Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 136

“…Vì vậy mà hôm qua, vừa về đến nhà là tớ đã lo chọn quần áo sẽ mặc hôm nay, rồi cũng suy nghĩ xem nên nói gì nữa.”

Câu nói đó khiến Jiwoo nhớ đến cảnh Jian sáng nay dậy sớm hơn thường lệ, chọn chiếc áo thêu hình thỏ vàng mà thằng bé thích nhất rồi mặc vào. Khoảnh khắc đó khiến Jiwoo bất giác bật cười khẽ. Có những lúc người ta bảo Jian giống cậu, nhưng những lúc như thế này thì không hề giống chút nào.

“Tớ sẽ làm tốt để cậu không phải lo lắng.”

“Cậu nghĩ tôi đang lo lắng sao?”

“...Ừ. Rất nhiều.”

Không thể nói rằng mình hoàn toàn không lo lắng, Jiwoo không tìm được câu trả lời thích hợp nên chỉ quay đầu nhìn ra con hẻm lướt qua bên cửa sổ.

“…….”

Rốt cuộc thì cậu đang lo lắng điều gì đây? Lo rằng Hyunjoon sẽ phát hiện ra Jian là con của mình? Không, vì cậu đã biết rằng dù Hyunjoon có biết đi nữa thì sự thật Jian là con của cậu cũng không thay đổi được. Điều đó không phải là điều khiến cậu thật sự lo lắng.

Điều cậu thật sự lo sợ là…

“Đừng quá tốt với Jian...”

Chính là việc Jian sẽ thích Hyunjoon quá nhiều. Việc thằng bé muốn được gặp hắn mỗi ngày, rồi nhớ nhung mãi khoảng thời gian đã cùng trải qua, và đến một lúc nào đó, nỗi nhớ đó có thể để lại một vết thương sâu trong trái tim mềm yếu, dễ tổn thương của Jian. Nghĩ đến điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Jian rất dễ thích người khác. Nhìn cách thằng bé đối xử với cậu là biết rồi đấy, nếu cảm thấy thích thì thằng bé sẽ trao đi tất cả tình cảm của mình. Vì vậy…”

Giá như cậu có thể nói rõ rằng muốn Hyunjoon làm gì, nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào. Bảo người ta tỏ ra lạnh nhạt với một đứa trẻ thì thật quá đáng.

“Tớ hiểu cậu muốn nói gì.”

“…….”

“Tớ sẽ không để Jian chịu tổn thương đâu.”

Băng qua vài con hẻm nhỏ, chiếc xe cuối cùng cũng ra đến đường lớn. Khác với cảnh tấp nập trước công ty, con đường này khá vắng vẻ. Và chẳng mấy chốc, nhà trẻ nơi Jian đang ở cũng xuất hiện.

Chiếc xe đi vào con đường nhỏ dẫn đến nhà trẻ rồi dừng lại trước cổng. Jiwoo tháo dây an toàn và nhìn Hyunjoon đang ngồi ở ghế lái.

“Tôi sẽ đi đón Jian.”

“Ừ.”

Khi bước xuống xe và đi vào trong nhà trẻ, Jiwoo được cô giáo đón chào như mọi khi. Cậu nhìn vào trong lớp học. Jian trong bộ quần áo màu vàng đang vui vẻ chơi đùa với các bạn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt Jian tròn xoe lên trông thật đáng yêu khiến Jiwoo không khỏi bật cười.

“Ba ơi! Sao ba tới sớm vậy?”

“Vì ba đi nhờ xe của chú nên tới nhanh đó.”

“Ba đi nhờ xe của chú rồi đến đây hả?”

“Ừ. Đi cùng đó.”

“Chú đâu rồi?”

“Đang đợi ở bên ngoài. Mình đi nhanh nào?”

“Dạ! Đi nhanh nào!”

Jian chạy vào trong lớp, lấy cặp sách rồi đặt hai tay lên bụng cúi chào cô giáo, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi nhà trẻ. Nhìn bóng lưng Jian đầy phấn khích mà Jiwoo vừa thấy vui lại vừa thấy lòng nặng trĩu khi nghĩ rằng thằng bé chắc sẽ muốn gặp Hyunjoon mãi mãi như thế này.

“Chú ơiiii!”

Sợ thằng bé chạy rồi vấp ngã, Jiwoo vội vã chạy theo sau. Nhưng trước mắt cậu là cảnh Jian dang rộng hai tay chạy về phía Hyunjoon. Hyunjoon khẽ khàng ngồi xuống, hơi mở rộng vòng tay, và cơ thể nhỏ bé của Jian lập tức lao vào lòng hắn.

So với cơ thể to lớn của Hyunjoon, Jian thật sự trông nhỏ nhắn đến mức như một đứa trẻ sơ sinh. Jiwoo đứng yên nhìn hai người đang gặp nhau, cả hai đều ăn mặc thật chỉnh tề cho lần gặp mặt này.

Hyunjoon lúc đầu chỉ lưỡng lự không dám ôm Jian mà chỉ biết đứng đó nhìn. Khi hắn ngẩng đầu lên và ánh mắt hai người gặp nhau, Jiwoo biết rằng Hyunjoon đang tìm kiếm sự đồng ý. Cậu khẽ gật đầu, và đôi tay lạc lõng của Hyunjoon cuối cùng cũng thật nhẹ nhàng vòng lại ôm lấy Jian.

“Cảm ơn vì đã chào đón chú nhé.”

Hyunjoon vỗ nhẹ lên lưng Jian rồi hơi tách ra một chút, nhìn Jian đang mỉm cười với mình. Khi ánh mắt họ chạm nhau, một cảm giác ấm nóng bất chợt trào dâng trong đôi mắt của hắn. Dù không phải buồn nhưng lại khiến hắn muốn khóc một cách kỳ lạ.

Từ trước đến giờ, hắn chưa từng thích trẻ con hay nghĩ về chúng một cách đặc biệt, nhưng Jian trước mặt hắn lại quá đỗi đáng yêu. Đáng yêu đến mức làm trái tim hắn đau nhói, đáng yêu đến mức chỉ vì được đứa trẻ này vui mừng chào đón mà hắn cảm thấy như muốn khóc.

“Con mặc bộ đồ dễ thương quá nhỉ? Thật sự rất hợp với con đấy. Đẹp lắm.”

“Hehe. Đây là bộ đồ mà Jian thích nhất đó ạ. Con muốn mặc để khoe với chú mà.”

“Vậy à? Cảm ơn con nhé. Thật sự rất đẹp. Chú cũng muốn gây ấn tượng tốt với Jian và ba của Jian nên đã chọn bộ đẹp nhất mà mặc đấy.”

Nghe vậy, Jian lùi lại hai bước để ngắm kỹ bộ đồ của Hyunjoon. Hyunjoon đứng hẳn dậy để thằng bé có thể nhìn thấy rõ hơn, kiên nhẫn chờ đợi đánh giá từ Jian.

Jian nghiêng đầu ra sau rồi lại cúi xuống, cứ như vậy ngước lên nhìn bộ vest của Hyunjoon rồi giơ cả hai ngón tay cái lên cao.

“Chú thật là ngầu lắm luôn. Ba ơi, chú thật là ngầu đúng không?”

Bị Jian hỏi bất ngờ, Jiwoo hơi bối rối nhìn Hyunjoon rồi mới khẽ gật đầu.

“…Ừ. Ngầu lắm.”

Jiwoo cảm nhận được ánh mắt của Hyunjoon đang hướng về phía mình, nhưng cậu không quay lại nhìn hắn. Jian thì chẳng hề biết gì về sự ngượng ngập giữa hai người họ, chỉ vui vẻ nắm lấy đầu ngón tay của Jiwoo, miệng cứ cười toe toét.

“Ba ơi, mình sẽ ăn tối với chú luôn đúng không?”

“Ừ, chú bảo mình sẽ ăn pizza, Jian thấy sao?”

“Pizza? Woaaa, Jian thích pizza lắm luôn!”

Hyunjoon nhìn Jian đang vỗ tay thích thú, ánh mắt hắn cứ ngẩn ngơ dõi theo thằng bé. Rồi hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhìn sang Jiwoo.
“Cậu với Jian ngồi ở ghế sau đi.”

“Ừ.”

Hyunjoon mở cửa ghế sau để Jiwoo và Jian có thể lên xe. Jiwoo định bế Jian lên trước nhưng lại ngạc nhiên khi thấy ghế ngồi trẻ em đã được lắp đặt sẵn trong xe. Cậu vốn nghĩ rằng trong suốt chuyến đi sẽ phải đặt Jian ngồi trên đùi mình rồi cài dây an toàn, nhưng lại thấy ghế ngồi trẻ em... Thứ mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến. Jiwoo ngẩng đầu lên nhìn Hyunjoon.

“…Cái đó… Tớ tìm hiểu thì thấy trẻ con nhất định phải có cái này mới an toàn.”

“…Vì vậy mà cậu đã cố tình mua à? Dù có thể hôm nay chỉ dùng một lần thôi sao?”

“Ừ… Cái này lúc nãy lau xe mới bất chợt nhớ ra nên tớ đi mua gấp đấy.”

Thật sự, cậu không hề nghĩ Hyunjoon sẽ chu đáo đến mức này. Cậu không ngờ Hyunjoon lại nghĩ đến và quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế này. Thật lòng mà nói… cậu thấy cảm động. Cảm giác như nhìn thấy hình ảnh của Hyunjoon ngày xưa. Người luôn quan tâm đến cậu, hiểu thấu những điều cậu chưa nghĩ tới, luôn cố gắng chăm sóc và lo lắng để cậu không cảm thấy bất tiện hay thiếu thốn bất kỳ điều gì.

“Không cần làm đến mức này đâu mà…”

“……”

“…Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn gì chứ. Đương nhiên là phải vậy rồi. Nhưng mà cái này có làm Jian thấy khó chịu không? Tớ chọn cái an toàn nhất và tốt nhất vì nghe nói như vậy. Nhưng thật ra tớ không biết nhiều về mấy thứ này.”

“…Có vẻ tốt lắm đấy… Jian à. Để ba đặt con ngồi ở đây nhé.”

Jiwoo bế Jian lên và đặt thằng bé ngồi vào chiếc ghế trẻ em màu be trông vẫn còn mới toanh, rồi cài chốt dây an toàn lại. Jian ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, ngẩng đầu lên ngắm nghía không gian rộng lớn bên trong xe.

“Woaa, xe của chú to thật đấy.”

“Jian à, có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Dạ! Không ạ!”

Nhìn Jian cười khúc khích nói không khó chịu gì khiến Hyunjoon đứng bên cạnh Jiwoo không khỏi thốt lên một tiếng trầm trồ. Sao thằng bé lại có thể nhỏ nhắn và đáng yêu đến vậy chứ? Không chỉ khuôn mặt giống Jiwoo, mà cả hành động, giọng điệu, tính cách dễ thương đều giống cậu ấy. Hôm nay, khi nhìn Jian, hắn lại nhớ về Jiwoo của năm mười chín tuổi.

“Bây giờ ba sẽ đóng cửa này lại rồi đi qua cửa bên kia lên xe nhé.”

“Dạaa.”

Chỉ cần đứng yên như vậy, lặng lẽ nhìn hai người kia cũng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc. Dường như hình ảnh của Jiwoo và Jian chuyển động trong tầm mắt của hắn trông thật phi thực. Hắn vẫn không thể tin được rằng giờ đây mình có thể đứng hiên ngang như thế này mà nhìn họ mà không cần phải trốn tránh.

Khi thấy Jiwoo cũng đã lên xe và cài dây an toàn xong, Hyunjoon mới trở lại ghế lái. Trước khi khởi động xe, hắn nhìn vào kính chiếu hậu để kiểm tra ghế sau, và ánh mắt hắn bắt gặp Jian.

Jian mỉm cười thật tươi, đôi mắt cong lên dễ thương và giơ tay vẫy chào. Hyunjoon cũng giơ tay đáp lại, rồi hơi nghiêng đầu một chút để nhìn Jiwoo.

“……”

“……”

Như mong đợi, ánh mắt họ chạm nhau. Cảm giác ánh nhìn ấy chầm chậm cào nhẹ qua trái tim hắn. Thời gian như trôi đi chậm rãi. Trong khoảnh khắc đó, Hyunjoon cảm thấy khát khao. Khát khao được đến gần Jiwoo hơn, nhưng hắn phải tự kìm nén, đè nén cảm xúc như thể không hề nhận ra nó. Bây giờ không phải là lúc để làm theo ham muốn ấy.

Sau khi tự trấn tĩnh lại, Hyunjoon khởi động xe và rời khỏi trước cổng nhà trẻ. Mặc dù thời tiết không hề nóng nhưng vì nhiệt độ cơ thể tăng lên mà hắn cảm thấy bên trong xe có chút nóng bức.

Quán pizza lớn hơn so với hắn tưởng tượng, và có rất nhiều thứ để xem. Ngay khi vừa bước vào bên trong đầy những đồ trang trí lạ mắt, Jian đã không thể đứng yên được. Thằng bé bị thu hút bởi một con thú nhồi bông to đứng cạnh quầy thu ngân, rồi lại không thể rời mắt khỏi các món trang trí treo trên trần nhà.

Dù việc Jian say mê ngắm nhìn mọi thứ một cách đáng yêu thật sự khiến ai cũng thấy thích thú, nhưng Jiwoo biết rằng nếu không nhìn đường mà đi, thằng bé rất dễ bị ngã. Vì vậy, cậu khẽ thì thầm nhắc nhở Jian phải nhìn đường mà đi. Jian hiểu lời ba dặn, gật đầu rồi cúi xuống nhìn đường mà đi đến chỗ ngồi được chỉ dẫn.

“Jian ngồi ở phía trong nhé. Ba sẽ ngồi ở bên ngoài.”

“Dạ! Còn chú thì sao?”

“Chú sẽ ngồi ở phía đối diện với Jian.”

Ngay khi lời của Jiwoo vừa dứt, Jian liền nhìn Hyunjoon đang ngồi xuống đối diện và cười hì hì. Hyunjoon bắt gặp ánh mắt của Jian rồi nhấn vào chiếc máy tính bảng đặt trên bàn để xem qua các loại thực đơn khác nhau.

“Jian thích pizza nào?”

“Ưm… Con thích pizza phô mai kéo dài thiệt dài!”

Hyunjoon bật cười trước cách nói của Jian, rồi kéo xuống dưới để xem thực đơn pizza đặc trưng của quán, sau đó nhìn Jiwoo.

“Jiwoo à, cái này thì sao? Hình như đây là loại có thể ăn được bốn vị nổi tiếng trên cùng một cái pizza.”

“Ừ, được đó. Chọn cái đó đi. Miễn là không cay quá thì món nào cũng được.”

“Ừm… Chỉ có một loại hơi cay một chút thôi, Jian chỉ cần cẩn thận với loại đó là được. Còn đồ uống thì… Ồ, có nước ép xoài này. Jiwoo uống không? Cậu thích xoài mà.”

“…Ừ.”

Hyunjoon thêm nước ép xoài mà Jiwoo thích, rồi lần này hắn nhìn Jian và bắt gặp ánh mắt của bé.

“Jian muốn uống gì? Có vị chanh, vị xoài, vị nho xanh, vị cam.”

“Cam!”

“Cam à? Được rồi. Ừm… Jian à, nhìn đây nè. Còn nhiều món ăn kèm pizza lắm. Có khoai tây chiên này, gà rán này, rồi còn…”

Jian cởi giày rồi quỳ gối lên ghế, chống người dậy để nhìn kỹ màn hình máy tính bảng mà Hyunjoon đang chỉ. Rồi đột nhiên, bé phát hiện ra thứ gì đó và dùng ngón tay nhỏ xíu của mình chọc vào bức ảnh đó.

“Cái này được không?”

Hyunjoon thấy ngón tay bé nhỏ chạm vào màn hình mà cảm thấy thật đáng yêu, hắn nhìn theo ngón tay đó và thấy hình ảnh sáu viên tròn tròn nhỏ nhắn…

Thứ mà Jian chọn chính là bánh phô mai viên.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo