Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 28

“A, cô ơi. Em cũng muốn nghe những gì cô đã nói với Hyunjoon. Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em biết rõ cách xử lý khi tình huống như lúc trước lại xảy ra.”


“À, chuyện đó sao? Chắc là Hyunjoon không nói chi tiết nhỉ? Em ấy xấu hổ à?”


Jiwoo nghiêng đầu khó hiểu khi thấy cô y tá cười sảng khoái, rồi chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo.


“Em biết về kỳ phát tình rồi đúng không, Jiwoo?”


“…Vâng.”


“Trong kỳ phát tình, việc tiếp xúc với pheromone của alpha rất quan trọng, và những triệu chứng báo trước cũng tương tự. Vì vậy, nếu em rơi vào tình huống không kiểm soát được pheromone nữa, tốt nhất là nhờ Hyunjoon giải phóng một ít pheromone alpha để em có thể tiếp xúc. Như vậy sẽ giúp em bình tĩnh lại phần nào.”


“…Pheromone của Hyunjoon sao?”


“Đúng vậy. Nếu có tiếp xúc cơ thể thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Ví dụ như nắm tay hoặc ôm nhẹ.”


Jiwoo hoàn toàn cứng người trước phương pháp bất ngờ này. Cậu không cảm thấy ghét hay phản đối, nhưng ý nghĩ phải tiếp xúc với Hyunjoon và tiếp nhận pheromone của hắn… chỉ mới tưởng tượng thôi mà cơ thể cậu đã nóng bừng. Càng nghĩ đến mùi pheromone của Hyunjoon, cậu càng cảm thấy rối bời.


“Và tốt nhất là em cũng nên tiếp xúc với pheromone alpha của Hyunjoon ngay cả khi không có vấn đề gì. Như vậy, những cơn bộc phát bất ngờ như hôm nay sẽ ít xảy ra hơn.”


“…Ngay cả khi bình thường sao?”


“Đúng vậy. Cô cũng đã nói với Hyunjoon về chuyện này rồi, nên em ấy sẽ giúp em. À mà, Hyunjoon… là cậu học sinh nổi tiếng ở trường đúng không?”


“…À, vâng, đúng vậy ạ.”


“Nhìn em ấy cũng là một đứa trẻ tốt mà. Sao lại có nhiều tin đồn đáng sợ về em ấy như vậy nhỉ?”


“Em biết mà. Cậu ấy không phải người xấu đâu…”


“Dù có vẻ cứng rắn, nhưng Hyunjoon hẳn cũng đã rất vất vả. Thế mà em ấy không hề thể hiện ra mà chỉ lo lắng cho em thôi.”


Đúng lúc đó, có tiếng gọi cô y tá từ bên ngoài. Cô dặn Jiwoo nghỉ ngơi thêm rồi rời khỏi phòng y tế. Thuốc rõ ràng quá mạnh khiến cơ thể cậu vẫn còn nặng nề. Cậu phân vân không biết mình có thể đi làm thêm trong tình trạng này không.


Sau khi suy nghĩ một lúc, Jiwoo quyết định xin nghỉ một ngày rồi nhắn tin cho quản lý cửa hàng tiện lợi. Không lâu sau, cậu nhận được tin nhắn hồi đáp bảo cậu đừng lo lắng và hãy nghỉ ngơi. Jiwoo gửi lời cảm ơn rồi quay đầu nhìn về phía cửa khi nghe tiếng mở. Hyunjoon bước vào với một túi ni lông đầy đồ trên tay.


“Sao cậu mua nhiều thế?”


“Tôi đói mà. Nhìn cái gì cũng thấy ngon, nên cứ mua hết thôi.”


“Cậu to con vậy chắc cũng cần ăn nhiều mới no nhỉ.”


“Đây là tôi còn kiềm chế đấy. Nếu ăn thoải mái, tôi có thể ăn rất nhiều.”


“Cậu có thể ăn bao nhiêu?”


“Hmm, chắc tôi có thể ăn khoảng mười gói mì. Cũng có thể ăn mười cái hamburger. Nhưng ăn vậy thì ngán lắm, nên tôi không làm thế thôi, chứ ăn được.”


“Wow, ghê thật. Tôi nhiều nhất cũng chỉ ăn được một gói rưỡi mì khi đói thôi.”


Thấy Jiwoo kể một chuyện nhỏ nhặt như vậy với vẻ mặt nghiêm túc, Hyunjoon bất giác bật cười. Hắn vô thức giơ tay xoa đầu Jiwoo.


“…”


“…”


Khi ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Hyunjoon nhận ra mình vừa làm gì. Hắn vội rụt tay lại rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.


“Hình như không được ăn ở đây, ra ngoài đi.”


“Ừ.”


May mắn thay, Jiwoo không nói gì thêm. Hyunjoon giấu đi nhịp tim đang đập mạnh, mở cửa phòng nghỉ rồi chờ Jiwoo ra ngoài trước rồi mới đi theo.


Sau khi chào cô y tá và rời khỏi phòng y tế, cả hai đứng suy nghĩ một lúc xem nên đi đâu. Nhìn ánh nắng chiều đổ dài nơi cổng chính, Hyunjoon lên tiếng.


“Nếu cậu thấy ổn thì ra ngoài đi? Ở trong trường chỉ có mấy phòng bỏ hoang, bí bách lắm. Chắc cậu không thích mấy chỗ như vậy đâu.”


“Ra ngoài đâu cơ? Ra khỏi trường à?”


“Không. Nếu đi vòng ra sau, có một cái ghế dài ở góc khuất. Ở đó không có ai, giáo viên cũng không tới. Yên tĩnh lắm.”


“Được thôi, đi nào.”


Cả hai đi ra cổng chính, vòng một nửa khu nhà trường, đi xa hơn một chút thì quả thật có một không gian yên tĩnh với chiếc ghế dài đặt trong góc khuất, đúng như lời Hyunjoon nói. Suốt ba năm đi học, Jiwoo chưa từng thấy chỗ này.


“Tôi đi học mỗi ngày mà chưa từng thấy chỗ này bao giờ…”


“Này, cậu đang đá xoáy tôi đấy à?”


“Không phải, nhưng cũng hơi bất ngờ thật.”


“Ha, cậu giỏi mỉa mai ghê nhỉ. Thật tình.”


Hyunjoon đặt túi đồ xuống ghế trước, lấy một xấp khăn giấy vuông bên trong ra rồi lau sạch chỗ Jiwoo sẽ ngồi, như thể đang quét dọn.


“Ngồi đi.”


“…Ừ.”


Ánh mắt Jiwoo dừng lại trên người Hyunjoon khi hắn ngồi xuống bên cạnh. Hành động lau chỗ ngồi cho mình nhưng không quan tâm đến chỗ hắn ngồi khiến Jiwoo cảm thấy có chút đáng yêu.


“Cậu mua gì vậy?”


“Bánh mì, nước uống và vài món ăn vặt. Tôi mua hết mấy loại bánh mà tôi nghĩ cậu có thể thích, xem thử đi. Có món nào cậu muốn ăn không?”


Jiwoo lục trong túi, nhìn qua các loại bánh mì rồi cầm lên một chiếc bánh kem mocha. Dù cậu thích nhiều loại bánh, nhưng không hiểu sao bây giờ lại muốn ăn loại này.


“Còn nước thì sao? Có sữa và Pocari Sweat.”


“Tôi lấy sữa chuối.”


“Được.”


Hyunjoon lấy một hộp sữa chuối ra, cắm một chiếc ống hút nhỏ ngay giữa nắp rồi đặt cạnh Jiwoo. Thấy vậy, Jiwoo khẽ mỉm cười rồi mở gói bánh.


“Cậu đúng là… ừm.”


Hyunjoon liếc nhìn Jiwoo, người dường như đang cân nhắc từ ngữ, và bỗng cảm thấy hồi hộp.  Hắn thật sự muốn quan tâm Jiwoo nhiều hơn, nhưng cũng lo rằng Jiwoo sẽ nói kiểu như “đừng làm mấy thứ này giữa đàn ông với nhau” hay “nhìn ghê quá”. Dù Jiwoo không có vẻ là kiểu người nói những lời như vậy, nhưng cậu cũng chẳng phải người hay kiềm lời. Nghĩ thế khiến Hyunjoon càng thêm lo lắng.


“Chu đáo.”


“…Hả?”


“Cậu lau chỗ ngồi cho tôi, cắm ống hút, mở nắp lon, đỡ tôi khi tôi bị bệnh. Những việc đó đâu phải ai cũng làm được, đúng không?”


“…Tôi chỉ làm thế vì trông cậu yếu và bị bệnh thôi.”


Cảm giác nóng bừng lan lên tận gáy. Hyunjoon không dám nhìn thẳng vào mắt Jiwoo, chỉ cúi đầu lục lọi túi ni lông một cách vô thức. Cảm giác đói biến mất, thay vào đó là một cảm giác nhộn nhạo trong lòng. “Chu đáo”… Đó là một từ có chút ngứa ngáy mà hắn chưa từng nghe ai nói về mình trước đây.


“Cậu chưa từng nghe ai nói vậy sao?”


“Chưa.”


“Cậu cũng không làm thế với người khác à?”


“…Không.”


“Cậu chỉ làm vậy với tôi thôi sao?”


“Ừ, nên đừng hỏi nữa, ăn đi.”


Jiwoo định hỏi “Tại sao?”, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy vành tai và gáy đỏ bừng của Hyunjoon, cậu quyết định im lặng. Dù không chắc chắn, nhưng cậu có cảm giác đây không phải tình huống mà mình nên hỏi thêm.


“…”


“…”


Trong khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ có tiếng sột soạt của bao bì bánh mì vang lên. Jiwoo cắn một miếng nhỏ ở mép bánh. Còn Hyunjoon, tai vẫn còn đỏ, đang ăn bánh mà mắt nhìn xa xăm. Mỗi lần hắn cắn, chiếc bánh lại vơi đi một mảng lớn, trái ngược với cách ăn nhỏ nhẹ của Jiwoo.


“Về chuyện cậu nói lúc nãy… cách để xử lý khi tôi không kiểm soát được pheromone.”


“Ừ.”


“Tôi cũng nghe cô giáo nói rồi. Cô bảo pheromone của cậu rất quan trọng, sẽ giúp ích nhiều lắm.”


“…Ừ, cô ấy nói thế thật.”


“Cậu giúp tôi được không? Chỉ đến khi chúng ta tốt nghiệp thôi.”


Ngạc nhiên trước lời đề nghị, Hyunjoon – người đang cố gắng trấn tĩnh bằng cách nhìn xa xăm – bỗng quay sang nhìn Jiwoo. Khi hắn xoay người lại, Jiwoo cắn thêm một miếng bánh rồi tiếp tục nói.


“Cô nói nếu tôi tiếp xúc với pheromone alpha một chút mỗi ngày thì sẽ không bị bùng phát pheromone đột ngột như hôm nay nữa… Trong trường có nhiều alpha, nhưng tôi không thân với ai đủ để nhờ chuyện này. Hơn nữa…”


“…”


“Ngay cả khi họ đồng ý giúp, tôi cũng không thể tin tưởng họ. Nhưng tôi cảm thấy có thể tin cậu.”


“Này, tất nhiên rồi. Cậu nghĩ mấy thằng alpha khác cũng tỉnh táo như tôi chắc? Mẹ kiếp, bọn họ chỉ cần thấy một omega là lao vào như thú hoang mất kiểm soát.”


Chỉ mới tưởng tượng cảnh Jiwoo nhờ một alpha khác giúp đỡ, hoặc nắm tay và ôm người khác, Hyunjoon đã cảm thấy khó chịu đến mức muốn xé xác cái gã alpha không tồn tại đó. Hắn nhíu mày, như thể chuyện đó là điều không thể chấp nhận được.


“Với lại, tôi là alpha trội, nên khác hẳn đám đó. Hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.”


“Vậy cậu sẽ giúp tôi chứ?”


“…Nếu cậu muốn đến mức đó, thì cứ để tôi làm đi.”


“Cảm ơn cậu. Nếu cậu cần tôi giúp gì, cứ nói nhé. Tôi sẽ giúp cậu bất cứ chuyện gì.”


“Đừng giúp tôi, chỉ cần chịu trách nhiệm là được. Cậu sẽ bận rộn với chuyện đó đấy.”


Jiwoo bật cười khi lại nghe Hyunjoon nhắc đến “trách nhiệm”, uống một ngụm sữa rồi khẽ gật đầu.


“Tôi cần làm gì đây?”


“Cậu phải khiến tôi muốn đến trường. Phải làm tôi muốn đi học mỗi ngày và tốt nghiệp, đúng không? Ngay cả trong game, khi hoàn thành nhiệm vụ cũng có phần thưởng mà. Tốt nghiệp giống như một nhiệm vụ khó nhằn vậy.”


“Hmm, vậy nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ tốt nghiệp, tôi cũng sẽ làm gì đó cho cậu.”


Bị cám dỗ bởi lời hứa “làm gì đó” của Jiwoo, Hyunjoon đẩy túi đồ về phía sau rồi ngồi sát lại gần Jiwoo hơn.


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo