“Ồ?”
“Cậu đi rửa tay à?”
“Sao cậu biết?”
“Tay cậu còn ướt kìa.”
“À… Có thứ gì đó dính dính vào tay tôi. Nhưng sao cậu đến đúng lúc vậy? Tôi nghĩ mình mới đi đâu đó khoảng ba phút thôi mà.”
“Tôi biết chứ. Tôi đến nơi thì thấy cửa khóa, còn tưởng cửa hàng tiện lợi này đóng cửa luôn rồi.”
Jiwoo bật cười trước lời của Hyunjoon, vừa mở cửa vừa ra hiệu cho hắn vào trong.
“Hôm nay cậu đi đâu về thế? Không giống như đi từ nhà ra.”
Nghe Jiwoo nói vậy, Hyunjoon cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc. Hắn đã cố tình ăn mặc chỉn chu hơn một chút để trông bảnh bao, thay vì cứ ở nhà với bộ đồ rộng rãi thoải mái. Có vẻ như Jiwoo đã nhận ra điều đó. Nhưng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
“…Chỉ là đi gặp ai đó một chút thôi.”
“Ai? Người cậu thích à?”
“Tự nhiên thế?”
“Hôm nay trông cậu đẹp trai lắm.”
Quả là xứng đáng khi vứt bỏ bộ đồ rộng rãi quen thuộc để khoác lên mình thứ gì đó có phần khó chịu nhưng lại giúp chân trông dài hơn và tôn lên bờ vai rộng. Hyunjoon khẽ hắng giọng, cố che đi nụ cười đang dần lộ ra.
“…Ừm, đại loại vậy.”
“A, thế là đúng rồi. Cậu đi gặp người mình thích.”
Tôi vừa gặp người đó đấy thôi. Và còn được khen đẹp trai nữa. Vấn đề là người tôi thích lại chẳng hay biết gì cả.
“À!”
“Gì thế?”
“Kem dưỡng tay! Đợi chút, tôi đi lấy.”
Hyunjoon khẽ mỉm cười khi nhìn Jiwoo, người vừa định bước vào quầy nhưng lại vòng sang kho chứa đồ cạnh kệ nước uống. Hắn tự hỏi làm sao để khiến tên ngốc đáng yêu này nhận ra tình cảm của mình.
Nếu Jiwoo là kiểu người cứ thuận theo mọi chuyện, hắn đã trực tiếp nói ra từ lâu rồi. Nhưng Jiwoo là người có thể thẳng thắn nói “Không” dù Hyunjoon có tỏ tình đi nữa. Vì thế, hắn chỉ có thể tiếp cận một cách thận trọng hơn.
Trong lúc Hyunjoon còn đang suy nghĩ, Jiwoo đã lấy kem dưỡng tay từ trong túi ra, đi vào quầy, rồi mở cửa ra hiệu cho hắn vào cùng.
Hyunjoon làm theo và ngồi xuống trong không gian nhỏ hẹp vốn đã quá quen thuộc bên cạnh Jiwoo.
“Đưa tay ra.”
Không biết phải đưa thế nào, Hyunjoon lúng túng chìa một tay phải ra, rồi cảm nhận được thứ gì đó màu trắng, hơi lạnh rơi xuống lòng bàn tay.
Dù biết mình có thể tự xoa đều, nhưng hắn vẫn im lặng chờ đợi, muốn được chạm vào Jiwoo thêm một lần nữa. Hắn quyết tâm đợi đến khi Jiwoo tự tay thoa kem như lời đã nói.
Jiwoo cũng bóp một lượng kem vừa đủ vào lòng bàn tay mình. Sau đó, cậu đóng nắp, đặt lọ kem lên quầy, rồi bắt đầu xoa hai bàn tay vào nhau một cách tự nhiên.
Chất kem, dưới sức nóng từ cơ thể, dần tan ra và phủ đều trên da tay. Cảnh tượng đó trông thật quyến rũ, khiến Hyunjoon phải gồng mình căng thẳng. Nếu buông lỏng dù chỉ một chút, có lẽ hắn sẽ phát điên vì những suy nghĩ chẳng mấy trong sáng đang lởn vởn trong đầu.
“…”
Chất kem trên lòng bàn tay hắn giờ đã chạm vào mu bàn tay Jiwoo. Khi phần da mềm mại ấy bắt đầu ẩm ướt, đôi tay của Jiwoo bất ngờ tiến lại gần.
Hyunjoon hít sâu khi cảm nhận được hơi ấm cơ thể đang bao trùm lấy tay mình. Hắn cảm giác bụng dưới thắt lại, ngay cả các ngón chân bị kẹt trong đôi sneakers cũng căng cứng vì sự căng thẳng lan tỏa khắp người.
“Sao cậu không tự thoa mà cứ chờ đến khi tôi làm cho vậy?”
“Chính cậu bảo sẽ bôi cho tôi mà.”
“Cậu là trẻ con à?”
“Có đứa trẻ nào lớn hơn cậu không?”
“Cũng đúng.”
Việc Jiwoo nắm lấy tay hắn với đôi tay ấm áp và mềm mại đã đủ khiến hắn phát điên, nhưng rồi những ngón tay ấy bắt đầu nhẹ nhàng xoa kem lên lòng bàn tay hắn. Cảm giác kem trơn mịn tan ra bởi hơi ấm của cả hai lan tỏa qua từng kẽ tay, mu bàn tay, từng đốt ngón tay.
“Tôi biết tay cậu to rồi, nhưng cảm giác thế này thì đúng là rất to… Ngón tay cũng dài nữa.”
Trong lòng, lý trí lẫn trái tim đều gào thét, bảo hắn đừng để bị chạm vào quá nhiều, đừng để những ngón tay kia siết chặt lấy tay mình như vậy, đừng để chúng vuốt ve lòng bàn tay, nếu không hắn sẽ chết mất. Nhưng miệng hắn thì không mở ra nổi. Hyunjoon dán mắt vào những ngón tay trắng nõn của Jiwoo đang đan vào tay mình, cố gắng không để bản thân có phản ứng sinh lý. Nhưng đó không phải chuyện hắn có thể kiểm soát chỉ bằng lý trí.
“Tay cậu to nhưng đẹp lắm. Móng tay cũng đẹp nữa.”
Khoảnh khắc đầu ngón tay Jiwoo chạm vào móng tay hắn, Hyunjoon không chịu nổi nữa. Hắn đột ngột đứng phắt dậy. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Jiwoo đang ngước lên nhìn mình, nhưng hắn không dám cúi xuống. Nếu ánh mắt họ chạm nhau, hắn có linh cảm rằng tình trạng của mình sẽ không thể cứu vãn được nữa.
“…Tôi cần ra ngoài một lát. Chỉ 30 phút thôi.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tự nhiên nhớ ra có việc quan trọng cần làm. 30 phút là đủ rồi.”
Vừa định bước ra khỏi quầy, hắn lại cảm nhận được một nguồn nhiệt khác trên tay mình. Khi lập tức quay lại, Hyunjoon liền chạm mắt với Jiwoo – người đang nắm lấy tay hắn, ánh mắt lo lắng ngước lên nhìn. Điều hắn lo sợ nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra.
“Cậu ổn chứ?”
“Ừ, ừ… Tôi ổn. 30 phút thôi, chờ tôi nhé.”
Hyunjoon vội vã rời khỏi quầy rồi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Hắn định chạy thẳng về nhà nhưng biết rằng mình sẽ không kịp, thế nên đành rẽ vào trung tâm thương mại gần đó, gấp gáp tìm kiếm nhà vệ sinh. May mắn thay, nhà vệ sinh vắng người dù đèn huỳnh quang vẫn sáng trưng.
Sau khi kiểm tra các buồng trống, hắn nhanh chóng bước vào buồng trong cùng, khóa cửa lại, rồi vội vã cởi khóa thắt lưng. Nhắm mắt lại, từng hình ảnh rõ nét ùa về – cảm giác bàn tay Jiwoo bao lấy tay hắn, kem dưỡng tay tan ra giữa những kẽ ngón, trơn trượt phủ lên da…
“…Chết tiệt.”
Hắn đang làm cái quái gì vậy, ngay giữa nơi công cộng thế này? Nhưng dù có tự trách thế nào, hắn cũng không thể dừng lại được. Chính vì thế, sự tê dại trong người càng trở nên ngọt ngào và đau đớn hơn bao giờ hết.
Chuyện gì mà cậu ấy lại rời đi đột ngột như vậy chứ? Cậu ấy nói sẽ quay lại trong 30 phút… Không phải chuyện gì xấu chứ? Biểu cảm khi nãy của cậu ấy cũng không được tốt lắm… Mong là không có gì nghiêm trọng.
Jiwoo lo lắng về Hyunjoon, người đột nhiên lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu vội đứng dậy, nghĩ rằng Hyunjoon đã quay lại. Nhưng hóa ra, những người bước vào lại là hai thanh niên trông rõ ràng là đang say.
“Chào quý khách.”
Dù có chút thất vọng, Jiwoo vẫn lên tiếng chào. Một trong hai người, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, lảo đảo đi quanh cửa hàng, lấy sữa chocolate, chocolate và thuốc giải rượu rồi tiến đến quầy tính tiền. Người còn lại cũng lắc lư bước tới, trên tay cầm hai hộp mì ly.
“Ở đây có xúc xích không? Loại hâm nóng trong lò vi sóng ấy.”
“Xúc xích ở trên kệ phía sau, chỗ kimbap với hộp cơm đấy.”
“Kệ trên à? À, thấy rồi.”
Gã đàn ông loạng choạng đi lấy xúc xích rồi trở lại với hai cái trên tay. Đột nhiên, hắn bật cười như thể nghĩ ra chuyện gì đó vui vẻ. Sau đó, hắn cầm một cây xúc xích giơ lên trước quần của người bạn đang đứng trước quầy.
“Ê, cái này còn to hơn của mày đấy.”
“Đồ ngu, đéo phải. Tao to hơn, hiểu không?”
“Mày nói gì vậy, nhìn là biết không rồi.”
“Đéo tin à. Mày nói linh tinh cái gì vậy?”
“Này, hỏi thử xem, hỏi thử xem. Cậu gì ơi, cái này nhìn to hơn hay của nó to hơn?”
Jiwoo khẽ nhíu mày. Cậu đã thấy khó chịu ngay từ khi bọn họ bắt đầu hành động khiếm nhã, và giờ thì đúng như cậu lo ngại. Nhưng hai gã đó vẫn cười hềnh hệch, cố ép cậu trả lời.
“À, nhìn không biết hả? Vậy sờ thử cũng được đấy.”
Không còn lý do gì để tiếp tục nghe bọn họ nói nhảm nữa, Jiwoo bắt đầu lặng lẽ quét từng món hàng trên quầy bằng máy quét mã vạch. Đúng lúc đó, cánh cửa lại mở ra. Ngẩng đầu lên, lần này cậu nhìn thấy khuôn mặt của Hyunjoon. Một cảm giác nhẹ nhõm ngay lập tức lan tỏa trong lòng cậu.
“Không định tính tiền à?”
Hai cây xúc xích bị ném lên quầy. Không muốn chạm vào thứ vừa bị dí vào quần gã kia, Jiwoo chỉ nắm nhẹ mép bao bì, xoay sang một góc để quét mã vạch. Hai gã đàn ông bật cười sặc sụa.
“A, đệt. Cảm giác như nó vừa chạm vào chỗ đó của tao ấy. Ôi, kích thích vãi.”
“Nhưng mà, cậu ta làm ở đây từ khi nào vậy? Bình thường quầy này có ông chú già mà.”
“Chắc là ca đêm rồi.”
“Tao phải ghé thường xuyên mới được. Phải thành khách quen, khách quen luôn. Lần sau tao đến, cậu đẹp trai này sẽ cho tao chạm thật đúng không?”
Jiwoo lặng lẽ liếc nhìn Hyunjoon, người đang đứng sau lưng hai gã đàn ông. Vì cao hơn hẳn bọn họ, đầu của hắn lộ ra phía trên một cách rõ ràng.
“Có vẻ là các người sẽ không có lần sau đâu.”
Bị giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng dọa sợ, hai gã giật mình quay phắt lại. Hyunjoon nhìn xuống bọn họ một cách đầy áp đảo và tiếp tục nói.
“Còn phải sống thì mới có lần sau chứ.”
“Ai–”
“Đừng làm ồn ở đây nữa. Nếu muốn đi, thì trả tiền trước đã. Ai trả? Đưa thẻ đây.”
Hyunjoon vòng tay qua vai cả hai gã như thể rất thân thiết, nhưng giọng điệu thì hoàn toàn là mệnh lệnh. Cảm thấy tình hình không ổn, một trong hai gã len lén đảo mắt rồi run run rút thẻ ra, đưa cho Jiwoo.
“Cần túi không?”
“Hả?”
“Hỏi có cần bỏ vào túi không?”
“À… có, có…”
Jiwoo nhận lấy thẻ từ bàn tay đang run rẩy, tính thêm một chiếc túi vào hóa đơn rồi nhanh chóng quét thanh toán. Sau đó, cậu bỏ tất cả vào túi và đưa lại cho gã đàn ông.
Người đó đón lấy chiếc túi và thẻ, sau đó liếc nhìn Hyunjoon.
“Phải nói cảm ơn chứ. Cảm ơn đi.”
“…C-cảm ơn.”
“Cả mày nữa.”
“C-cảm ơn…”
Chỉ sau khi nhìn thấy cả hai cúi đầu, Hyunjoon mới quay sang Jiwoo. Hắn mỉm cười, như thể muốn nói rằng cậu không cần phải lo lắng gì nữa.
Còn tiếp…