Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 127

Điện thoại bị cúp ngang một cách lạnh lùng, Youngjae lại chặc lưỡi lần nữa rồi thở dài thật sâu khi nhìn Jiwoo vẫn đang ngủ say, không hề nhúc nhích.

A, làm vậy có đúng không? Không hỏi ý kiến của Seo Jiwoo mà đã gọi Hyunjoon tới như thế này có được không?

Mẹ kiếp. Nhưng biết lý do mà lại không gọi hắn đến cũng không được.

Thôi kệ đi. Mình chỉ gọi vì thuốc thôi. Hyunjoon là thuốc. Hyunjoon là liều thuốc chữa trị cho Seo Jiwoo... là thuốc hồi phục...

Ngay lúc đang không ngừng biện minh cho hành động của bản thân, cánh cửa phòng nghỉ bị đẩy ra mạnh mẽ.

Hyunjoon bước vào với gương mặt trắng bệch chẳng khác gì Jiwoo, khiến Youngjae dù có khó chịu cũng chẳng thể biểu hiện ra ngoài.

Chết tiệt, nếu cuối cùng cũng sẽ lo lắng đến mức này, nếu sẽ làm bộ dạng như sắp chết vì quan tâm như thế này, thì sao lúc trước lại hành xử khốn nạn như vậy?

"Chuyện gì xảy ra vậy? Jiwoo bị làm sao? Tại sao lại ngất?"

"Tại cậu đấy."

"...Tôi? Vì tôi mà cậu ấy căng thẳng đến mức này à?"

"Cũng gần như vậy. Sau khi gặp cậu, pheromone của cậu ấy bị mất cân bằng."

"...Pheromone?"

"Cậu làm cậu ấy mất cân bằng, nhưng để ổn định lại thì lại cần pheromone của cậu."

"...Ờ. Tôi nghĩ mình hiểu tình huống này rồi."

Hyunjoon nhớ lại Jiwoo của năm 19 tuổi.

Lần đó, khi cậu đến gặp hắn trên sân thượng và bị phủ đầy pheromone của hắn, pheromone của Jiwoo cũng trở nên mất cân bằng giống như bây giờ.

Tình huống lần này cũng không khác là bao.

Gặp lại Jiwoo khiến lòng hắn dao động, và hắn đã không kiểm soát tốt pheromone khi đứng trước mặt cậu.

Có lẽ vì thế mà chuyện này xảy ra, và cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng.

"Này, tôi phải về văn phòng một lát, cậu ở lại đây đi. Dù sao cậu cũng có nhiều thời gian mà."

"Được rồi. Cứ đi làm đi. Tôi sẽ ở cạnh Jiwoo."

"Nếu làm chuyện vớ vẩn thì chết chắc đấy, thật đấy."

"Sẽ không đâu."

"Tôi không gọi cậu vì muốn gặp cậu, mà chỉ gọi cậu như một liều thuốc chữa trị cho Jiwoo thôi! Chỉ nên dừng ở mức đó thôi."

"Biết rồi. Cảm ơn vì đã liên lạc với tôi."

Nếu không phải do nhận được cuộc gọi nói rằng mình cần kiểm tra lại công việc đang xử lý, thì dù có chết Youngjae cũng sẽ không để Jiwoo một mình với Hyunjoon.

Tên côn đồ đó thì có gì đáng tin để giao người bạn thân đang ngủ say vào tay hắn chứ?

Nhưng cuộc gọi đã đến, cậu ta không thể cứ lờ đi và tiếp tục ở lại đây mãi được.

Cuối cùng, Youngjae đành miễn cưỡng rời khỏi phòng nghỉ, dù đôi chân chẳng muốn bước đi chút nào.

“……”

Tiếng bước chân Youngjae rời đi dần biến mất, để lại trong căn phòng chỉ còn lại Jiwoo và Hyunjoon.

Trong sự yên lặng bao trùm, hắn có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của Jiwoo, một âm thanh mà hắn không biết đã bao lâu rồi mới được nghe lại.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo và đẹp đẽ vẫn chẳng khác gì lúc nhỏ, Hyunjoon ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang bất động trên giường của Jiwoo.

