Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 31

Ngay cả khi nghĩ lại, những lời đó vẫn mang lại cho Jiwoo cảm giác an tâm. Những lời nói rằng hãy hoàn toàn dựa vào hắn, rằng hắn sẽ không để mình ngã. Và… lời bảo mình hãy tin tưởng.


Hyunjoon hẳn đã rất khó khăn khi phải chịu đựng pheromone mất kiểm soát của một omega, vậy mà hắn chưa từng than phiền dù chỉ một lần. Hắn chỉ lo lắng cho Jiwoo, chăm sóc cậu, quan tâm cậu cho đến tận cùng.


Hắn hoàn toàn có thể phớt lờ lời khuyên của y tá trường về việc tiếp xúc nhẹ nhàng hàng ngày và làm quen với pheromone, nhưng Hyunjoon đã chủ động thả pheromone trước cửa nhà Jiwoo.


“…”


Ban đầu, Jiwoo nghĩ rằng Hyunjoon chỉ là một kẻ gây rối, đúng như lời đồn. Nhưng càng tiếp xúc, cậu càng thấy rõ con người thật của Hyunjoon ẩn sau những tin đồn đó. Một người dịu dàng, chu đáo, thậm chí có phần trưởng thành hơn cả mình trong một số khía cạnh.


Ngay cả việc Hyunjoon cứ khăng khăng muốn cậu chịu trách nhiệm cho mình, giờ cũng thấy đáng yêu. Hắn giống như một chú chó to lớn hiền lành, giả vờ tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra lúc nào cũng muốn được quan tâm.


Nếu Hyunjoon biết mình nghĩ vậy, hắn sẽ phản ứng thế nào? Hắn có ghét khi bị so sánh với chó không? Hay là đôi tai và cổ sẽ lại đỏ lên như lúc chiều?


Khi mùi pheromone của Hyunjoon tỏa ra, những căng thẳng dư thừa trong cơ thể Jiwoo gần như lập tức tan biến. Cậu muốn tiến lại gần hơn để ngửi thêm, và xa hơn thế, cậu muốn chạm vào Hyunjoon. Lúc này, cậu mới hiểu rõ tại sao y tá lại khuyên “tiếp xúc nhẹ” sẽ có lợi hơn rất nhiều.


Khoảnh khắc pheromone đột nhiên trở nên mạnh hơn, cảm giác kỳ lạ giống như lần trên sân thượng lại xuất hiện, đọng lại nơi bụng dưới. Đôi chân cậu trở nên yếu đi, và khao khát chạm vào Hyunjoon càng mãnh liệt hơn. Thậm chí, trong thoáng chốc, cậu đã nghĩ rằng mình muốn được Hyunjoon ôm chặt… giống như trong nhà ăn hôm ấy.


“…”


Tại sao lại như vậy? Liệu điều này có bình thường không? Có phải do trước giờ mình chưa từng thực sự tiếp xúc với pheromone của alpha? Nếu chỉ một lượng nhỏ cũng khiến cơ thể phản ứng mạnh đến vậy… nếu hoàn toàn bị bao trùm thì sao?


Cậu nhớ có lần một người bạn cùng lớp kể rằng pheromone alpha quá mạnh có thể kích thích một omega bất ngờ bước vào kỳ phát tình và khiến họ tuyệt vọng bám lấy alpha đó.


Cô ấy kể về người chị họ của mình, người đã quá chủ quan, không mang thuốc ức chế khi ra ngoài và bất ngờ rơi vào kỳ phát tình do pheromone mãnh liệt của một alpha đang trong cơn động dục. Kết quả là cô ấy đã trải qua kỳ phát tình với một alpha xa lạ mới gặp lần đầu tiên trong đời – thậm chí còn mang thai.


Lúc đó, Jiwoo chỉ nghĩ đó là câu chuyện chẳng liên quan đến mình. Nhưng sau khi trực tiếp trải qua pheromone mạnh hơn của Hyunjoon hôm nay, cậu có chút lo lắng. Cậu đã cảm nhận được sự bất lực của chính mình khi đối diện với pheromone của một alpha. Nhưng… Hyunjoon đang giúp cậu, và hắn có thể kiểm soát nó khá tốt, nên có lẽ không cần lo lắng quá nhiều.


‘Hyunjoon chắc cũng vất vả lắm, vậy mà cậu ấy không để lộ ra, chỉ toàn lo cho mình thôi, Jiwoo à.’


Liệu Hyunjoon có cảm thấy giống mình không, khi đứng trước pheromone của Jiwoo? Cái cảm giác muốn tiến lại gần hơn, muốn chạm vào…


Cậu nhớ lại khuôn mặt Hyunjoon lúc hắn nghiêng người về phía mình. Khuôn mặt lo lắng hỏi cậu có ổn không, nghiêm túc hơn bao giờ hết.


‘…Cùng ăn tối nhé. Chỉ hai chúng ta thôi. Tôi muốn vậy.’


Jiwoo trở mình, nhẹ cắn đầu ngón tay cái – một thói quen cậu hay có mỗi khi suy nghĩ nhiều.


Những giọng nói, tình huống, biểu cảm, ánh mắt cứ lần lượt hiện lên trong đầu, nhưng lại chẳng thể ghép lại thành một câu trả lời rõ ràng. Jiwoo khẽ lắc đầu, như thể chính cậu cũng không hiểu nổi, rồi nhắm mắt lại. Cậu quyết định dừng lại ở đây, vì cảm thấy nếu còn nghĩ về Hyunjoon thêm nữa, có lẽ ngay cả một đêm thức trắng cũng không đủ.


‘Mai mình sẽ gặp cậu ấy vào buổi sáng.’


Ngay khi nhắm mắt, một giọng nói dịu dàng khẽ lướt qua trái tim cậu.


‘Nghỉ ngơi đi nhé. Nếu có gì xảy ra, hãy gọi cho tôi.’


Trước khi quay đi, một bàn tay khẽ đưa lên như muốn chạm vào gương mặt cậu. Bàn tay đó dường như do dự trong giây lát, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái rồi rút lại.


‘…Vào nhà đi. Để tôi còn về.’


Đôi tai của người nói ra câu ấy mà không dám nhìn vào mắt cậu, dường như hơi ửng đỏ.


Jiwoo kéo chăn lên đến cằm rồi áp môi vào lớp vải mềm mại.


Lớp chăn chỉ lướt nhẹ qua môi rồi rời đi, nhưng lại mang theo một hơi ấm rõ ràng. Giống hệt như cái chạm của Hyunjoon.


***


Sau khi lau sàn cửa hàng tiện lợi và sắp xếp lại các kệ hàng, Jiwoo mỉm cười khi nhìn Choi Youngjae nhét từng miếng yakgwa mini vào miệng. Mặc dù trước đó cậu ta than rằng mình đã ăn đến ba bát cơm, no đến mức bụng muốn nổ tung, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết một túi bánh snack, một cái bánh mì, hai hộp kimbap tam giác bị bỏ đi, và giờ đây đang ăn đến miếng yakgwa thứ mười như một món “tráng miệng”.


“Cậu không thấy no à?”


“Có mà. À không, tớ không chắc nữa. Này, a~.”


Youngjae nhét miếng yakgwa cuối cùng vào miệng Jiwoo, sau đó gom rác đi vứt rồi vươn vai một cách sảng khoái.


“Cậu nên hẹn hò với Lee Hyunjoon đi.”


“Hả?”


Jiwoo giật mình thở ra một hơi vì câu nói đột ngột, dừng tay sắp xếp quầy thu ngân và quay sang nhìn chằm chằm Youngjae.


“Hai người không hẹn hò à?”


“Không, đâu có.”


“Sao lại không? Hôm qua còn đi hẹn hò với nhau còn gì.”


“Hẹn hò cái gì?”


“Cùng nhau ăn tối hai người là hẹn hò rồi.”


“Vậy chẳng lẽ cậu cũng đang hẹn hò với tớ à?”


“Này, chuyện đó khác mà. Bọn mình là bạn. Nhưng cậu với Hyunjoon thì không phải.”


Jiwoo nhất thời không hiểu tại sao Youngjae lại khẳng định rằng cậu và Hyunjoon không phải bạn. Hai người chưa từng nói thích nhau, cũng chưa làm gì vượt qua ranh giới tình bạn, nên Jiwoo tò mò không biết Youngjae đã hiểu nhầm điều gì.


“Sao lại không? Tớ với Hyunjoon cũng là bạn mà.”


“Không, khác nhau mà. Có gì đó khác hẳn. Có thể cậu không nhận ra, nhưng Hyunjoon rất khác. Bạn bè không cư xử như thế. Cậu ấy… quan tâm cậu quá mức rồi.”


“Quan tâm cái gì?”


“Cậu ấy đi theo cậu suốt, lo lắng cho cậu quá nhiều, chỉ nhìn mỗi cậu, lúc nào cũng để tâm đến cậu.”


“Chuyện gì vậy trời? Cậu đang nghĩ lung tung nên mới nhìn ra như vậy thôi.”


“Chẳng lẽ cậu không thấy là quá mức sao?”


“…Không hẳn?”


“Wow, cậu quen với nó rồi đấy. Nếu là tớ chắc tớ phát bực luôn. Cậu bảo là không thấy phiền khi cậu ấy cứ bám lấy cậu suốt cả ngày á?”


Jiwoo ngẫm nghĩ về lời của Youngjae, nhưng cậu không thấy khó chịu gì cả. Bởi vì hành động của Hyunjoon đối với cậu vốn không đáng để bực mình. Cậu định nói rằng không những không thấy phiền mà đôi khi còn thấy dễ thương nữa, nhưng lại thôi, sợ rằng Youngjae sẽ càng hiểu lầm và suy diễn linh tinh hơn.


“Có gì đâu mà phiền? Hôm qua tớ bị bệnh nên hôm nay cậu ấy lo lắng một chút thôi. Với lại cậu nói là suốt cả ngày, nhưng cũng đâu có như thế. Giờ ra chơi đến chỗ tớ, ăn trưa chung với tớ… Chẳng phải tớ cũng làm vậy với cậu sao? Vậy tớ cũng nên thấy cậu phiền à?”


“À không, không phải vậy. Nhưng rõ ràng là khác nhau mà. Sao tớ nhận ra mà cậu thì không chứ, dù người trong cuộc là cậu mà?”


“Tại tớ không nghĩ linh tinh như cậu thôi.”


“Wow, cậu đang nói là tất cả chỉ là tưởng tượng của tớ á?”


“Ừ.”


Youngjae lắc đầu như thể bị oan ức, cố gắng thêm một lúc nữa để thuyết phục Jiwoo, nhưng cuối cùng đành rời khỏi cửa hàng với vẻ thất vọng khi bị gán mác là kẻ hoang tưởng.


Bị bỏ lại một mình, Jiwoo căng thẳng khi đột nhiên có khoảng mười khách hàng bước vào. Dựa vào cách họ nói chuyện ồn ào và cười đùa với nhau, có vẻ như họ có quen biết.


Mỗi người mua đồ uống, đồ ăn vặt và kẹo giải rượu, rồi xếp hàng trước quầy thu ngân. Sẽ dễ tính tiền hơn nếu họ xếp hàng lần lượt, nhưng thay vào đó, tất cả đều đặt đồ lên quầy cùng lúc rồi tranh cãi xem ai sẽ trả tiền, rút thẻ ra rồi lại ngăn nhau. Jiwoo chỉ có thể cầm máy quét mã vạch chờ đợi cho đến khi họ giải quyết xong.


Cuối cùng, sau một hồi tranh luận ồn ào, họ quyết định ai tự trả phần nấy. Jiwoo lần lượt tính tiền từng món khi họ tiện tay quăng đồ lên quầy cùng với thẻ thanh toán.


Sau khi thanh toán xong, họ thản nhiên để lại vỏ kem, bao đựng ống hút trên quầy rồi rời đi. Trước đây, Jiwoo từng nhắc nhở rằng có thùng rác riêng ở lối ra, nhưng cậu nhận ra rằng điều đó chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn khiến nhiều người tỏ thái độ khó chịu hơn. Thế nên dạo gần đây, cậu chỉ im lặng dọn dẹp một mình.


Hôm nay cũng vậy, Jiwoo gom hết đống rác đó và vứt vào thùng rác dưới quầy thu ngân.


“…A.”


Khi mở tay ra với cảm giác khó chịu, cậu thấy trên ngón tay mình có thứ gì đó dính dính. Nhìn vào thùng rác, cậu thấy phần đầu của một que kem tan chảy, chắc hẳn nó đã nhỏ giọt xuống tay cậu.


Cảm thấy lau qua bằng khăn ướt thì bẩn quá, Jiwoo vội lấy chìa khóa rồi rời khỏi quầy. Cậu đặt tấm biển thông báo tạm vắng, khóa cửa hàng tiện lợi lại rồi nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh trong khu mua sắm. Sau khi rửa tay kỹ lưỡng bằng nước lạnh chảy yếu và xà phòng sắp hết, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.


Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhẹ nhàng vẩy nước khỏi tay, Jiwoo liền thấy một bóng dáng cao lớn ngay khi rời khỏi khu mua sắm. Cậu lập tức chạy nhanh về cửa hàng tiện lợi. Chắc hẳn có khách đến trong lúc cậu đi. Vừa định ngẩng đầu lên xin lỗi vì đã để họ chờ lâu, ánh mắt cậu lại chạm phải Hyunjoon.


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo