“Cậu sẽ làm gì cho tôi?”
“Ừm. Bất cứ điều gì cậu muốn tôi làm?”
“Bất cứ điều gì tôi muốn? Thật sao?”
“Hmm, miễn là đó là việc tôi có thể làm. Tôi có thể mua cho cậu một bữa ăn đắt tiền, nhưng tôi không thể làm mấy chuyện như… gia nhập băng đảng cùng cậu đâu.”
“Cậu điên à? Sao tự nhiên lại nhắc đến băng đảng? Nghe lố bịch quá. Cậu nghĩ tôi sẽ yêu cầu cậu sống cuộc đời của một tên côn đồ chắc? Với cái cổ tay này, cậu mà làm côn đồ thì chắc ‘hợp’ lắm đấy.”
Hyunjoon nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Jiwoo, lắc nhẹ vài cái rồi bật cười, tiếng cười xen lẫn cả một tiếng thở dài. Nhìn hắn cười như thế, khóe môi Jiwoo cũng vô thức cong lên theo.
“Tôi sẽ chỉ yêu cầu những gì cậu có thể làm thôi, nên nhất định phải giữ lời đấy.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Jiwoo gật đầu, tiếp tục cắn thêm một miếng bánh mì. Trong khi Hyunjoon đã ăn xong hai cái bánh, Jiwoo vẫn đang từ tốn nhấm nháp nửa cái bánh đầu tiên, điều này lại khiến Hyunjoon cảm thấy cậu đáng yêu. Người ta từng nói rằng một khi đã thấy ai đó dễ thương, thì coi như xong rồi – Hyunjoon cảm thấy điều đó thật sự rất đúng. Sau khi thấy Jiwoo dễ thương một lần, thì bất cứ điều gì cậu làm cũng đều đáng yêu cả, thật rắc rối.
Kể cả những việc chẳng có gì đặc biệt với người khác cũng trông đáng yêu trong mắt hắn. Chỉ cần ngủ ngoan thôi cũng đáng yêu, thậm chí hành động ngậm ống hút uống sữa chuối cũng đáng yêu nữa. Hắn cảm giác như mình mắc một căn bệnh kỳ lạ nào đó rồi…
“Vậy, cậu có nghĩ là hôm nay mình có thể đi làm không?”
“Tôi nghĩ chắc là không, nên đã nhắn báo với quản lý rồi. Hôm nay tôi nghỉ.”
“Tốt. Vậy thì về nhà nghỉ ngơi đi. Cậu cần ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc. À mà, cậu có đồ ăn tối ở nhà không?”
“Tôi có thể tự xoay sở được.”
“Này, cậu không nghe tôi nói là cậu phải ăn uống đầy đủ à? Nếu không có gì đặc biệt để ăn… thì ăn cùng tôi trước khi về nhà đi.”
“À, cậu nói bữa tối ở trường à?”
“Không, bên ngoài.”
Dù đây chỉ là lời đề nghị cùng ăn tối, nhưng nếu nghĩ kỹ thì nó cũng chẳng khác gì một lời rủ đi hẹn hò. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lời ngay, nhưng thành thật mà nói, Jiwoo lại là người có thể từ chối, điều đó khiến Hyunjoon có chút lo lắng. Càng tệ hơn là Jiwoo không trả lời ngay, mà lại suy nghĩ một lúc như mọi khi.
“…Nếu cậu thấy mệt và muốn về thẳng nhà thì cũng được.”
“Không, ăn cùng nhau đi.”
“Thật sao?”
“Ừ. Tôi sẽ trả tiền bữa tối. Cậu đã chịu nhiều phiền phức vì tôi rồi. Bữa trưa cũng không ăn được vì tôi, còn mua đống này nữa…”
“Mấy chuyện này có là gì đâu. Ai trả tiền chẳng được, không phải tôi không có tiền. Cậu muốn ăn gì cho bữa tối hả?”
Jiwoo cắn thêm một miếng bánh nhỏ, trầm tư suy nghĩ. Trong khi đó, Hyunjoon lặng lẽ quan sát góc nghiêng của Jiwoo. Cả ngôi trường chìm trong tĩnh lặng vì các học sinh vẫn đang trong lớp, còn hai người họ thì ở đây, tận hưởng một khoảng không gian yên bình phía sau trường.
Những cơn gió nhẹ mang lại cảm giác dễ chịu, mái tóc Jiwoo lay động theo làn gió trông cũng thật đẹp. Điều đó làm Hyunjoon bối rối, nhưng đồng thời hắn cũng thích cảm giác này. Đủ để hắn muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi trong tim.
“À, cậu biết quán tteokbokki làm theo yêu cầu gần ga không?”
Hyunjoon ngay lập tức nhớ ra quán tteokbokki mà Jiwoo đang nói tới. Hắn đã đến đó nhiều lần vì đám bạn của mình thích quán đó, đến mức có thể hình dung rõ ràng cách bài trí bên trong quán.
“Ừ, tôi biết.”
“Tôi muốn đến đó. Đi cùng tôi nhé? Tôi nghe nói ở đó cái gì cũng ngon cả. Đồ chiên ngon, tteokbokki ngon, rồi còn món khoai tây chiên sốt mật ong bơ gì đó nữa. Tôi nghe bảo nó ngon lắm nên rất muốn thử.”
Hyunjoon biết chắc rằng những món Jiwoo nhắc đến đều rất ngon. Nhưng hắn có chút lưỡng lự. Vì đó là nơi bọn bạn của hắn thường xuyên lui tới, nên có khả năng cao sẽ đụng mặt bọn họ. Dù không phải vấn đề gì lớn, nhưng thật lòng mà nói, hắn không muốn bị làm phiền trong bữa ăn tối đầu tiên chỉ có hai người họ.
“Cậu không thích chỗ đó à?”
“Hả? Không, tôi thích mà. Đi thôi.”
Nhưng khi thấy ánh mắt đầy mong đợi của Jiwoo, mọi suy nghĩ đó đều tan biến. Hắn chỉ đơn giản muốn đi đến nơi Jiwoo muốn. Hắn muốn cho Jiwoo thấy quán đó ngon như mong đợi, và hơn hết, hắn muốn trở thành người đồng hành với Jiwoo trong lần trải nghiệm đầu tiên này, để hình ảnh hắn khắc sâu trong ký ức của Jiwoo thật lâu.
“Đi ngay sau khi tan học nhé. Nếu đi muộn là không còn chỗ đâu.”
“Chẳng lẽ cậu từng đến đó nhiều lần rồi hả?”
“Ừ, trước đây có đi rồi.”
“Thật sự ngon lắm à?”
“Ừ. Tôi nghĩ cậu sẽ rất thích khoai tây chiên ở đó.”
“Nghe ngon ghê. Tôi thích mật ong bơ lắm… dù mới chỉ ăn qua snack thôi.”
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Jiwoo, Hyunjoon nghĩ, mong rằng một ngày nào đó, tên của hắn có thể thay thế “mật ong bơ” trong câu nói đó. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tim hắn đập thình thịch. Nếu Jiwoo thích hắn, nếu cậu chủ động tìm hắn, nếu cậu cũng bối rối vì thích hắn quá nhiều…
Chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng đủ khiến tim hắn muốn nổ tung. Cảm giác nóng bừng sau gáy, Hyunjoon mở một lon nước điện giải trong túi ra, ngửa cổ uống một hơi dài.
Nhưng ngay cả vậy, những cảm xúc trong lòng hắn vẫn chẳng lắng xuống được. Hyunjoon cố kìm nén nhịp tim đập mạnh, khẽ liếc nhìn Jiwoo.
“…Ăn tối mà chỉ hai chúng ta thôi.”
“…”
“Tôi muốn vậy.”
“…Được thôi.”
Jiwoo chẳng suy nghĩ nhiều mà khẽ gật đầu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hyunjoon cảm thấy nghẹt thở, vội quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.
Dường như ngày mà hắn phải đối diện với cảm xúc thật của mình đã không còn xa nữa rồi.
***
Dù vẫn còn hơi sớm cho bữa tối, quán tteokbokki đã rất đông khách. May mắn thay, vẫn còn hai chỗ trống, nên họ có thể vào mà không cần chờ đợi. Hơn nữa, họ còn được dẫn đến một bàn rộng hơn các bàn khác một chút, giúp ngồi thoải mái hơn.
Hyunjoon xoay thực đơn về phía Jiwoo rồi nhanh chóng đảo mắt quan sát bên trong quán. May thay, không có gương mặt quen thuộc nào. Mà cũng đúng thôi, dù có đến đây thì mấy tên đó cũng chẳng tới vào giờ này, nên có lẽ hắn không cần lo lắng về chuyện chạm mặt họ. Cảm thấy nhẹ nhõm, Hyunjoon quay sang nhìn Jiwoo, người đang chăm chú xem thực đơn.
“Cậu chọn xong chưa?”
“Thế này thì sao? Set B này có vẻ ổn đấy. Có tteokbokki cho hai người, tám miếng đồ chiên, khoai tây chiên sốt mật ong bơ, còn có cả hai ly nước nữa.”
“Ừ, người ta thường gọi set đó. Lấy set đó đi.”
Hyunjoon nhấn chuông gọi nhân viên, hoàn thành việc gọi món rồi mở một chiếc khăn ướt ra để lau tay. Dù không hề thấy ngại ngùng với nhau, nhưng việc ngồi đối diện nhau bên ngoài trường học để ăn tối lại khiến hắn có chút bối rối. Cảm giác như hắn nên nói gì đó, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Đã vậy, giữa họ cũng chẳng có kỷ niệm chung hay chuyện cũ nào để ôn lại, khiến bầu không khí càng thêm lúng túng.
“…À, ông chủ tiệm bida thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cậu đấy. Ông ấy bảo cậu là người đầu tiên làm việc giỏi như vậy. Có thể ông ấy sẽ liên lạc lại với cậu đấy. Lần này hình như là chuyện làm nam châm thì phải.”
“Cuối tuần tôi có thể làm được.”
“Nhưng cậu làm ở cửa hàng tiện lợi vào cuối tuần mà?”
“Không. Trước đây tôi làm cả ngày cuối tuần, nhưng như vậy thứ Hai rất mệt. Làm được mấy tháng, tôi thấy không ổn nên đổi sang chỉ làm ngày thường thôi.”
“…Vậy cuối tuần cậu làm gì?”
“Thỉnh thoảng nghỉ ngơi ở nhà, thỉnh thoảng học bài với Youngjae, lâu lâu thì đi chơi.”
Có lẽ vì trước giờ chỉ thấy Jiwoo làm việc hoặc học tập, nên khi nghe cậu nói đi chơi, Hyunjoon bất giác tò mò không biết cậu đi đâu và làm gì. Hắn chống cằm, nhìn chăm chú vào Jiwoo.
“Đi chơi thì làm gì?”
“Chỉ là nói chuyện, ra công viên, à, thỉnh thoảng còn đi khu trò chơi điện tử ở ga nữa. Youngjae thích chơi game lắm.”
“Chỉ vậy thôi á?”
“Ừ. Còn cậu thì sao?”
“Tôi á? Tôi chơi bida, đi bowling, cậu biết chỗ đánh bóng chày không? Tôi cũng hay đến đó.”
Nói xong, hắn mới nhận ra cách “đi chơi” của mình và Jiwoo khác nhau quá. Đi chơi mà chỉ nói chuyện rồi ra công viên… Nếu là ai khác nói thế, có lẽ hắn sẽ thấy khó hiểu, nhưng vì là Jiwoo, nên ngay cả chuyện đó cũng thấy đáng yêu. Bị hỏi đi chơi làm gì mà trả lời là ra công viên? Sao mà không thấy đáng yêu cho được?
“Khoai tây chiên sốt mật ong bơ và nước của các bạn đây.”
Đúng lúc hắn đang cố che giấu suy nghĩ về độ đáng yêu của Jiwoo, nhân viên mang món ăn kịp lúc đặt xuống bàn. Hyunjoon cầm lấy chiếc nĩa mà Jiwoo đưa cho mình, rồi đẩy đĩa khoai tây chiên về phía Jiwoo một chút. Cậu đưa tay cầm nĩa, còn Hyunjoon yên lặng quan sát.
“Nhìn ngon quá.”
Jiwoo xiên một miếng khoai dài phủ sốt, thổi nhẹ “phù” rồi đưa lên miệng. Lớp sốt lem nhẹ lên đôi môi chúm lại của cậu khi đầu miếng khoai biến mất sau làn môi đó. Rồi ngay sau đó, đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng thè ra, liếm đi lớp sốt dính trên môi.
Ánh mắt Hyunjoon vô thức dừng lại ở chỗ vết sốt, không… chính xác là đầu lưỡi vừa liếm đi lớp sốt đó.
“…”
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ý thức về… lưỡi của một người khác. Không, nói là “ý thức” thì quá nhẹ. Sự thật là trong đầu hắn vừa vụt qua một suy nghĩ rất không đứng đắn – muốn được thấy nhiều hơn nữa – và điều đáng nói là hắn không hề cảm thấy có lỗi vì điều đó. Bản năng của hắn đã hoàn toàn lấn át lương tri mất rồi.
“Cái này ngon lắm.”
“Ngon à?”
“Ừ. Đúng kiểu vị tôi thích.”
“Tôi biết mà. Ăn nhiều vào.”
“Cậu cũng ăn đi chứ.”
Nhìn Jiwoo xiên một miếng khoai khác và đưa lên miệng, Hyunjoon cũng cầm nĩa lên ăn, nhưng thật lòng mà nói, hắn chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Vì toàn bộ sự chú ý của hắn đã bị cuốn theo đầu lưỡi kia – cái đầu lưỡi liên tục liếm đi vệt sốt mỗi khi nó dính lên khóe môi hay vành môi Jiwoo khi cậu ăn.
Còn tiếp…