Sau đó, hắn thả ra một chút pheromone.

Hơi ấm yếu ớt lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy như mình vừa sống lại sau một quãng thời gian dài.

Hắn vẫn thở, vẫn sống, nhưng từ khi mất Jiwoo, hắn chưa từng thực sự cảm nhận được rằng mình đang tồn tại.

Dù có đạt được điều gì đi chăng nữa, dù cho bóng tối có chuyển thành ánh sáng, dù cho máu của ai đó có bắn lên mặt hắn hay cảm giác lạnh lẽo có lan ra khắp bụng, hắn vẫn chẳng cảm thấy gì.

Không vui, không đau, không bất cứ cảm giác nào, chỉ mãi lờ đờ trống rỗng.

Thế giới mờ mịt, chẳng bao giờ rõ ràng, cho đến khoảnh khắc hắn trông thấy Jiwoo ở sảnh.

Ngay giây phút ấy, lớp sương mờ bao phủ tầm nhìn suốt sáu năm qua đã tan biến, và hắn có thể nhìn thấy Jiwoo thật rõ ràng.

Khoảnh khắc ấy, hắn sẽ không bao giờ quên.

“……”

Pheromone từ cơ thể hắn dần lan tỏa khắp phòng, bao bọc lấy Jiwoo. Hắn thả ra thêm một chút, và chẳng mấy chốc, khuôn mặt trắng bệch của Jiwoo bắt đầu lấy lại sắc hồng. Đôi tay lạnh giá cũng dần ấm lên, nhịp thở yếu ớt cũng trở nên ổn định hơn.

Hyunjoon siết chặt hai tay quanh bàn tay Jiwoo, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó. Hắn biết việc này không có gì to tát, cũng biết đây chỉ là một phần của quá trình khắc phục hậu quả do chính hắn gây ra. Nhưng ngay cả vậy, việc có thể làm gì đó cho Jiwoo vẫn khiến hắn cảm thấy như đang mơ.

Giữ chặt tay cậu trong tay mình, hắn tiếp tục điều chỉnh pheromone, nhẹ nhàng duy trì nó. Và rồi, trong khi chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ yên của Jiwoo, hắn thấy đôi mí mắt mỏng khẽ động đậy.

Hyunjoon nín thở, đôi mắt dán chặt vào Jiwoo, chờ đợi cậu tỉnh dậy.

"Jiwoo à."

"……."

Mi mắt chầm chậm nâng lên, nặng nề khép lại rồi lại mở ra lần nữa. Hyunjoon lại gọi tên Jiwoo.

“Jiwoo à, cậu ổn chứ?”

Lúc này, đầu Jiwoo mới từ từ quay về phía có âm thanh. Ánh mắt của cậu chạm phải ánh mắt của Hyunjoon. Cậu nhìn hắn trong trạng thái ngẩn ngơ một lúc, rồi đôi mắt bỗng mở to như thể bị sốc.

“… Sao cậu lại ở đây…?”

“Tớ nhận được tin cậu ngất nên đến.”

“… Từ ai?”

“Từ Choi Youngjae.”

“……”

“Tớ cũng nghe nói cậu gặp vấn đề với pheromone. Là do tớ gây ra… Xin lỗi. Lẽ ra tớ nên nghĩ đến chuyện này ngay từ đầu, cả khi gặp lại cậu. Tớ đã muốn bảo vệ cậu, vậy mà lựa chọn của tớ lại chỉ khiến cậu khổ sở hơn.”

Giọng trầm thấp của Hyunjoon vang vọng trong phòng nghỉ, nghe như một thứ gì đó thật xa vời.

Jiwoo từ tốn hít vào một hơi. Không khí vừa ấm áp vừa mát lành. Hương thơm dịu dàng như một cái ôm vỗ về bao quanh cậu.

Nhận ra đó chính là mùi pheromone của Hyunjoon, Jiwoo liền rút tay khỏi tay hắn rồi chống người ngồi dậy.

Chỉ cần cử động một chút thôi, Hyunjoon đã có vẻ cuống lên.

“… Không có gì to tát cả. Pheromone của tôi vốn đã không ổn định, thỉnh thoảng mệt quá thì thế này thôi. Cậu không cần bận tâm đâu.”

“Trước đây đã không ổn định, nhưng rồi nó đã ổn định lại. Vậy mà lần này, chính vì tớ mà nó lại bất ổn. Tớ biết rõ điều đó, vậy làm sao tớ có thể không để tâm?”

“… Từ trước đến giờ cậu vẫn sống tốt mà chẳng cần để tâm còn gì.”

Lời của Jiwoo khiến đôi môi Hyunjoon mím chặt. Nhìn vào đôi mắt đang rung động của hắn, Jiwoo cảm thấy tim mình cũng lung lay theo. Cậu vội lảng tránh ánh mắt ấy rồi thả chân xuống khỏi giường.

Lúc trước, cơ thể cậu cứ lúc nóng lúc lạnh, đầu óc quay cuồng, nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao người lại nhẹ bẫng, toàn thân ấm áp vừa đủ để thấy dễ chịu.

Là nhờ Hyunjoon đã giải phóng pheromone khi cậu đang ngủ.

“Giờ thì, hãy để tớ quan tâm đến cậu đi.”

“……”

“… Tớ muốn cho cậu pheromone đến khi nào cậu khá lên.”

“… Không.”

“Nhận pheromone đâu có gì khó. Chỉ cần làm như trước đây thôi mà.”

Chính vì đã từng làm rồi nên mới… không muốn nữa. Vì tớ biết rõ cảm giác thế nào khi nhận pheromone của cậu. Vì tớ biết nó dễ chịu đến mức nào, biết rằng tớ sẽ lại muốn ở gần cậu hơn. Biết rằng tớ sẽ mong chờ khoảng thời gian ấy mỗi ngày, sẽ vô thức mong cậu làm gì đó hơn thế nữa.

Tớ biết quá rõ.

“Cậu… Sao cậu có thể xem chuyện đó là đơn giản? Cậu nhìn thấy tôi mà không sao à? Nhưng tôi thì thấy khó khăn lắm.”

“Tớ cũng thấy khó. Nhưng nếu tớ cũng tỏ ra mình khó khăn, thì tớ sẽ không thể gặp lại cậu nữa. Vậy nên tớ giả vờ như không có gì.”

“……”

“Nhịn không nói những điều tớ muốn nói cũng khó. Thấy cậu không thoải mái khi gặp tớ cũng khó. Cả việc mỗi ngày đều muốn đến gặp cậu, nhưng phải kiềm chế cũng khó.”

“……”

“Vừa làm một kẻ côn đồ, vừa giả vờ như không phải cũng khó. Và nhìn cậu ghét tớ như thế này, cũng khó lắm.”

“… Cậu đúng là mặt dày thật.”

"Biết là tớ không nên mặt dày thế này. Biết là tớ không có tư cách. Nếu tớ còn một chút lương tâm, thì đáng lẽ tớ không nên làm những điều cậu ghét, mà chỉ cần biến mất khỏi mắt cậu thôi. Tớ biết hết. Nhưng mà, Jiwoo à… Dù vậy… Hãy để tớ làm gì đó vì cậu đi."

Giọng nói gần như van xin ấy lại khiến lòng cậu rung động. Có lẽ vì cậu đang đối diện với pheromone của Hyunjoon, cảm xúc càng dễ lung lay hơn.

Jiwoo xỏ chân vào đôi giày dưới giường rồi đứng dậy. Vừa mới mất thăng bằng một chút, cánh tay Hyunjoon đã giữ lấy người cậu thật chặt. Hơi ấm lan tỏa từ nơi hắn chạm vào.

"Chỉ cần uống thuốc là được. Vậy nên cậu thật sự không cần bận tâm đâu. Cũng không cần cảm thấy trách nhiệm gì cả. Đây là chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết một mình. Từ trước đến giờ vẫn vậy, và sau này cũng thế."

"Tớ biết. Tớ biết cậu có thể tự chịu đựng… Nhưng pheromone của tớ vẫn an toàn với cậu hơn thuốc mà."

“…Vậy thì tôi sẽ phải gặp cậu mỗi ngày à?”

Cậu cảm nhận được bàn tay đang giữ chặt mình thoáng lơi lỏng. Có phải hắn bị tổn thương không…? Cậu không thể nói rằng mình không lường trước phản ứng này. Vậy nên đáng lẽ cậu không nên lo lắng làm gì.

Nhưng tính cậu không cứng rắn được như thế, nên lại thấy có chút áy náy vì đã nói lời quá phũ phàng. Jiwoo kiềm chế ý muốn ngước lên nhìn gương mặt Hyunjoon.

Cậu thoát khỏi bàn tay hắn một cách dễ dàng khi hắn đã nới lỏng lực nắm.

"…Tôi cũng bận, khó mà sắp xếp thời gian. Tôi sẽ tự lo liệu. Với lại… ờm…"

Lẽ ra không cần phải nói câu này. Giống như câu trước, vốn không cần thiết phải đưa ra lý do về thời gian. Câu sắp nói cũng vậy.

"…Cảm ơn cậu vì hôm nay."

Nhưng cậu đã nói ra những lời đó vì thật sự không thể phớt lờ ánh mắt rung động của Hyunjoon đến cùng. Mỗi lần đối diện với Hyunjoon, Jiwoo lại nhận ra rằng cậu vẫn quá yếu lòng trước hắn.

Giây phút này cũng không ngoại lệ.

“……”

Jiwoo lướt qua Hyunjoon mà không nói lời nào, rời khỏi phòng nghỉ, chào y tá rồi bước ra khỏi phòng y tế.

Dù cậu bước đi, không còn cảm giác chóng mặt nữa, dạ dày cũng không thấy khó chịu. Lúc trước, cảm giác lạnh lẽo như băng ăn sâu vào tận xương tủy, cứ như bên trong toàn là những tảng băng dày đặc. Nhưng bây giờ, cảm giác ấy đã biến mất hoàn toàn, thật kỳ diệu.

“……”

Tại sao Choi Youngjae lại gọi Hyunjoon đến chứ…? Là vì chuyện hôm đó sau khi từ trung tâm về sao? Lẽ ra cậu không nên nói chi tiết như vậy. Giờ thành ra để cả Hyunjoon biết chuyện, rồi thế này là sao…?

“……”

…Lẽ ra cậu không nên nói theo kiểu là vì phải gặp nhau mỗi ngày nên không thích. Không cần thiết phải nói đến mức đó. Thật ra không phải là ghét, chỉ là cậu không thấy thoải mái thôi… Gương mặt có phần tiu nghỉu của Hyunjoon cứ liên tục hiện lên trong đầu, khiến cậu không thấy dễ chịu chút nào.

Jiwoo cố gắng gạt đi những suy nghĩ ấy rồi bước vào thang máy. Ngay khoảnh khắc cánh cửa chuẩn bị khép lại, một bàn tay vươn vào giữ chặt cửa. Ngay sau đó, cửa lại mở ra, và Hyunjoon sải bước vào trong. Jiwoo sững sờ ngước nhìn hắn đứng ngay bên cạnh mình.

“Tớ sẽ tự sắp xếp thời gian cho phù hợp.”

“……”

“Nếu cậu thấy thoải mái vào sáng sớm, thì tớ sẽ đến vào sáng sớm. Nếu cậu thấy thoải mái vào buổi tối, thì tớ sẽ đến vào buổi tối. Tớ không nói vậy để giở trò như trước đâu. Tớ thực sự lo cho cậu thôi.”

“…Trước đây cậu giở trò à?”

“Hả? Ờ thì… Tớ cũng không thể nói là hoàn toàn không có. Nhờ vậy mà tớ mới được nắm tay cậu, rồi còn ôm cậu nữa mà.”

Mỗi ngày đều cùng cậu về tận trước cửa nhà, lúc nào cũng nắm tay cậu, rồi đến một ngày nào đó lại ôm cậu thật chặt trong lòng – Jiwoo nghĩ đến Hyunjoon và cảm thấy đầu ngón tay mình như tê dại.

Cậu vội vàng kiểm tra tầng thang máy đang lên, rồi nhận ra vì bất ngờ khi Hyunjoon bất thình lình bước vào, cậu đã quên không nhấn nút lên tầng văn phòng.

Jiwoo vội vàng bấm nút.

“Nếu cậu không muốn nhìn mặt tớ, thì cứ quay lưng lại cũng được. Tớ thực sự chỉ đến để truyền pheromone thôi. Không ép buộc cậu, cũng không giở trò gì cả.”

“…Sao lại làm đến mức này? Vì thấy có lỗi với tôi à?”

“Cũng vì có lỗi….”

“……”

“Nhưng mà, người tớ thích đang bị bệnh. Làm sao tớ có thể đứng yên được chứ? Dù có không làm được gì đi nữa, tớ cũng không thể chỉ đứng nhìn.  Huống hồ, đây là việc tớ có thể làm cho cậu. Biết rõ như vậy rồi mà vẫn chỉ đứng nhìn, thì làm sao tớ chịu nổi?”

Người tớ thích.

Câu nói ấy từ miệng Hyunjoon vụt vào tim Jiwoo và ghim chặt ở đó. Cậu tưởng chừng như sẽ đau đớn lắm, nhưng lại không đau như cậu nghĩ. Thay vào đó… cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Chắc hẳn, đây cũng là do pheromone gây ra.

“Tớ biết là cậu không muốn nhìn thấy tớ. Nhưng… đừng vì thế mà chọn con đường khó khăn hơn. Cậu không cần nhìn tớ, chỉ cần nhận pheromone thôi mà. Giống như tớ nói lúc nãy, cậu có thể quay lưng lại, hoặc ngồi trong xe mở cửa sổ, để tớ đứng bên ngoài truyền cho cậu cũng được….”

“……”

“Hãy suy nghĩ lại đi, Jiwoo à.”

Lời của Hyunjoon nghe như một lời cầu xin. Cậu phải nói rằng mình không muốn nghĩ thêm về chuyện này nữa, nhưng môi lại không thể nào hé ra. Cảm nhận được ánh mắt hắn chạm vào góc nghiêng của mình, Jiwoo cũng không thể quay đầu đi.

Cứ như vậy, cậu lặng lẽ đứng yên trong thang máy khi nó từ từ lên đến tầng cao nhất, rồi lại hạ xuống theo tầng mà cậu đã nhấn.

Jiwoo khẽ thở ra hơi thở bị mắc kẹt trong lòng.

“Cậu sẽ suy nghĩ về nó, đúng không?”

“……”

“Chỉ cần gật đầu một cái thôi. Được không? Làm ơn, Jiwoo à.”

Ngay khi lời cầu xin của Hyunjoon chạm đến trái tim cậu một lần nữa, tiếng chuông thang máy vang lên trong trẻo, cánh cửa từ từ mở ra.

Jiwoo khẽ nhấc cằm lên, rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra – rồi lại hạ xuống ngay lập tức.

Nhận ra hay không, chuyện đó giờ là của Hyunjoon.

“Cảm ơn cậu.”

Ngay khi bước ra khỏi thang máy, phía sau cậu vang lên giọng nói của Hyunjoon, nói rằng hắn đã nhìn thấy cái gật đầu yếu ớt ấy. Bước chân Jiwoo khựng lại trong một thoáng, nhưng rồi lại tiếp tục. Cậu nhất quyết không ngoái đầu nhìn lại, cố chấp bước thẳng về phía trước.

Nếu không làm vậy, cậu có cảm giác mình sẽ quay lại mất. Có lẽ cậu thực sự sẽ làm vậy. Chắc chắn, tất cả đều là vì pheromone.

Phải như vậy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo