Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 151

"Cậu có thể đặt Jian nằm bên phòng này."

Hyunjoon, người đang bế Jian một cách an toàn và thoải mái – một tay đỡ chân thằng bé, tay còn lại ôm lấy lưng – đi vào căn phòng mà Jiwoo vừa bước vào. Ngay từ khi vào nhà, hắn đã ngửi thấy mùi hương dễ chịu của Jiwoo, nhưng bên trong phòng, mùi bánh castella càng rõ hơn.

"Chờ chút…"

Hyunjoon nhìn Jiwoo đang vội vàng trải chăn gối cho Jian mà không nói gì, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống tấm đệm êm. Dường như Jian đã ngủ rất sâu, dù bị bế lên, đặt xuống nhiều lần nhưng thằng bé vẫn không hề trở mình lấy một lần.

"Jian ngủ một mình à?"

"Không. Tớ ngủ cùng. Ngủ chung trong phòng này."

"À…"

"Ra ngoài thôi."

Vừa thì thầm trò chuyện, Hyunjoon vừa bước ra khỏi phòng theo Jiwoo. Khi cẩn thận đóng cửa lại, hắn đưa mắt quan sát xung quanh ngôi nhà của Jiwoo và Jian. Dù không thể gọi là rộng rãi, nhưng nó tràn ngập hơi thở của hai người mà hắn yêu quý.

So với ngôi nhà lớn và rộng thênh thang của hắn, nơi này ấm áp hơn nhiều và cũng tràn đầy tình yêu thương. Những bức tranh của Jian dán trên tường, hộp bút màu đặt trên bàn ăn, chiếc chăn có hình thỏ phủ lên chiếc ghế sofa nhỏ… tất cả đều gợi lên hình ảnh của Jiwoo và Jian, khiến mọi thứ trở nên đáng yêu đến lạ.

"Nhà có hơi nhỏ nhỉ?"

"Không đâu. Tớ thấy thích mà. Có mùi của cậu… và ấm áp nữa."

"Hay là tại cậu cao quá? Nhìn sofa trông nhỏ hẳn đi. Nhưng cái đó là loại hai chỗ ngồi đấy… À, cậu muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có… ừm…"

Trong khi Jiwoo đi về phía tủ lạnh, Hyunjoon nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Khi Jiwoo vừa chạm tay vào tay nắm cửa tủ, hắn bất ngờ ôm chặt cậu từ phía sau.

"Hôm nay… thật sự rất hạnh phúc. Cảm ơn cậu, Jiwoo."

"…Tớ cũng thấy vui lắm."

Cảm nhận được lực siết trên tay cầm tủ lạnh, Jiwoo dần thả lỏng ngón tay rồi khẽ xoay người lại. Cái bóng của Hyunjoon lớn đến mức bao trùm lấy cả cậu, phủ kín cả khuôn mặt cậu.

Khi chỉ có Jian và cậu ở nhà, Jiwoo chưa từng cảm thấy không gian này quá nhỏ. Nhưng khi có Hyunjoon ở cùng, căn nhà lại có cảm giác như một ngôi nhà đồ chơi. Jiwoo khẽ dựa lưng vào cánh cửa tủ lạnh, vòng tay ôm lấy eo Hyunjoon khi hắn cúi xuống ôm lấy cậu.

"Jiwoo à."

"Ừm."

"Cái đó… chúng ta… chúng ta ấy mà…"

Dường như có điều gì đó hắn muốn nói nhưng lại khó mở lời. Jiwoo kiên nhẫn chờ đợi, rồi nhẹ nhàng lùi ra một chút để nhìn thẳng vào mắt Hyunjoon. Hít một hơi sâu, hắn tiếp tục lên tiếng với giọng nhỏ hơn.

"…Chúng ta… đang hẹn hò lại rồi, đúng không…?"

"Hả?"

"…Vẫn chưa à?"

"Hyunjoon à, sao cậu lại hỏi câu đó…"

"Nếu chưa thì cũng không sao! Tớ biết là chuyện này cần thời gian. Tớ không định ép cậu… chỉ là… tớ nghĩ là vậy, nhưng cũng không chắc…"

"Khoan, chờ đã."

Nhìn Hyunjoon có vẻ hơi bối rối, Jiwoo bất giác nắm lấy cánh tay hắn, trấn an. Sau khi hắn im lặng, Jiwoo lại nhìn vào mắt hắn một lần nữa.

"…Cậu nói là yêu tớ mà."

"Tớ yêu cậu. Nhưng mà… cậu có thể chưa đến mức đó…"

"…Cậu thật sự nghĩ vậy à?"

"……."

"Thật sao?"

Hyunjoon lặng lẽ nhìn Jiwoo một lúc, rồi khẽ lắc đầu. Hắn lại cúi xuống thật sâu, ôm chặt Jiwoo vào lòng như muốn giam cậu trong vòng tay mình.

"…Không, Jiwoo, cậu cũng yêu tớ."

Có quá nhiều điều không thể giải thích được nếu đó không phải là tình yêu. Có quá nhiều khoảnh khắc chỉ có thể là yêu.

Dành thời gian bên nhau, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, kể cho hắn nghe về Jian, kiên nhẫn ôm lấy hắn dù hắn có hỏi những câu ngớ ngẩn thế nào… Nếu không phải là tình yêu, thì còn có thể là gì nữa?

"Vậy… bây giờ chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào đúng không? Chỉ cần muốn gặp là có thể."

"Ừ."

"Không cần lý do gì cũng có thể gặp."

"Ừ, muốn làm gì cũng được."

Giọng nói trầm ấm của Jiwoo vang lên bên tai khi cậu nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Hyunjoon khẽ tách ra một chút, bị cuốn vào ánh mắt sâu thẳm trước mặt, rồi vô thức nghiêng đầu tiến gần hơn.

"…Tớ có thể hôn cậu không?"

"…Ừm."

Khoảnh khắc cảm thấy gương mặt Jiwoo gần đến mức không thể thu trọn vào tầm mắt, hơi ấm dịu dàng chạm nhẹ lên môi cậu. Jiwoo khép mắt lại.

Nụ hôn này khác với những lần hôn dưới ảnh hưởng của kỳ phát tình. Hôn nhau khi cả hai đều tỉnh táo như thế này… làm cậu run rẩy như thể đây là nụ hôn đầu tiên vậy.

Cậu siết chặt hai tay, bấu lấy chiếc hoodie của Hyunjoon. Hắn chỉ nhẹ nhàng áp môi, không tiến sâu hơn, khiến Jiwoo bất giác hé môi như thể vô thức mời gọi.

Ngay lập tức, Hyunjoon nghiêng đầu sâu hơn, hơi thở nóng bỏng ùa vào trong.

"…Ưm… Ưng…"

Khi đầu lưỡi mềm mại cọ xát, khắp cơ thể Jiwoo nóng bừng lên. Cậu siết chặt tay hơn, nắm lấy vạt áo của Hyunjoon. Thế nhưng, dù vậy, cậu lại chẳng muốn rời ra.

Mỗi khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau, khi hắn ngậm lấy cậu, toàn bộ sức lực trong người như tan biến. Bị kẹt giữa Hyunjoon và cánh cửa tủ lạnh, Jiwoo cảm nhận lưỡi hắn nhẹ nhàng cọ quét bên trong. Cậu từ từ giơ tay lên, khẽ vuốt ve gò má hắn.

Khi những ngón tay lần mò chạm đến mang tai, đầu lưỡi lại càng quấn chặt hơn. Jiwoo mơn trớn dái tai hắn, rồi vòng tay ôm lấy cổ. Ngay lúc đó, đôi chân cậu rời khỏi mặt đất.

Jiwoo tròn mắt ngạc nhiên. Hyunjoon bế bổng cậu lên, bước về phía phòng khách. Hắn nhẹ nhàng đặt Jiwoo xuống chiếc ghế sofa hai chỗ – vừa vặn cho một người ngồi. Rồi hắn cũng leo lên đó, bao phủ cậu trong vòng tay mình. Không gian chật hẹp, tù túng, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng.

Môi lại tìm đến môi. Hyunjoon khẽ nhích người, áp sát vào Jiwoo, toàn bộ cơ thể hắn ôm lấy cậu. Đôi chân dài của hắn không thể đặt hết lên chiếc sofa nhỏ, buộc phải chống xuống sàn. Mỗi khi hắn dùng lực để giữ thăng bằng, chiếc sofa lỏng lẻo lại dịch chuyển, nhưng điều đó không thể khiến hắn dừng lại.

"Haa…."

Hắn cau mày, cởi phăng chiếc hoodie vướng víu ném xuống sàn. Ngay khi hắn chuẩn bị đan chặt lưỡi lần nữa, bàn tay len vào trong lớp áo của Jiwoo, thì—

Cạch.

Cánh cửa phòng bật mở.

Cả hai đồng thời giật mình quay đầu về phía âm thanh. Jiwoo là người đầu tiên nhận ra đó là tiếng Jian bước ra khỏi phòng. Cậu nhanh chóng nhắm chặt mắt, còn Hyunjoon lập tức vùi mặt vào vai cậu, nín thở.

"……."

"……."

Có vẻ thằng bé tỉnh dậy vì buồn vệ sinh. Nghe thấy tiếng bước chân tiến vào phòng tắm, Jiwoo thở phào nhẹ nhõm. Vì Jian chỉ tỉnh giữa chừng, chắc chắn thằng bé sẽ quay lại phòng ngay sau khi đi xong. Nếu không có lý do gì đặc biệt, nó sẽ không đi ra phòng khách.

Dù vậy… cả hai vẫn vô thức căng thẳng.

Cả hai cơ thể vẫn áp sát, tiếng tim đập thình thịch vọng lên rõ ràng. Hyunjoon khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng áp môi vào cổ Jiwoo.

“Suỵt….”

“Ừm, suỵt….”

Chỉ một lát sau, có tiếng bước chân nhỏ quay lại phòng. Ngay khi nghe thấy cửa phòng đóng lại, Hyunjoon mới nhẹ nhàng nhổm người dậy, rồi từ từ trượt xuống khỏi ghế sofa, ngồi bệt xuống sàn.

“…Trời ạ, suýt thì đứng tim.”

“Tớ cũng thế….”

Hyunjoon đưa tay vuốt đại mái tóc rồi ngước nhìn Jiwoo vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, chẳng ai bảo ai mà cùng bật cười. Dù không dám cười lớn vì sợ đánh thức Jian, nhưng cảnh tượng này thật sự quá nực cười. Cả hai co rúm người trên một chiếc sofa chật chội, căng thẳng nín thở như hai đứa trẻ đang lén lút làm chuyện gì đó. Vừa buồn cười, vừa đáng yêu.

“Jiwoo, chắc cậu cũng mệt lắm rồi. Hôm qua không được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay lại chạy ngoài đường suốt.”

“So với tớ, cậu còn mệt hơn ấy chứ. Cả ngày chơi với Jian, rồi còn đi vòng quanh trung tâm thương mại, lái xe nữa.”

“Tớ không mệt chút nào. Thật đấy, chỉ thấy vui thôi.”

“Tớ cũng vậy.”

Hyunjoon đứng dậy, rồi ngay khi Jiwoo cũng định đứng lên, hắn liền kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt lần nữa trước khi buông ra.

“Ngày mai tớ sẽ nói chuyện với Jian rồi báo cho cậu biết.”

“Ừ. Mà quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của cậu và thằng bé. Nếu thấy khó nói hoặc áp lực thì cứ từ từ, đừng ép bản thân quá.”

“Ừ, tớ biết rồi.”

Jiwoo tiễn Hyunjoon ra đến cửa. Khi Hyunjoon vừa mở cửa, Jiwoo nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn ngắn. Hyunjoon lặng lẽ bước ra ngoài, vẫy tay chào, Jiwoo cũng vẫy tay đáp lại.

“Lái xe cẩn thận nhé.”

“Ừ. Tới nơi tớ sẽ nhắn tin.”

“Ừm, tớ sẽ chờ.”

Nghe câu “tớ sẽ chờ”, Hyunjoon đã bước xuống bậc thang nhưng vẫn quay lại cười rạng rỡ. Jiwoo nhìn nụ cười ấy thật lâu, rồi lại vẫy tay chào lần nữa. Một ý nghĩ thoáng qua – giá mà Hyunjoon đừng đi thì tốt biết mấy.

“…….”

Khi cánh cửa đóng lại, Jiwoo bỗng cảm thấy lòng trống trải. Cậu vội vã bước ra ban công, nhìn xuống dưới đường. Hyunjoon đang lên xe. Chiếc xe đỗ lại một lát rồi từ từ chạy ra khỏi con hẻm. Jiwoo cứ đứng đó, lặng lẽ dõi theo mãi đến khi chiếc xe khuất hẳn.

Chưa bao giờ cậu dành bất kỳ sự lưu luyến nào cho con hẻm này, nhưng vào khoảnh khắc ấy, nó lại trở nên thật đáng nhớ.

***

Jian đang ngủ say, ôm chặt chăn trong lòng. Thằng bé xoay người một chút, rồi lại ngủ tiếp, rồi lại xoay người thêm vài lần nữa. Cuối cùng, đôi mắt nhỏ dần dần mở ra. Jian dụi mắt, ngồi bật dậy.

“…Ơ?”

Thằng bé cứ nghĩ mình vẫn đang ở trung tâm thương mại, nhưng xung quanh lại là căn phòng quen thuộc. Jian nhớ lại lúc mình đang ăn món bít tết ngon lành, sau đó vì quá buồn ngủ nên đã thiếp đi một lát. Thằng bé đảo mắt nhìn quanh – rõ ràng trước khi ngủ, nó còn ở trung tâm thương mại với ba và chú, vậy mà giờ lại đang ở nhà.

“…….”

Mình còn phải đi cà phê với chú nữa mà… còn ăn kem, uống nước ép, rồi nói thật nhiều chuyện nữa chứ…

Vừa chợp mắt một chút mà mọi thứ đã biến mất, Jian thấy buồn thiu. Thằng bé tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng. Nó lấy mu bàn tay chùi đi những giọt nước mắt vô thức trào ra.

Tiếng sụt sịt khe khẽ chẳng bao lâu sau đã đánh thức Jiwoo. Thấy bóng lưng nhỏ xíu đang ngồi dậy, Jiwoo mỉm cười, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cù lưng thằng bé.

“Jian của chúng ta ngủ ngon chứ? Ngủ sớm nên Chủ nhật cũng dậy sớm ha, bé con của ba.”

Bình thường thì thằng bé sẽ thấy nhột mà bật cười, rồi vui vẻ lao vào lòng Jiwoo. Nhưng hôm nay phản ứng lại khác hẳn. Jiwoo im lặng nhìn theo Jian khi thằng bé xoay người lại. Lúc nãy nghe tiếng sụt sịt, Jiwoo cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng bây giờ lại thấy đôi mắt Jian lấp lánh như vừa khóc. Giật mình, Jiwoo vội ngồi dậy, lo lắng quan sát Jian.

“Jian à, sao thế? Sao lại khóc? Có phải vết thương hôm qua còn đau không?”

“Không ạ…”

“Vậy có đau ở đâu khác không? Hôm qua vẫn chơi vui, ngủ cũng ngon mà… À, hay là gặp ác mộng?”

“Không phải ạ…”

“Không phải à?”

Jiwoo dịu dàng xoa lưng Jian, kiên nhẫn chờ đợi. Thằng bé không bị đau, cũng không gặp ác mộng, vậy tại sao lại thức dậy rồi khóc một mình thế này? Jiwoo tò mò lắm, nhưng cậu không vội giục, mà cứ lặng lẽ đợi cho đến khi Jian sẵn sàng nói ra.

“…Tại Jian ngủ mất tiêu nên không chào tạm biệt chú được… Còn hứa đi cà phê nữa mà cũng không đi được… Jian muốn chơi với chú thật nhiều nữa… Nhưng tại Jian ngủ quá trời… nên không chơi được…”

“Buồn vì không được chơi lâu hơn với chú à?”

“Dạ… Chú đâu có thể gặp mỗi ngày đâu mà…”

Jiwoo nhẹ nhàng xoa đầu Jian đang rầu rĩ, rồi khẽ thở sâu. Không thể cứ để thằng bé buồn bã mãi thế này được.

Ban đầu, cậu định đợi đến tối, sau khi đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới nói. Nhưng có lẽ, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo