Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 129

“Đúng vậy! Vì cậu ấy gọi người ở gần nhất thôi! Dù sao thì tôi cũng không thể thuyết phục Seo Jiwoo. Nếu làm vậy, tôi cũng mất luôn bạn mình. Đáng lẽ phải kéo ra xa hơn nữa, mà giờ lại bảo tôi tự tay gán ghép hai người lại sao?”

“Không phải bảo gán ghép. Chỉ cần giúp Jiwoo không phải chịu khổ vì pheromone, ít nhất là tạm thời có thể nhận pheromone của tôi thôi. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy. Tôi biết phải làm gì để giúp cậu ấy ổn định lại.”

“Nếu biết rõ như thế, thì mấy năm qua cậu ở đâu?”

“Trước đây, vì tôi mà pheromone của Jiwoo cũng từng trở nên bất ổn. Khi đó, tôi đã giúp cậu ấy ổn định bằng cách truyền pheromone của mình mỗi ngày. Vậy nên, không ai có thể chăm sóc Jiwoo tốt hơn tôi. Hôm nay Jiwoo đã ngất xỉu, lỡ như chuyện này lại xảy ra thì sao? Nếu là lúc đi trên đường thì sao đây? Nếu đang đi với Jian mà lại như thế thì sao?”

“……”

Khi cái tên "Jian" được nhắc đến, đôi môi của Choi Youngjae khẽ mấp máy. Cậu muốn phản bác, nhưng lại không thể tìm được lý lẽ nào để phản bác. Thành thật mà nói, ngay khoảnh khắc Jian được nhắc đến, cậu đã lờ mờ cảm thấy lời của Hyunjoon có lý.

“Tôi đã nói hết với Jiwoo rồi. Cậu ấy nói sẽ suy nghĩ, nhưng tôi vẫn không yên tâm nên mới nhờ cậu thêm một lần nữa. Cậu không tin, nhưng tôi không làm chuyện này vì lòng tham của bản thân. Tôi thực sự lo lắng cho Jiwoo. Truyền pheromone cũng không mất nhiều thời gian, chỉ 30 phút, không, chưa đến 20 phút nữa.”

Nghe lời Hyunjoon, nét mặt cứng rắn của Choi Youngjae thoáng giãn ra một chút. Nếu hắn định giở trò, cậu đã sẵn sàng vừa chửi thẳng mặt vừa đấm cho một cú. Nhưng đáng tiếc là cậu không hề cảm thấy hắn đang dối trá.

Từ lúc chỉ ba chữ "phô mai viên" thôi mà hắn cũng lộ ra vẻ mặt mất mát y như Jiwoo, chút ác cảm tồn đọng trong lòng cậu đã có phần lung lay. Bởi vì những cảm xúc hiện rõ trên gương mặt và ánh mắt của Hyunjoon lại giống hệt nỗi đau mà cậu đã thấy ở Jiwoo suốt thời gian qua. Điều này khiến Choi Youngjae không khỏi bối rối, nhưng dù có muốn, cậu cũng không thể ngăn mình nhìn thấy Jiwoo chồng lên khuôn mặt của Hyunjoon.

“Còn nữa…”

“Lại gì nữa đây.”

“Tôi xin lỗi và cũng cảm ơn cậu. Tôi tin rằng nếu là cậu, cậu sẽ không để Jiwoo hoàn toàn sụp đổ. Đó là lý do tôi đã chủ ý liên lạc với cậu lúc đó… Sau này, tôi sẽ trả lại tất cả những gì đã nợ cậu. Dù biết cậu không làm điều đó vì muốn được đền đáp, nhưng dù sao đi nữa… cảm ơn cậu vì đã ở bên cạnh Jiwoo.”

"Tôi không làm chuyện này để nhận lời cảm ơn của cậu, cũng không muốn nhận."

"Tôi biết. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."

Chửi hắn là thằng mặt dày, là đồ điên không biết xấu hổ, hỏi xem hắn đã bán liêm sỉ của mình cho công ty nào – có lẽ làm vậy sẽ khiến cậu thấy hả dạ hơn. Nhưng ánh mắt của Hyunjoon khi nói lời cảm ơn lại quá mức chân thành, đến mức Choi Youngjae, dù đã nung nấu ý định trừng phạt hắn suốt 6 năm trời, cũng không thể ra tay được dù chỉ một phần tư so với những gì đã dự tính.

Cậu cũng tò mò về cái lý do chết tiệt mà hắn không thể nói ra kia. Nhưng đồng thời, lại cảm thấy có lẽ không biết sẽ tốt hơn. Vì nếu nghe rồi, có lẽ cậu sẽ hiểu cho Hyunjoon mất – ý nghĩ này khiến cậu bất an đến khó chịu.

Bởi vì nếu cậu thấu hiểu hắn, đó chẳng khác nào là một sự phản bội với Jiwoo. Cậu ấy còn chưa tha thứ, vậy thì làm sao cậu có thể chấp nhận được Hyunjoon? Thật là một điều vô lý.

Thế giới này y học phát triển như vậy, làm gì có chuyện không thể giải quyết bằng thuốc men. Chẳng qua là cần một thời gian thích nghi thôi, rồi Jiwoo cũng sẽ ổn định lại với thuốc ức chế pheromone. Cậu tự nhủ với bản thân rằng chỉ cần một thời gian nữa thôi, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

"Dù sao thì! Tôi không có ý định thuyết phục Jiwoo đâu, nên đừng mong đợi gì cả. Tôi nói xong rồi đấy? Đi đây."

Choi Youngjae đứng dậy, cầm lấy chiếc túi vừa ném bừa lên ghế bên cạnh. Khi thấy Hyunjoon cũng đứng dậy theo, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Đương nhiên, chiều cao chết tiệt đó vẫn chẳng thay đổi gì, đáng ghét đến mức dù là côn đồ nhưng nhìn qua còn có thể bị nhầm là con trai nhà tài phiệt với gương mặt hào nhoáng đó.

"Cậu biết số của tôi rồi, nhưng dù sao cứ cầm lấy cho chắc. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu đổi ý, dù là giữa đêm cũng được, lúc nào cũng có thể liên lạc."

Nhận lấy danh thiếp từ Hyunjoon, ánh mắt Choi Youngjae dừng lại ở dòng chữ "Giám đốc" ghi trước tên hắn. Cậu liếc lên, nheo mắt đầy hoài nghi rồi hỏi.

"Thật sự cậu là... con nuôi của chủ tịch hả?"

"À, chuyện đó. Không hẳn là con nuôi, chỉ là khá thân cận thôi."

"Vậy tức là cái người họ Lee kia thực sự nắm quyền đúng không?"

"Chắc là vậy."

Wow, đúng là điên thật rồi. Choi Youngjae lắc đầu ngao ngán, nhét tạm danh thiếp vào túi rồi quay ngoắt người rời đi. Đương nhiên, giữa hai người không hề có lời chào tạm biệt thân thiện nào cả.

Hyunjoon nhìn theo bóng lưng Youngjae rời khỏi quán cà phê, rồi lại thả mình xuống ghế với một tiếng thở dài. Cảm giác bị bóp nghẹt nơi cổ khiến hắn đưa tay cởi bỏ chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi.

Dù sao thì, cuộc trò chuyện với Youngjae cũng không tệ như hắn đã lo. Cảm xúc đã có lúc bùng lên, nhưng hắn vẫn kiềm chế được và nói ra những điều cần nói – chỉ riêng điều đó cũng đã là đủ rồi.

"……."

Hyunjoon lơ đãng chạm vào những giọt nước lạnh lăn trên thành ly thủy tinh, trong đầu hiện lên gương mặt tái nhợt của Jiwoo khi cậu gục xuống vì pheromone không ổn định. Hắn muốn biết bây giờ Jiwoo có ổn không, nhưng lại chẳng có cách nào để hỏi mà không khiến cậu khó xử. Cảm giác này khiến hắn vô cùng bứt rứt.

‘Cậu có biết Jiwoo đã khóc vì cậu nhiều đến mức nào không? Nếu có thể khóc lộ liễu thì đã tốt rồi. Nhưng không, vì sợ tôi ghét nên chỉ đợi tôi ngủ rồi mới lặng lẽ ra hành lang khóc suốt đêm. Đến khi ngủ rồi, cậu ấy cũng chỉ biết gọi mỗi tên cậu – Hyunjoon, Hyunjoon – cậu có hiểu không?’

Hình ảnh Jiwoo, được miêu tả qua lời Youngjae, cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Chỉ nghĩ đến thôi, tim hắn đã đau đến mức muốn vỡ vụn.

Hắn rất vui vì có thể gặp lại Jiwoo. Nhưng đồng thời, mong muốn được giải thích mọi chuyện để làm dịu lòng cậu lại quá lớn, đến mức hắn đã quên mất điều quan trọng nhất mà mình thực sự cần làm.

"……."

Tôi lẽ ra phải đối diện với nỗi đau của Jiwoo trước. Lẽ ra tôi phải nhìn thấy Jiwoo trong suốt khoảng thời gian sáu năm dài đằng đẵng – một quãng thời gian không hề ngắn ngủi và cũng chẳng thể nào ngắn được. Nhưng lần này, tôi lại chỉ nghĩ đến bản thân trước.

Vì muốn nói ra những điều chất chứa trong lòng, tôi đã vô tình khiến Jiwoo rơi vào tình huống khó xử. Làm như vậy, tôi không thể nói rằng mình thực sự làm điều đó vì Jiwoo.

Lần sau, nếu gặp lại Jiwoo, tôi muốn có thể giữ vững cảm xúc của mình, không bị cuốn theo hay chìm đắm trong nó… Tôi muốn xin lỗi. Dù có thể không được tha thứ, tôi vẫn muốn thật lòng, thực sự chân thành tạ lỗi với Jiwoo.

Tôi cần phải xin lỗi Jiwoo của tuổi hai mươi, Jiwoo của tuổi hai mốt, và cả Jiwoo của tuổi hai hai, hai ba, hai bốn, hai lăm – và Jiwoo bây giờ, người đã cùng tôi bước sang tuổi hai sáu.

"……."

Tôi phải xin lỗi Jiwoo. Và tôi phải làm những gì có thể để Jiwoo được thoải mái hơn một chút. Tôi sẽ giúp Jiwoo không còn phải chịu đựng vì pheromone nữa, tôi sẽ làm những điều thực sự cần thiết cho Jiwoo – để chuộc lỗi suốt cả đời này.

Tôi sẽ không mong cầu bất cứ điều gì. Cũng không ép buộc bất cứ điều gì.

Sau một hồi trầm ngâm, như muốn khắc ghi quyết tâm vào tim, Hyunjoon chậm rãi đưa tay lau đi khóe mắt ướt. Ánh mắt hắn hướng về khu vực xếp khay mà Jian đã từng đứng. Trong tâm trí hắn, hiện lên hình ảnh Jian kéo nhẹ vạt áo hắn, nũng nịu đòi khăn giấy.

"……."

Thằng bé cao khoảng bao nhiêu nhỉ? Cỡ ngang chỗ xếp khay kia sao? Không, chắc là nhỏ hơn một chút. Đến tầm đầu gối mình chăng? Hay cao hơn chút nữa?

‘Chú ơi, bye bye!’

Gương mặt nhỏ bé của Jian lấp ló trong ký ức hắn, lúc thằng bé vẫy tay chào khi được Jiwoo bế rời khỏi tàu điện ngầm. Hắn cũng nhớ lại khoảnh khắc bàn tay nhỏ nhắn của Jian cẩn thận lau từng ngón tay cho hắn bằng khăn ướt, sợ rằng hắn sẽ bị dính bẩn. Cả nụ cười rạng rỡ của thằng bé, như thể in hằn thật sâu vào tâm trí hắn.

...Dù có tò mò đến đâu cũng phải chờ.

Đừng hành động hấp tấp. Hãy đợi đến khi Jiwoo sẵn sàng nói ra. Đợi đến khi Jiwoo muốn chia sẻ chuyện đó với mình. Đừng làm Jiwoo bối rối hay khó xử, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Dù có mất bao lâu đi chăng nữa, dù cho ngày đó có thể sẽ không bao giờ đến.

Tiếng đá lạnh trong ly va vào nhau lạch cạch, rồi cuối cùng chìm hẳn vào cà phê còn sót lại. Như thể đang nhắc nhở rằng thời gian đã trôi qua rất lâu. Nhưng ngay cả sau đó, Hyunjoon vẫn ngồi lại trong quán cà phê thêm một lúc nữa.

Cho đến khi đá tan hoàn toàn. Cho đến khi bầu không khí tĩnh lặng trong quán cà phê dần nhường chỗ cho những tiếng trò chuyện vui vẻ của mọi người.

***

[Đang ở đâu?]

[Jiwoo: Ở nhà.]

[OK, đến liền.]

Vừa bước ra khỏi quán cà phê, Youngjae lập tức bắt taxi đến nhà Jiwoo. Không biết vì sao, nhưng cậu cảm thấy nhất định phải báo ngay cái tin động trời này cho Jiwoo – chuyện cậu vừa gặp Hyunjoon.

Chỉ cần nghĩ đến việc sớm được kể lại "trận đối đầu với gã Giám đốc kiêm cánh tay phải của Chủ tịch" là trong lòng đã thấy nóng ruột rồi. Youngjae ngồi trong xe mà chân cứ nảy liên hồi, đến mức tài xế cũng liếc cậu bằng ánh mắt lạ lẫm. Phải đến lúc xuống xe, cậu mới chịu dừng lại.

“Seo Jian! Chú đến rồi đây!”

“Ơ? Chú ơiiii!”

Nhập mã cửa một cách thuần thục như vào nhà mình, Youngjae vừa bước vào đã gọi tên Jian. Đứa trẻ, lúc này đang ăn gì đó, lập tức bật dậy, đôi chân ngắn cũn cỡn chạy lon ton về phía cậu.

Youngjae ôm lấy Jian rồi áp má vào, cười phá lên. Từ người thằng bé thoang thoảng mùi socola.

“Con ăn socola hả?”

“Dạ! Mà sao chú biết?”

“Bây giờ con thành người socola luôn rồi đấy! Nhìn này, dính đầy cả má luôn. Đúng là nhóc con, ăn mà dính tèm lem thế này.”

“Thật á?”

Nhìn Jian đang chùi má mình dù chẳng có gì dính vào đó, Youngjae bật cười. Khi cậu nói đó chỉ là đùa thôi, đôi mắt của Jian khẽ cong lên, theo sau là một tiếng cười khe khẽ. Nhìn cảnh đó, Jiwoo cũng bật cười rồi quay sang chào Youngjae.

“Đột nhiên đến đây làm gì thế? Nhớ Jian à?”

“Ừ, thì… cũng có chút vậy. Còn cậu, ổn chứ?”

“Ừ, tôi ổn rồi.”

“…Cậu ổn lại nhờ nhận pheromone của Hyunjoon à?”

“Ừ. Cũng có thể nói vậy.”

Youngjae vốn định ngay khi đến sẽ lập tức tuôn ra hết chuyện gặp Hyunjoon, nhưng vừa nhìn Jiwoo, cậu lại nghẹn lời. Nếu không có cái vấn đề pheromone quái quỷ này, chắc chắn cậu đã kể một tràng dài về Hyunjoon, đã mắng hắn là đồ trơ trẽn rồi làm ầm lên.

Thế nhưng, hình ảnh Jiwoo khi uống thuốc thì xanh xao, như thể sắp gục đến nơi, còn bây giờ, sau khi nhận pheromone từ Hyunjoon, thì trông có vẻ khỏe hẳn lên – nhìn thấy điều đó, cậu không thể mở miệng chửi rủa nữa.

Youngjae nhận ra rằng, dù không muốn thừa nhận, nhưng Jiwoo thực sự đang cần sự giúp đỡ của Hyunjoon.

“Tớ vừa mới….”

“Ừm, vừa mới sao?”

“Cái….”

Cậu phân vân không biết có nên nói ra hay không, trong lúc đó, ánh mắt nghi hoặc của Jiwoo đã hướng về phía cậu. Youngjae đành cười gượng một chút rồi tiếp tục lên tiếng.

“Tan làm xong thì gặp Hyunjoon.”

“À… rồi có nói gì với nhau không?”

“Hả? Ờ, cái đó….”

Youngjae nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Hyunjoon đã liên lạc với cậu, và cậu đã ra gặp hắn với tâm thế sẽ đập nát cái bộ mặt trơ trẽn, đáng ghét nhưng vẫn đẹp trai đến khó chịu ấy. Thế nhưng, kết quả là cậu chẳng làm được đến một phần tư những gì mình định làm.

Nghĩ đến Jiwoo đã khóc đến khô người, nghĩ đến việc sau khi Jian ra đời, Jiwoo đã phải chịu khổ sở thế nào vì thiếu pheromone của Alpha, nghĩ đến việc chính vì pheromone đó mà Jian sinh ra nhỏ hơn so với bạn cùng lứa, đến tận bây giờ vẫn còn nhỏ con khiến Jiwoo luôn lo lắng – nếu chỉ xét riêng những điều này thôi, thì chẳng cần biết lý do gì, cậu cứ đấm thẳng vào mặt Hyunjoon một cái cũng chưa chắc đã nguôi giận.

“Ba ba! Con đang vẽ tranh nè!”

“Vậy à? Vẽ cả mặt ba luôn được không?”

“Ừm… xin lỗi ba nha, hôm nay là ngày vẽ công ty của ba đó, nên mặt ba để mai con vẽ nha.”

“Gì chứ, Seo Jian. Mặt ba lại xếp sau cả công ty à? Hả?”

Nhìn Jian cười tươi rói, đưa cuốn vở vẽ ra khoe, Youngjae bỗng dưng nhớ đến những lời mà Hyunjoon đã nói. Hắn đã bảo rằng, nghĩ cho Jian thì cũng không thể để Jiwoo lại gục ngã một lần nữa. Nghĩ đến đó, cậu đột nhiên thấy khó chịu, như thể mình vừa bị thua cuộc vậy.

Dù đây vốn không phải chuyện thắng hay thua, nhưng cảm giác như Hyunjoon còn nghĩ cho Jian nhiều hơn cả cậu – ý nghĩ đó khiến Youngjae thấy bực bội một cách khó hiểu.

Nếu hắn cứ sống đúng với cái mác côn đồ, kéo băng nhóm đi quậy phá, vung vẩy ống sắt thì cậu cũng chỉ cần giơ ngón giữa lên là xong. Nhưng đằng này, hắn lại ở một vị trí đến mức có người còn gọi là “thế lực thực sự” trong công ty, mà quan trọng nhất là… hắn chính là người duy nhất có thứ mà Jiwoo đang tuyệt vọng cần đến – pheromone.

Youngjae hiểu quá rõ Jiwoo đã khổ sở thế nào vì pheromone của Hyunjoon, và hiện tại vẫn còn đang khổ vì nó.

Thật là một chuyện trớ trêu. Chính pheromone của Hyunjoon đã khiến pheromone của Jiwoo trở nên bất ổn, nhưng rồi cũng chính pheromone của hắn lại giúp Jiwoo ổn định trở lại.

“Hai người có chuyện gì à? Hay là cãi nhau rồi?”

“…Hả? À không, không có chuyện đó… Mà này, còn cơm không? Tự nhiên đói quá, nói không nổi luôn.”

“Có đấy. Để tớ dọn ra cho.”

“Thôi, cần gì dọn. Tớ tự làm được! Mà này! Lâu rồi không uống bia, làm một ly đi. Tự nhiên lại thèm. Tớ chạy ra ngoài mua chút rồi về ngay!”

Nhìn Youngjae lúc đầu có vẻ sắp nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, chỉ ngồi thẫn thờ suy nghĩ, rồi đột nhiên vội vàng chạy ra khỏi nhà, Jiwoo không khỏi nghiêng đầu khó hiểu.

Jian cũng bắt chước, miệng vẫn ngậm chiếc thìa nhỏ đang ăn socola, nghiêng đầu theo Jiwoo.

Thấy vậy, Jiwoo bật cười, xoa đầu Jian rồi xoay người bước vào bếp.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo