Mỗi ngày, Hyunjoon đều quay lưng lại với cậu và buông ra những lời cay nghiệt, nhưng giờ đây, hắn chậm rãi quay lại, đối diện với ánh mắt của cậu.
Đó là ánh mắt mà cậu đã luôn thấy khó khăn khi không thể chạm tới.
Chỉ riêng việc có thể nhìn vào mắt của Hyunjoon trong quá khứ cũng đã giúp cậu thở một cách dễ dàng hơn. Giờ cậu không cần phải thao thức suốt đêm, lang thang tìm kiếm khoảnh khắc mà hai người từng thoải mái nhìn nhau và cười nữa.
"Tớ không xin lỗi để xóa bỏ mọi chuyện…. Tớ biết đó là điều không thể tha thứ. Nhưng… tớ thực sự muốn nói lời xin lỗi. Tớ thật sự không ngờ rằng sau khi gặp lại cậu, tớ lại tiếp tục làm cậu khổ sở như vậy…."
Khoảnh khắc cậu giơ tay lên lau khóe mắt, một tiếng "tách" vang lên, và ánh đèn trắng vụt sáng. Jiwoo vội vàng lau nước mắt một cách qua loa rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Hyunjoon. Những ngón tay siết chặt của hắn từ từ mở ra, để lại một thứ hơi ấm mà gọi là nhiệt lượng thì đúng hơn.
“…Cảm ơn vì đã nói vậy. Khi cậu nói như thế…. Tôi lại nghĩ rằng có lẽ cậu cũng có một lý do bất khả kháng nào đó. Ban đầu tôi đã luôn nghĩ như thế, nhưng vì cậu đã không quay lại sau một thời gian dài, nên có lúc tôi cũng nghĩ rằng tất cả chỉ là ngụy biện thôi. Bởi vì nếu cậu là một kẻ tồi tệ, thì tôi sẽ dễ dàng chịu đựng hơn, nên tôi đã tự thuyết phục bản thân theo cách đó.”
"Tớ đúng là kẻ tồi tệ. Kể cả cậu có oán hận tớ cả đời, tớ cũng không có gì để biện hộ."
Nơi mà bàn tay của Hyunjoon vừa rời khỏi bỗng trở nên nóng bừng. Jiwoo dùng tay còn lại để nắm lấy nó như thể muốn che giấu đi cơn sốt bỏng rát đang lan tràn. Cậu cảm nhận được những giọt nước mắt chưa kịp lau hết lại tiếp tục trào ra khóe mắt.
Ngay khi cậu vừa nghĩ đến chuyện lau đi, bàn tay của Hyunjoon đã chạm tới khóe mắt cậu.
“……”
“……”
Hyunjoon cúi xuống, đưa gương mặt hắn lại gần đến mức hai người nhìn nhau trong khoảng cách cực kỳ gần.
Những giọt nước mắt khiến tầm nhìn của cậu trở nên nhòe đi, nhưng khi nước mắt bị bàn tay của Hyunjoon cuốn đi, mọi thứ lại trở nên rõ nét.
Ánh mắt của cậu chạm vào gương mặt đang nhìn mình chằm chằm.
Khoảnh khắc trái tim rơi thịch xuống như thể chìm sâu vào đáy vực, vừa không thể chống cự, vừa là điều mà cậu đã từng trải qua.
“…Tôi nên vào nhà thôi….”
Vừa quay đi và đặt tay lên tay nắm cửa, Jiwoo chợt nhận ra rằng mình chưa hề dùng lực, vậy mà tay nắm cửa lại tự động xoay.
Hửm?
Cậu lùi lại theo phản xạ, và cánh cửa chậm rãi mở ra. Nó không bị kéo mạnh, mà giống như ai đó bên trong đang nhẹ nhàng đẩy ra. Chỉ có một người duy nhất có thể mở cửa từ bên trong.
Ngay lúc Jiwoo sắp cất lời vì quá bất ngờ, một gương mặt nhỏ bé thò ra từ khe cửa vừa mở.
“Ơ… Jian à….”
“Ba ơi…. Jian buồn ngủ nên đi ngủ trước nha. Jian tự đánh răng nè, rửa mặt nè, thoa kem nè, rồi cũng tự thay đồ ngủ nữa đó. Nhưng mà phải chào ba trước khi ngủ, nên mới đến đây chào nè.”
“…Vậy à? Ba cũng sắp vào nhà rồi. Cùng vào ngủ thôi nào.”
“Ưm dạ.”
Jian vừa trả lời vừa chớp mắt nặng trĩu vì buồn ngủ, cố gắng nhấc mí mắt đang sụp xuống vì cơn buồn ngủ.
Sau đó, bé ngẩng đầu lên thật nhiều để có thể nhìn thấy Hyunjoon, người cao lớn như cả một tòa chung cư đang đứng trước mặt mình.
“Chú cà phê, chào buổi tối ạ.”
“À… ờ… chào con…?”
Dù rất buồn ngủ, nhưng vì gặp người lớn nên Jian nghĩ rằng mình phải chào hỏi trước. Bé đặt hai tay lên bụng, cúi đầu một cách lễ phép.
Do tập trung vào việc chào mà bé buông tay khỏi tay nắm cửa, khiến cánh cửa từ từ đóng lại.
Thấy vậy, Jiwoo và Hyunjoon đồng loạt đưa tay giữ lấy cửa.
Tiếng động bất ngờ khiến Jian mở mắt to hơn một chút vì tỉnh ngủ. Bé đảo mắt nhìn Hyunjoon một lần, rồi quay sang nhìn Jiwoo, sau đó nhoẻn miệng cười tươi.
“Chú ơi, chú với ba hòa giải rồi ạ?”
Bị câu hỏi đột ngột của Jian làm cho bối rối, Hyunjoon lắp bắp một lúc rồi mới tập trung vào từ “hòa giải” mà bé nhắc đến.
Có vẻ như Jiwoo đã giải thích với Jian rằng giữa cậu và hắn là một mối quan hệ cần được hòa giải.
“Ơ? À…. Ừm…. Chú đang xin lỗi ba cháu để hòa giải đây.”
“Oaa, cô giáo bảo rằng khi cãi nhau thì phải xin lỗi trước. Chú cũng học được điều đó từ cô giáo ạ?”
Hyunjoon đang nhìn xuống Jian, đứa trẻ với đôi mắt sáng rõ đã hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Thấy Jian cứ phải ngửa đầu nhìn mình, Hyunjoon liền vội vàng khuỵu gối ngồi xuống. Lý do là vì hắn cảm thấy không thoải mái khi đứa trẻ nhỏ phải ngửa cổ mãi. Khi hắn hạ người xuống, đầu gối một bên chạm đất một cách tự nhiên, tầm mắt của Jian và hắn cuối cùng cũng gần ngang bằng nhau.
“Ừm, hình như chú cũng đã được thầy cô dạy điều đó từ hồi xưa. À... Con phải đi ngủ rồi mà chú lại nói chuyện với ba con quá lâu, chú xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu ạ. Không cần xin lỗi Jian đâu mà... Nhưng mà sao chú lại cao được như vậy, cao như công ty ấy?”
“Cao như công ty?”
“Vâng, công ty của ba thật sự thật sự rất lớn, nhưng chú cũng cao như công ty vậy. Jian cũng muốn cao thật thật thật nhiều giống chú... Thật sự nếu uống nhiều sữa là được phải không ạ?”
Jiwoo, người đang nhìn Jian với đôi mắt lấp lánh không chỉ đơn thuần là sáng rõ mà còn sáng bừng, vội vàng chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người. Cậu đã bị bất ngờ khi thấy Hyunjoon và Jian nói chuyện với nhau và chỉ đứng nhìn mà không xen vào, đến mức cuộc trò chuyện không những không kết thúc mà còn tiếp diễn mãi không dứt. Nếu không ngăn lại, Jian có thể sẽ mời Hyunjoon vào tận trong nhà mất.
“Jian à, hôm nay muộn rồi nên chúng ta chỉ nói chuyện đến đây thôi nhé. Mau vào ngủ với ba nào.”
“...Không được nói chuyện với chú thêm một chút nữa ạ?”
“Muộn quá rồi mà. Chú cũng phải về rồi.”
“Vậy lần sau có thể nói chuyện được không ạ?”
“...Hả? Lần sau á? Ừm, cái đó thì...”
“...Không được ạ?”
Nhìn gương mặt Jian lập tức xịu xuống khiến Jiwoo không thể nói ra được rằng điều đó có vẻ khó. Không biết phải trả lời thế nào, Jiwoo lúng túng do dự, nhưng cuối cùng cậu cũng phải nhượng bộ trước ánh mắt tha thiết của Jian.
Cậu bé không phải muốn được ăn đồ ngọt mãi, cũng không phải nằng nặc đòi thức trắng đêm để chơi, mà chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với người khác vì cậu bé thích trò chuyện. Làm sao mà Jiwoo có thể từ chối điều đó được chứ.
“...Nếu lần sau chú có thời gian thì để đến khi đó nhé.”
Với gương mặt tươi sáng lên khi nhận được sự đồng ý một nửa, Jian nhìn Hyunjoon. Hyunjoon vẫn đang ngồi khuỵu chân, giữ tầm mắt ngang bằng với Jian và nhẹ nhàng gật đầu.
“Chú thì... ngày mai cũng được đó...”
“Woa, thật ạ? Jian cũng có thời gian sau khi tan học mẫu giáo vào ngày mai! Có thể gặp chú được đó.”
Jian, lúc nãy còn đứng trong nhà, giờ đã hoàn toàn bước ra bên ngoài. Nhìn thấy Jian mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đi đôi dép nhỏ dành cho trẻ con bước ra ngoài, Jiwoo thở nhẹ ra rồi xoa đầu cậu bé.
“Jian à, sẽ bị cảm mất đấy. Bây giờ vào nhà thôi.”
“Dạ! Chú ơi, vậy là ngày mai gặp nhau nhé? Jian tan học mẫu giáo lúc sáu giờ rưỡi.”
Nhìn Jian có vẻ như sẽ không chịu vào nhà trừ khi được hứa hẹn, Jiwoo đành phải nhìn Hyunjoon đang ngước mắt lên nhìn mình rồi khẽ gật đầu bất đắc dĩ. Đã nói đến mức này rồi thì cậu cũng không thể đột nhiên bảo là không được hoặc ngắt lời bảo ngừng lại được.
Việc Hyunjoon và Jian gặp nhau không phải điều Jiwoo mong muốn, nhưng cậu không thể ngăn cản được. Và hơn hết, nếu cứ để đứng ngoài này lâu hơn nữa thì chắc chắn Jian sẽ bị cảm mất.
“Ừ, vậy thì chú sẽ đến trường mẫu giáo lúc sáu giờ rưỡi nhé. Ờm... cùng với ba của con.”
“Woa, thật ạ? Thích quá đi!”
“Ngày mai chú sẽ nói cho con biết làm sao để cao được như chú. Hôm nay muộn rồi nên vào ngủ đi. Ba của con đang lo đấy.”
“Dạ! Chú ơi, bye bye.”
Hyunjoon ngượng ngùng vẫy tay chào lại Jian, người đang mỉm cười và vẫy tay chào hắn. Sau đó, hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy lon ton vào trong nhà.
Nhìn đứa trẻ trông giống hệt Jiwoo đến mức ngạc nhiên, khiến hắn có cảm giác như mình vừa nói chuyện với Jiwoo thời thơ ấu mà hắn chưa từng được gặp. Hyunjoon từ từ duỗi thẳng đôi chân đang khuỵu xuống rồi đứng lên, mỉm cười khi nhìn thấy Jiwoo với vẻ mặt đầy bối rối. Đó là một nụ cười hiếm hoi sau rất lâu.
“Tớ sẽ không nói gì kỳ lạ với Jian đâu. Tớ sẽ không tùy tiện hỏi gì cả, chỉ... chỉ trả lời những gì Jian muốn biết thôi. Tớ biết nếu nghĩ cho cậu, tớ nên nói rằng không thể gặp được thằng bé... Nhưng tớ sợ rằng vì tớ mà thằng bé có thể bị tổn thương.”
“......”
“Xin lỗi vì đã giữ cậu lại quá lâu. Nếu tớ rời đi sớm hơn thì đã không phải chạm mặt Jian như thế này rồi...”
“...Không sao. Dù sao thì tôi cũng đã đứng đó nghe cùng mà. Ngày mai, dành cho tôi một chút thời gian thôi. Chỉ gặp thằng bé một lúc, trả lời vài câu hỏi nó thắc mắc... rồi sau đó sẽ không tìm gặp nữa.”
“Ừ, được rồi. À, mau vào đi. Jian đang đợi cậu đấy.”
“...Ừ. Đi cẩn thận. Cảm ơn vì đã đến tận đây.”
Nghe lời Jiwoo, Hyunjoon gật đầu một cái rồi dõi theo bóng Jiwoo đi vào trong nhà. Ánh mắt họ vô tình gặp nhau trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa khép lại, khiến trái tim hắn đập loạn nhịp.
Hyunjoon nhìn cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại, nghe thấy tiếng khóa cửa được cài vào, rồi cúi đầu tựa lên đó. Dù hắn biết mình không có tư cách để mang trong lòng thứ cảm xúc ngọt ngào như thế này, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Jiwoo, trái tim hắn lại tự ý đập mạnh không ngừng.
“...Ha...”
Hyunjoon thở dài một hơi thật sâu, trút bỏ hơi thở chất chứa trong lòng rồi bước xuống cầu thang, lên chiếc xe đang đỗ trước căn nhà. Đúng là hắn đến đây để đưa pheromone vì sức khỏe của Jiwoo, không có ý gì khác... Nhưng việc biết rằng vẫn còn một “ngày mai” với Jiwoo khiến lòng hắn cứ xao xuyến mãi. Hơn nữa, ngày mai hắn còn có thể gặp lại Jian, điều đó cứ như một giấc mơ vậy.
Cảm xúc dâng trào khiến hắn sợ rằng mình sẽ phạm phải sai lầm lần nữa. Hyunjoon gục đầu xuống tay lái, hít thở thật sâu. Hắn phải kìm nén cảm xúc của mình lại. Phải giữ cho đầu óc tỉnh táo và tuyệt đối không được gây rắc rối cho Jiwoo.
“Đi cẩn thận nhé.”
Nhưng ngay khi hắn cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, giọng nói của Jiwoo cứ vang lên mãi trong đầu. Dù đó chỉ là lời chào tạm biệt thông thường không có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng việc nghe Jiwoo nói câu “Đi cẩn thận nhé” khiến hắn cảm thấy quá đỗi hạnh phúc đến mức khó có thể bình tĩnh trở lại.
“...A.”
Phải bình tĩnh. Phải giữ đầu óc tỉnh táo, không được để mình phấn khích. Cuối cùng thì hắn cũng chỉ vừa mới nói được một lời xin lỗi đúng nghĩa mà thôi. Có gì mà vui mừng đến thế chứ? Jiwoo đâu phải muốn gặp hắn vì thích gặp hắn.
Tự nhắc nhở mình bằng những lời trách móc, Hyunjoon cố gắng trấn an con tim đang nhảy loạn lên.
“Haa...”
Sau khi hít một hơi thật dài rồi thở ra thật chậm, Hyunjoon khởi động xe. Dù gì thì việc không ngừng tự trách mình cũng khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.
Trước khi rời đi, Hyunjoon ngước lên nhìn tòa nhà nơi Jiwoo sống qua khung cửa sổ. Hắn dằn lòng mình thật mạnh rồi rời khỏi trước cửa nhà Jiwoo.
Lúc đến đây từ 7 giờ và cứ chạy xe vòng quanh khu này mãi để đợi đến 9 giờ, thời gian trôi qua thật chậm chạp đến mức hắn nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp được Jiwoo. Thế nhưng, khi thực sự được gặp cậu rồi phải rời đi, hắn lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tuy nhiên, Hyunjoon biết rằng nếu cứ ở lại đây mà bị Jiwoo phát hiện thì hắn sẽ hoàn toàn đánh mất cơ hội quý giá được gặp Jiwoo và Jian. Vì vậy, hắn quyết tâm rời khỏi con hẻm này.
Dù bây giờ phải rời đi, nhưng vì biết rằng ngày mai sẽ lại được đến gần Jiwoo nên hắn không cảm thấy trước mắt mình là một màn đêm đen tối hay cảm giác như cả thế giới sụp đổ nữa.
Và con đường dài cùng màn đêm dày đặc mà hắn phải chịu đựng để gặp được Jiwoo cũng không còn đáng sợ như ngày hôm qua. Bởi chỉ khi màn đêm này trôi qua, ngày mai - ngày mà hắn có thể gặp Jiwoo - mới có thể đến được.