từ đó, không chỉ khuôn mặt mà cậu không nên nhớ đến lại hiện lên trong đầu, mà còn cả những chuyện mà người đó đã phải chịu đựng cũng lần lượt ùa về, lấp đầy tâm trí cậu.

Mùa xuân năm hai mươi tuổi, khi một kẻ vô tội bị lôi kéo vào tổ chức. Khi chúng tìm đến tận nơi làm việc của hắn, gây náo loạn. Khi chúng liên tục gọi hắn đi, khiến tâm trí hắn lúc nào cũng bất an. Khi chúng đánh đập hắn đến mức khuôn mặt cũng đầy thương tích. Tất cả những hình ảnh đó vẫn rõ ràng như mới hôm qua, khiến lòng Jiwoo lay động dữ dội.

“Nhưng mà, chủ tịch trông trẻ hơn tôi nghĩ đấy. Hình như còn chưa kết hôn nữa.”

“Hôm qua vì tò mò nên tôi có tìm hiểu một chút, nghe nói chủ tịch đã nhận một người giỏi làm con nuôi đấy. Không biết có phải chính thức nhận nuôi không, nhưng dù sao thì cậu con trai đó mới là người thực sự nắm quyền trong công ty. Không biết có cơ hội nào để nhìn thấy không nhỉ… Tôi chỉ thấy mấy tay xã hội đen trên phim thôi, chứ ngoài đời chưa gặp bao giờ. Nhìn phát là nhận ra ngay không nhỉ? Yeonjoo, cô đã bao giờ gặp chưa?”

“Chưa đâu. Còn Jiwoo thì sao?”

Câu nói đùa nhẹ nhàng ấy xoay vòng rồi dừng lại ngay trước mặt Jiwoo. Không muốn tạo ra bầu không khí kỳ lạ, cậu cố nặn ra một nụ cười dù môi gần như không thể nhúc nhích.

“…Ừ, tôi cũng chưa.”

Dù đã là chuyện của sáu năm trước, và từ đó đến giờ không có chuyện gì tương tự xảy ra, nhưng khuôn mặt của người đã nhận ra Lee Hyunjoon trước cổng trường lại lướt qua tâm trí cậu. Jiwoo vội vàng gạt bỏ suy nghĩ ấy và quay lại chỗ ngồi khi thấy trưởng nhóm bước vào văn phòng đúng lúc.

Cậu mở thông báo mới được đăng trên hệ thống nội bộ, rồi kiểm tra các tập tin cần xử lý, nhưng kỳ lạ thay, hôm nay cậu không thể tập trung nổi. Trong người có cảm giác bồn chồn khó chịu, một cảm giác căng thẳng đã lâu không gặp.

Nó rất giống với cảm giác nôn nao mà cậu từng có ngay trước khi chu kỳ của mình bùng phát sáu năm trước. Jiwoo áp lòng bàn tay lên bụng, ấn nhẹ xuống.

Kể từ khi chia tay Lee Hyunjoon và sau khi Jian ra đời, chu kỳ của cậu đã hoàn toàn biến mất. Trong suốt thai kỳ, trung tâm y tế nói rằng vì không tiếp xúc với pheromone của Alpha – thứ mà cậu đã từng khao khát đến tuyệt vọng – nên tuyến pheromone có thể đã đóng lại hoàn toàn.

Họ bảo rằng chuyện chu kỳ biến mất là điều hiển nhiên, nhưng ngoài ra, cậu còn có thể gặp một loạt tác dụng phụ do bất thường ở tuyến pheromone. Chẳng hạn như đột nhiên ngất xỉu, đau đầu dữ dội, mất cân bằng hormone dẫn đến khó kiểm soát cảm xúc. Những lời cảnh báo đó lại vang lên trong đầu, khiến Jiwoo tự hỏi liệu cơn nôn nao khó chịu này có phải cũng là một trong những tác dụng phụ đó hay không.

Muốn tuyến pheromone trở lại bình thường, cách duy nhất là phải tiếp xúc liên tục với pheromone của Alpha. Dù có uống bao nhiêu thuốc nội tiết hay tiêm bao nhiêu mũi cũng không thể hiệu quả bằng việc trực tiếp hấp thụ pheromone của Alpha.

Nhớ đến điều đó, Jiwoo cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“……”

Ngay trước khi tốt nghiệp trung học, Jiwoo nhớ lại khoảng thời gian Lee Hyunjoon đã chia sẻ pheromone Alpha với cậu nhiều lần mỗi ngày để ổn định pheromone của mình. Cuối cùng, điều đó có nghĩa là ngay cả bây giờ, cậu cũng cần phải trải qua quá trình tương tự như khi ấy.

Mặc dù biết cách giải quyết, Jiwoo chưa từng thực sự nỗ lực để làm điều đó. Cậu không có ý định gặp gỡ bất kỳ Alpha nào, cũng không cảm thấy bất tiện khi chu kỳ không xuất hiện nữa, nên cứ tiếp tục sống như thế này. Không cần xin nghỉ phép vì chu kỳ, không tiết pheromone nên cũng không phải uống thuốc ức chế, điều đó khiến cuộc sống của cậu trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Cứ thế, Jiwoo đã sống như vậy suốt nhiều năm. Trong khoảng thời gian đó, cậu chưa từng cảm thấy cơn nôn nao nào như hôm nay. Chưa bao giờ có khoảnh khắc cơ thể căng thẳng vì ham muốn tình dục, và nếu đôi khi nhu cầu sinh lý xuất hiện theo bản năng, cậu chỉ đơn giản tự giải quyết bằng cách chạm vào bản thân khi tắm.

Có lẽ vì thế, cảm giác căng thẳng nhạy cảm kèm theo chút buồn nôn bất ngờ này khiến Jiwoo cảm thấy vô cùng xa lạ. Cậu khẽ xoa hai cánh tay vì cảm thấy hơi lạnh, rồi quay lại màn hình để tập trung vào công việc. Cậu chỉ mong tác dụng phụ kỳ lạ này mau chóng biến mất.

Sau một buổi sáng khó tập trung tại tòa nhà văn phòng mới, Jiwoo cùng các đồng nghiệp rời văn phòng để đi ăn trưa. Mọi người nói rằng cơm ở căng tin công ty rất ngon, rủ nhau lên đó thử xem thế nào.

Khi đến tầng 30, nơi đặt căng tin, một không gian rộng lớn giống như buffet khách sạn hiện ra ngay trước mắt họ. Quẹt thẻ nhân viên qua cổng kiểm soát, Jiwoo thấy hàng chục máy tự phục vụ đặt san sát, nơi các nhân viên đang chọn món ăn.

Cậu cùng những đồng nghiệp liên tục trầm trồ tiến đến một cái máy tự phục vụ trống. Khi nhìn vào màn hình, cậu thấy thực đơn được chia thành các khu: món Hàn, món Âu, món Nhật, món Trung, và cả món mang đi. Sau khi xem xét, Jiwoo chọn phần cơm niêu bào ngư trong thực đơn món Hàn.

“Jiwoo, cậu gọi cơm niêu à?”

“Vâng.”

“Đi lấy cùng nhau nhé.”

Jiwoo cùng Oh Yeonjoo mỉm cười đi đến quầy phục vụ món Hàn, đưa phiếu in từ máy tự phục vụ. Ngay lập tức, một phần cơm niêu với những miếng bào ngư nướng vàng óng được bày ra trước mắt. Trên khay còn có salad, canh tương, và vài món ăn kèm. Cầm lấy khay thức ăn, Jiwoo bước về phía cửa sổ, nơi Kim Jaeyoung đang vẫy tay, rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Wow, thật tuyệt khi được sáp nhập vào một công ty giàu có thế này. Nếu không chuyển đến tòa nhà mới, chắc tôi tiếc hùi hụi luôn. Jiwoo, nhìn khung cảnh này đi, còn đẹp hơn cả đài quan sát ấy.”

“Thật đấy. Hôm nay trời đẹp nên có thể nhìn thấy tận đằng xa luôn.”

“Bên kia còn có cả quầy salad nữa kìa. À, và nhân viên công ty được ăn sáng, trưa, tối, thậm chí cả cơm hộp mang về miễn phí luôn. Nghe nói có thể lấy hộp cơm lúc tan làm đấy. Tôi đang nghĩ có nên mang về không. Ngày nào cũng gọi đồ ăn cũng chán, mà nấu thì lại lười. Nếu cơm niêu ngon thì bảo tôi nhé, tôi sẽ lấy một phần cho bữa tối.”

“Vâng. À… ừm… tôi chưa lấy nước. Tôi sẽ đi lấy nước.”

“Cùng đi nhé.”

“Không cần đâu, để tôi lấy cho.”

Jiwoo đứng dậy, bước đến quầy salad bar, nơi có một tủ lạnh trưng bày lớn chứa đầy đồ uống và nước lọc. Khi mở cửa tủ, cậu lấy năm chai nước và ôm vào lòng.

Ngay khoảnh khắc đó, một mùi hương vô cùng dễ chịu thoáng lướt qua cánh mũi.

“…….”

Bụng dưới của Jiwoo bỗng quặn lại, cả cơ thể khẽ co rúm. Cậu đứng yên, ôm chặt mấy chai nước lạnh, run rẩy.

Không thể tin được - mùi hương vừa thoáng qua… chính là mùi của Lee Hyunjoon.

Giật mình, Jiwoo nhanh chóng quay đầu lại, nhưng dĩ nhiên chẳng thấy bóng dáng Hyunjoon ở đâu cả. Cậu lắc đầu.

Gần đây, vì vô thức nhớ lại quá khứ, có lẽ tâm trí cậu đang rối loạn. Làm sao có thể ngửi thấy mùi pheromone của Hyunjoon ở nơi này chứ?

Chắc chắn đó chỉ là mùi của một người có pheromone tương tự, hoặc chỉ là hương nước hoa giống với mùi của hắn mà thôi.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Jiwoo ôm mấy chai nước, quay trở lại chỗ đồng nghiệp.

Nhưng tim cậu vẫn đập mạnh.

Như thể cơ thể đang phản ứng lại với mùi hương mà cậu từng khao khát suốt bao năm qua.

*** 

[Choi Youngjae: Đang đâu á?]

[Ăn trưa ở căng tin công ty rồi, sắp ăn xong nên chắc xuống liền đây.]

[Choi Youngjae: Ồ, tớ cũng đang ở đó này.]

[Choi Youngjae: Ra ngoài rồi rẽ sang bên cạnh sẽ thấy khu vườn trên không, ở đó có quán cà phê nữa. View đẹp lắm, ra uống cà phê đi.]

[Ừ, tớ ra liền.]

[Choi Youngjae: Tớ mua trước cho, cậu uống gì?]

[Choi Youngjae: (ảnh)]

Nhìn vào ảnh thực đơn quán cà phê mà Choi Youngjae gửi, Jiwoo chọn trà đào đá. Một lúc sau, Youngjae nhắn lại bảo đã gọi món xong.

Khi Jiwoo cùng đồng nghiệp ăn xong, mọi người cũng đi theo cậu lên khu vực nghỉ ngơi rộng lớn trên tầng thượng. Những người đã quen biết Youngjae trong mấy tháng qua vui vẻ chào hỏi cậu ta rồi tản ra ngồi ở các bàn khác.

Ngay lúc đó, Jiwoo lại cảm thấy một cơn buồn nôn mạnh mẽ. Tim đập nhanh đến mức khó chịu, bàn tay cầm ly trà đá cũng khẽ run rẩy.

“Sao thế?”

“…Tớ không biết nữa. Sáng giờ cứ như thế này. Chưa từng bị vậy bao giờ… Sao lại thế nhỉ.”

“Có khi cậu không hợp với tòa nhà này chăng? Mà thôi, tốt nhất là cố mà thích nghi đi. À, tớ xin rút lại lời chê công ty này là của bọn xã hội đen nhé. Không ngờ bản thân lại thực dụng đến thế này. Giờ nghĩ lại, không hiểu hồi đó cậu làm sao mà chịu nổi cái công ty bé tẹo kia nữa… Đúng là tiền quan trọng nhất.”

Nhìn Choi Youngjae hút một hơi dài ly matcha latte rồi hít thở sâu, bảo rằng không khí của tòa nhà cao tầng đúng là khác hẳn, Jiwoo cũng khẽ hít vào. Mùi hương đó, dù rất nhẹ nhưng vẫn rõ ràng… Ở đây cũng có mùi của Lee Hyunjoon.

Xung quanh có rất nhiều người, nhưng cậu không thể đoán được ai là người có pheromone giống với Hyunjoon.

Chợt, Jiwoo nhớ lại lời bác sĩ từng nói rằng có thể xuất hiện các triệu chứng do tuyến pheromone bị đóng lại. Nhưng nếu vậy, tại sao những triệu chứng này lại không xuất hiện ở tòa nhà cũ mà chỉ bộc phát ngay khi chuyển sang tòa nhà mới? Lý do này nghe không hợp lý chút nào.

Nếu loại trừ khả năng đó, thì chỉ còn một cách giải thích: Trong tòa nhà này, có ai đó có pheromone rất giống Hyunjoon.

Cảm thấy một cơn ớn lạnh nhẹ chạy dọc sống lưng, Jiwoo cố gắng uống một ngụm trà đá, nhưng lòng vẫn không thể bình tĩnh lại được.

“Cậu không khỏe lắm à?”

“Không đến mức đáng lo đâu.”

“Trước đó cậu từng đi trung tâm kiểm tra vì vấn đề pheromone đúng không? Có khi nào lại là do chuyện đó không?”

“Chắc vậy… Nhưng tớ vẫn thấy lạ. Ở công ty cũ thì không sao, thế mà vừa chuyển sang đây đã bị ngay, nghe không hợp lý chút nào.”

“Ừ thì… cũng có lý. Nhưng ai biết được? Có khi do thay đổi môi trường đột ngột đấy. Biết đâu trong tòa nhà mới này có đầy hormone môi trường thì sao?”

Choi Youngjae thỉnh thoảng lại nghĩ ra những điều chẳng ai ngờ tới. Lần này cũng vậy. Jiwoo khẽ bật cười trước ý tưởng về "hormone môi trường" của cậu ta.

“A! Tớ biết rồi!”

“Hả?”

"Lúc công ty bị thâu tóm, cậu lo lắng không biết có bị cắt giảm nhân sự mà mất việc không. Vì căng thẳng đó đấy. Rồi bây giờ vẫn tiếp tục làm tốt, căng thẳng được giải tỏa nên mới thế này chứ gì? Bình thường mà, khi thả lỏng thì dễ đổ bệnh mà.”

 “A… vậy à? Nghe cậu nói thì cũng có lý.”

 "Chắc chắn luôn. Thời điểm cũng trùng khớp ngay sau khi chuyển sang tòa nhà mới nữa. Chính nó rồi! Vấn đề được giải quyết!"

Nhìn nụ cười tươi rói của Choi Youngjae, Jiwoo cũng bật cười theo, rồi từ từ hít thở sâu. Mùi hương thoang thoảng phảng phất hơi giống Lee Hyunjoon khi nãy giờ đã hoàn toàn tan biến.

Kết luận rằng đó chỉ là ảo giác của mình, Jiwoo nhấp một ngụm trà đào ngọt dịu.

***

Còn khoảng một tiếng nữa mới hết giờ làm thì Kim Jaeyoung, người vừa đi họp bên ngoài về, hối hả bước vào văn phòng. Sau khi xác nhận rằng chỗ của trưởng nhóm đang trống vì anh ấy đi họp, Jaeyoung liền mở miệng nói:

 "Tôi vừa thấy người ta gọi là ‘Giám đốc’ đó!"

"Giám đốc? Cái người quyền lực trong công ty ấy hả? Ở đâu cơ?"

"Trong thang máy ấy. Lúc ở tầng một, cửa thang máy mở ra thì thấy một người cao lắm đứng bên trong. Wow, không chỉ đơn thuần là cao đâu, mà phải nói sao nhỉ… Chỉ cần chạm mắt thôi cũng có cảm giác bị đè nén luôn ấy? Trước khi tôi xuống, hình như anh ta xuống tầng bảy trước thì phải. Mà lúc giám đốc bước ra rồi, mấy người còn lại trong thang máy cũng bắt đầu bàn tán về anh ta nữa."

"Sao nào? Nhìn trông có giống dân xã hội đen thật không?"

"Không hề! Hoàn toàn không luôn ấy! Không phải xã hội đen mà trông cứ như diễn viên vậy. Vừa cao, vừa dáng chuẩn, lại còn đẹp trai nữa. Không phải côn đồ thiệt đâu, đúng không?"

Những giọng nói đầy hào hứng của các nhân viên khi bàn tán về vị giám đốc, người đứng ở trung tâm của hàng loạt thương vụ thâu tóm doanh nghiệp và mở rộng kinh doanh, vang lên rõ ràng.

Jiwoo lắng tai nghe cuộc trò chuyện đó. Vì còn công việc phải hoàn thành trước giờ tan làm nên cậu không tích cực tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng nội dung của nó khá thú vị, giúp cậu không còn phải đấu tranh với cơn buồn ngủ mà hoàn thành nốt công việc còn lại.

Đến giờ tan làm, các thành viên trong nhóm lần lượt đứng dậy. Jiwoo cũng vội vàng thu dọn túi xách và cùng họ rời khỏi văn phòng. Dù khoảng cách đến nhà không phải là gần hơn quá nhiều so với công ty cũ, nhưng chỉ cần có thể đón Ji-an sớm hơn một chút cũng khiến lòng cậu phấn khởi.

"Hẹn gặp lại anh Jiwoo vào ngày mai."

"Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai."

Sau khi chào tạm biệt hai đồng nghiệp cùng xuống bãi đỗ xe, Jiwoo nhanh chóng bước ra khỏi thang máy ở tầng một. Rất nhiều người đang rời khỏi công ty, bóng lưng họ lướt qua nhau nơi sảnh lớn. Cậu vội quẹt thẻ nhân viên qua cửa an ninh rồi hòa vào dòng người đang bước ra ngoài.

Cậu định hướng về phía ga tàu điện ngầm và nhớ lại mình cần bắt chuyến tàu nào thì đột nhiên, mùi hương đã ám ảnh cậu cả ngày nay lại ập tới. Nhưng lần này, nó nồng nặc hơn hẳn. Không còn là cảm giác thoang thoảng vương lại trong không khí nữa… mà giống như người mang mùi hương đó đang đứng ngay sát bên cậu vậy.

Một cảm giác lạ lẫm dấy lên trong bụng. Những tế bào vốn dĩ đang yên ắng trong cơ thể như đang lần lượt thức tỉnh, phản ứng một cách vô cùng mãnh liệt.

…Mình bị làm sao thế này, thật đấy.

Cảm nhận được cơ thể đang run rẩy, Jiwoo hướng mắt về phía cánh cửa nơi mọi người đang đi ra. Cậu cảm thấy mình cần phải rời khỏi tòa nhà ngay lập tức. Chỉ cần đi khỏi nơi này, chỉ cần thoát khỏi mùi hương quen thuộc ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Ngay khi vừa cố gắng nhấc bước chân nặng trĩu của mình lên, một luồng nhiệt nóng rực bỗng siết chặt lấy cổ tay cậu. Khi nhận thức được rằng ai đó đã nắm lấy cổ tay mình, cơ thể cậu lập tức bị kéo quay lại.

Mùi hương tương tự pheromone của Lee Hyunjoon giờ đây không còn ở xa nữa. Nó sánh ngay bên cạnh cậu, nồng đậm đến mức như muốn nhấn chìm cậu hoàn toàn.

Jiwoo ngước lên, ánh mắt chạm phải gương mặt của người đã giữ chặt lấy mình.

"……."

"……."

Khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào người đàn ông đang nhìn xuống mình, tất cả âm thanh xung quanh đều tan biến.

Jiwoo đã từng trải qua điều đó - khi đối mặt với một điều quá phi thực tế, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, thế giới trở nên câm lặng, để lại mình cậu cô độc giữa khoảng không vô thanh. Và khoảnh khắc ấy, một lần nữa, lại ập đến.

“…Jiwoo à.”

Giọng nói quen thuộc cất lên, gọi tên cậu.

Dù đã sáu năm trôi qua, nhưng âm thanh đó lại chẳng hề xa lạ chút nào.

Không thể tin nổi, Jiwoo nhắm chặt mắt lại, rồi từ từ mở ra.

Tiếng ồn bị nuốt chửng khi nãy giờ ào ạt ùa về. Nhưng trước mắt cậu… vẫn là…

Lee Hyunjoon.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo