Buổi tối cứ tiếp diễn như thế. Khi món chiên được mang ra, khi nồi tteokbokki được đặt lên bếp điện, khi họ vớt mì ramen ra khỏi nồi nước sôi trước tiên, khi họ rang cơm – hắn chẳng thực sự nếm được gì cả. Hắn hoàn toàn bị phân tâm bởi khuôn mặt của Jiwoo, không, là đôi môi của cậu, không, là đầu lưỡi của cậu mới đúng, khi cậu cứ liên tục thốt lên món nào cũng ngon trong lúc ăn từng chút một.
Dù không chắc mình đã ăn những gì, họ rời nhà hàng với cái bụng no căng rồi ghé vào cửa hàng tiện lợi để mua mỗi người một cây kem. Hyunjoon chọn một cây kem phủ socola, còn Jiwoo chọn vị quýt.
“Nơi đó thực sự rất ngon.”
“Lần sau chúng ta có thể đến nữa.”
“Cậu sẽ đi với tôi chứ?”
“Ừ thì… Có gì khó đâu? Muốn thì đi thôi. Nhưng chẳng phải Choi Youngjae cũng thích những chỗ như vậy sao? Cậu nói cậu đã muốn đến đó từ lâu rồi, sao không đi với cậu ta?”
“À, Youngjae cũng thích. Cậu ấy thích, nhưng… những chỗ đó hơi đắt, đúng không? Cậu ấy biết tôi làm thêm và tình hình tài chính của tôi cũng không tốt lắm, nên mỗi khi đến những nơi như vậy, Youngjae luôn trả tiền và không bao giờ để tôi trả hết. Nên tôi thấy áy náy khi cứ mãi được đãi, và thế là cuối cùng bọn tôi lại chẳng đi những chỗ như vậy nữa.”
Nghe vậy, Hyunjoon cảm thấy điều đó cũng hợp lý. Không phải Choi Youngjae thương hại hay cảm thông với Jiwoo, nhưng từ góc độ của Jiwoo, lo nghĩ về chuyện đó cũng là điều dễ hiểu. Nhất là khi họ là bạn thân.
“…Nhưng lúc nãy tôi cũng làm y như vậy. Cậu nói cậu sẽ trả, nhưng tôi lại trả trước, rồi vừa rồi tôi cũng mua kem nữa.”
“Vậy cậu cũng cảm thấy không thoải mái khi đi với tôi à?”
“Nếu cậu cứ làm thế hoài, thì cũng có chút…”
“Đừng suy nghĩ nhiều quá. Tôi mua đơn giản vì tôi muốn vậy, và Choi Youngjae chắc cũng mua vì cậu ta muốn thế thôi. Không cần phải nghĩ đến lý do làm gì. Nếu bọn tôi không có tiền hay không muốn đãi cậu, thì bọn tôi đã bảo cậu tự trả rồi.”
Jiwoo cắn một miếng kem quýt giòn rụm, rồi bật cười nhỏ xen lẫn một tiếng thở dài trước cách lý giải quá đỗi đơn giản này.
“Ít ra thì vẫn tốt hơn mấy tên khốn đã biết rõ tình hình của cậu mà còn bắt cậu trả tiền.”
“Ví dụ của cậu cực đoan quá rồi đấy.”
“Chỉ là… tôi muốn tiêu tiền vì tôi thích cậu thôi. Nếu không thích thì tôi đã chẳng bỏ tiền ra đâu. Chỉ cần nhìn thấy cậu ăn cũng đủ khiến tôi phát bực rồi.”
“Vậy tức là cậu cũng thích tôi à?”
Rắc.
Ngay khoảnh khắc hắn cắn vào lớp socola, Hyunjoon bỗng cứng đờ trước câu nói ấy. Hắn không thể cử động, ngay cả khi mảnh vụn socola vừa chạm vào môi hắn rơi xuống đất.
“…Gì cơ?”
“Cậu không ghét tôi, đúng chứ?”
“…Nếu ghét cậu thì liệu tôi có đi chơi với cậu không? Tôi không thể ở cạnh những người mình không thích đâu. Tôi không giấu cảm xúc được, nhìn vào mặt là biết ngay mà.”
Hyunjoon, sau khi để mặc lớp socola rơi xuống đất, chỉ cắn vào phần kem vani còn lại rồi lặng lẽ hít một hơi thật sâu. Trái tim hắn nhói lên vì bị đánh trúng bởi câu hỏi bất ngờ mà hắn chẳng kịp chuẩn bị tinh thần.
“Tôi từng nghĩ đó là một điều kỳ lạ, nhưng càng nghe, tôi lại càng thấy cậu nói đúng.”
“Về chuyện gì?”
“Rằng không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Cậu làm vậy vì nghĩ cho tôi, nhưng tôi lại cứ cảm thấy áy náy, và nếu tôi cứ liên tục nói rằng không sao, Youngjae có thể sẽ thấy xấu hổ và tổn thương nữa.”
“Đó là điều tôi đang nói mà. Vậy nên cứ thoải mái nhận thôi. Nếu thật sự thấy áy náy, thì thỉnh thoảng mời lại cũng được. Mua gì đó ăn trên đường về để người ta không nói được gì, hoặc đặt đồ ăn khi ở cùng nhau.”
“Ừ, tôi nên làm vậy. Cảm ơn cậu nhé. Hôm nay tôi học được nhiều quá…”
Dù biết Jiwoo đang ngước nhìn mình, nhưng hắn chẳng thể dễ dàng cúi đầu xuống để chạm mắt với cậu. Nếu bây giờ mà nhìn vào mắt Jiwoo… hắn cảm thấy mình sẽ không thể kiểm soát nổi biểu cảm của bản thân. Hắn cảm giác rằng mình có thể vô tình để lộ rằng những cảm xúc trong lòng hắn – không chỉ đơn thuần là muốn mời một bữa ăn – mà là một thứ gì đó hơn thế nữa.
“A, nó chảy mất rồi…”
Cảm nhận được ánh mắt của Jiwoo rời đi, Hyunjoon cuối cùng cũng hạ mắt nhìn về phía cậu. Phần dưới của cây kem màu quýt đã tan chảy, nhỏ giọt xuống những ngón tay trắng muốt của Jiwoo. Nhìn thấy cảnh đó, Jiwoo nhẹ nhàng liếm phần kem chảy trên ngón út bằng đầu lưỡi.
Chết tiệt, lại là cái lưỡi… Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghĩ rằng lưỡi của ai đó có thể gợi cảm đến thế, và dù cảm thấy bản thân thật nực cười, hắn vẫn không thể rời mắt đi được.
“…”
Jiwoo nghiêng cây kem và cắn vào góc dưới đã trở nên cùn do bị tan chảy. Hyunjoon có thể thấy kem đang tan chảy thêm một chút giữa đôi môi của cậu. Sau khi hút phần kem tan, dính dính rồi nhai giòn rụm, Jiwoo lại làm tương tự với góc đối diện – mút lấy phần kem chảy trước khi cắn vào và xoay nó trong miệng. Hyunjoon cảm thấy có thứ gì đó đang tan chảy trong bụng dưới của mình, giống như cây kem đang tan kia. Hắn lại cảm thấy muốn tự xử nữa rồi. Phiền phức thật sự.
Vừa lén nhìn Jiwoo, vừa cố trấn tĩnh phần thân bên dưới, hắn không nhận ra rằng họ đã đến con hẻm trước nhà Jiwoo từ lúc nào. Bình thường, chắc hắn đã nghĩ đến chuyện ghé mua thuốc lá ở cửa hàng gần đây, nhưng hôm nay hắn thậm chí còn chẳng chú ý đến nó.
“Có lẽ vì ngày nào cậu cũng đi cùng tôi đến nhà, nên giờ việc này trở thành điều hiển nhiên rồi. Thế này không tốt đâu.”
“Có gì không tốt chứ? Chúng ta cứ tiếp tục vậy thôi.”
“Cậu thấy vất vả mà. Sáng cũng đến, tối cũng đến…”
“Này, nghe đây. Tôi sẽ chỉ nói thêm một lần nữa thôi.”
“…”
“Làm việc này đến cả trăm lần cũng chẳng sao, và việc tôi đến nhà cậu mỗi ngày… là vì tôi muốn vậy. Nó khiến tôi cảm thấy thoải mái, và còn…”
Vì tôi thích ở bên cậu.
Vì tôi muốn được ở cạnh cậu dù chỉ thêm một phút.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng lời nào có thể bật ra được, điều đó làm hắn thấy bực bội. Thay vì nói ra, Hyunjoon chỉ có thể thở dài nặng nề. Bình thường hắn vốn là kiểu người nghĩ gì nói nấy, vậy mà chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện với Jiwoo, hắn lại không thể diễn đạt được bất cứ điều gì mà mình thực sự muốn nói. Cảm giác này bức bối đến mức hắn gần như phát điên.
“…Thì, coi như tập thể dục đi.”
Hắn thà chết còn hơn thốt ra mấy lời ngu ngốc thế này. Hyunjoon ngước nhìn cột đèn đường chẳng buồn bật sáng, tự nghĩ rằng trèo lên cột đèn có lẽ còn bớt xấu hổ hơn.
“Được rồi. Tôi sẽ không nói cậu không cần đi cùng nữa. Không phải vì tôi không thích cậu đi cùng. Chỉ là tôi thấy áy náy thôi.”
“Tôi đã bảo là không cần phải thấy áy náy rồi mà.”
“Ừ, thế thì tôi sẽ cứ coi nó là chuyện bình thường vậy.”
“…Ừm.”
Hyunjoon, người đang cúi nhìn xuống mũi giày thể thao của mình, hít vào vài hơi thật sâu để trấn tĩnh cảm giác bồn chồn trong lòng, trước khi cuối cùng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Jiwoo.
“Trước khi vào, sao cậu không thử cái đó đi…”
“Cái đó?”
“Điều mà giáo viên đã nói lúc trước ấy.”
“À… Ừ, được thôi.”
“Tôi sẽ giải phóng một chút pheromone.”
“Ừ.”
Khả năng kiểm soát pheromone đối với Hyunjoon vốn chẳng hề khó khăn. Là một alpha trội, ngay từ đầu hắn đã sở hữu năng lực vượt trội hơn hẳn so với các alpha khác, có thể tự do điều chỉnh pheromone theo ý muốn. Nhưng hôm nay, nhiệm vụ đơn giản ấy lại trở nên vô cùng khó khăn. Bởi vì hắn biết chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể khiến Jiwoo bị tổn thương bởi pheromone của mình.
Nhớ đến lời của y tá trường rằng thứ hắn nghĩ là yếu có thể không yếu đối với Jiwoo, Hyunjoon cẩn thận tỏa pheromone ra một chút. Hắn cảm thấy cơ thể mình bắt đầu ấm lên.
“…Thơm quá.”
Jiwoo khẽ hít vào mùi hương dễ chịu đang lan tỏa xung quanh và vô thức bước lên trước nửa bước. Nếu tiến thêm chút nữa, hai người sẽ gần đến mức chạm vào nhau.
Khoảnh khắc đó, trái tim Hyunjoon rung lên vì sự tiếp cận của Jiwoo. Chính lúc ấy, dòng pheromone hắn thả ra một cách yếu ớt bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn.
“…Ha.”
Pheromone mạnh mẽ của Hyunjoon bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Jiwoo. Mùi hương dễ chịu tràn vào theo hơi thở, như đọng lại trong dạ dày và khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ. Jiwoo nhanh chóng bám lấy cánh tay của Hyunjoon.
Ngay khoảnh khắc đó, Hyunjoon giật mình tỉnh táo lại và lập tức thu hồi pheromone của mình. Nhìn khuôn mặt Jiwoo, đôi môi hé mở, hơi thở gấp gáp khi vẫn đang nắm lấy tay mình, Hyunjoon cảm thấy vừa kích thích lạ lùng, vừa có chút tội lỗi.
“…Xin lỗi, tôi mất kiểm soát trong giây lát. Cậu ổn chứ?”
“…Haa… Ha… Tôi ổn. Mức ban đầu, tôi nghĩ là… hoàn hảo nhất.”
Nghe Jiwoo thở hổn hển, giọng nói đứt quãng, Hyunjoon không thể nói gì thêm. Thế nhưng hắn lại cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng kia, bàn tay đang bám chặt vào cánh tay mình như thể để tìm điểm tựa. Hắn biết mình cần phải nhanh chóng thoát khỏi tình huống này. Vì lợi ích của cả bản thân và Jiwoo.
Trong con hẻm yên tĩnh, âm thanh hơi thở của Jiwoo vang lên rõ ràng. Khi nhịp thở dần ổn định lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Hyunjoon cũng từ từ buông lỏng. Khiến hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Hắn muốn tiến lại gần hơn nữa, gần hơn với hơi thở đang phả ra từ đôi môi kia. Và khi thậm chí còn nghĩ đến việc muốn tự mình lấp đầy hơi thở ấy, hắn hiểu rằng mình không thể phủ nhận được nữa.
Rằng hắn thích Jiwoo.
***
Sau khi tắm xong, Jiwoo bôi kem dưỡng da rồi xếp gọn đồ dùng cần thiết cho ngày mai vào cặp. Mặc dù còn quá sớm để đi ngủ, nhưng cậu vẫn tắt đèn và chui vào giường.
Bình thường, cậu sẽ ngủ vào khoảng nửa đêm hoặc muộn hơn một chút, việc cố gắng ngủ trước chín giờ khiến cậu tự hỏi liệu có ổn không, có lãng phí quá nhiều thời gian hay không. Nhưng nghĩ rằng nếu không nghỉ ngơi đầy đủ thì ngày mai sẽ khó mà sinh hoạt bình thường, cậu quyết định hôm nay sẽ không suy nghĩ gì cả mà chỉ tập trung nghỉ ngơi.
“Dựa vào tôi đi. Tôi sẽ không để cậu ngã đâu, tin tôi.”
Thế nhưng, trái ngược với quyết tâm không nghĩ gì, ngay khi vừa nằm xuống, giọng nói của Hyunjoon lại vang lên trong tâm trí cậu.
Còn tiếp…