Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 33

“Lần này tôi chỉ cần 10 phút thôi.”


“…Được rồi.”


“Tôi sẽ quay lại ngay.”


Hyunjoon lại nở nụ cười và khoác tay qua vai hai gã đàn ông, bước ra cửa. Jiwoo nhìn theo bóng lưng hắn rồi thả mình xuống ghế. Cậu đã sợ hãi, ghê tởm, thực sự căm ghét tình huống vừa rồi, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Hyunjoon, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm. Như thể mọi chuyện đã kết thúc, một cảm giác an toàn dịu dàng lan tỏa trong lòng cậu, khiến cậu tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.


Từ lúc nào mà cậu lại dựa dẫm vào Hyunjoon nhiều đến thế? Trước đây, cậu luôn cố giữ khoảng cách, sợ rằng nếu quá phụ thuộc vào ai đó, cậu sẽ không thể đứng vững một mình. Cậu đã quen với việc tự cân bằng, tự mạnh mẽ mà không cần đến ai khác. Nhưng bây giờ… những suy nghĩ đó dường như chẳng còn dễ dàng xuất hiện nữa. Vì cậu đã nhận ra cảm giác an tâm khi có một người ở bên tốt đến mức nào.


“Lần này tôi chỉ cần 10 phút thôi.”


Dù chỉ mới trôi qua chừng một phút từ khi Hyunjoon rời đi, Jiwoo đã bắt đầu mong chờ hắn quay lại. Cậu biết cảm giác này có hơi kỳ lạ, nhưng dù vậy, ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi cánh cửa tiệm tiện lợi đang đóng chặt.


Mười phút trôi qua một cách bất thường, dài hơn mọi khi. Và Jiwoo tiếp tục chờ đợi khoảnh khắc Hyunjoon sẽ bước vào.


***


Chỉ sau khi đến một con hẻm tối phía sau khu mua sắm, Hyunjoon mới buông tay khỏi cổ hai gã đàn ông. Những kẻ loạng choạng ngước nhìn hắn với vẻ mặt nhận ra rằng có điều gì đó hơi sai sai.


“Tại, tại sao lại làm thế này…”


“Tôi đến hơi trễ nên không nghe được mấy người nói gì với cậu nhân viên ấy lúc đầu. Giờ thì kể lại hết đi.”


“Gì cơ? À, không, tôi chỉ…”


“Chỉ? Bảo là cảm giác như chạm vào ‘kiu’ rồi còn hỏi lần sau có được chạm không, thế mà gọi là ‘chỉ’ nói thôi à?”


“À, cái đó, cái đó chỉ là đùa thôi. Không phải, tôi nghĩ nhân viên buổi tối chắc buồn ngủ nên chỉ nói vậy để chọc cười…”


Bàn tay của Hyunjoon vung lên, giáng thẳng vào mặt gã đàn ông vừa nói đó là đùa. Hắn ta lảo đảo, run rẩy chống cả hai tay vào tường.


“À, để chọc cười. Nhưng biết gì không? Đ* má, nó không hài hước chút nào hết.”


Hyunjoon đứng nghiêng người, tay đút sâu trong túi, dùng lưỡi đẩy bên trong má. Hai gã đàn ông, lúc này dường như đã tỉnh rượu đến một nửa, liếc nhìn nhau. Chúng có vẻ đang canh thời điểm để bỏ chạy.


“Muốn chạy không?”


“Gì cơ? À, không… Chúng tôi xin lỗi…”


“Xin lỗi cái gì, cứ kể lại y nguyên tụi bây đã nói gì với nhân viên ấy đi. Nếu có một câu nào nghe buồn cười, thì tao sẽ tha.”


“Chúng, chúng tôi cũng đâu có nói gì nhiều… Chỉ đùa một chút thôi…”


“Này.”


“…Dạ?”


“Vậy thì kể tao nghe tụi mày đã đùa kiểu gì, nói thế nào. Đừng để tao phải hỏi lại lần nữa. Đ* mẹ, nếu tao phải bảo tụi mày nói đàng hoàng thêm một lần nữa, thì tụi mày xác định tiêu đời đi.”


Ngay lúc đó, một gã đứng ở rìa con hẻm quay đầu bỏ chạy. Hyunjoon lập tức chạy theo, túm lấy gáy hắn ta khi gã vừa định rời khỏi hẻm, lôi ngược lại và quẳng mạnh xuống đất.


“Nếu muốn bị đánh thêm thì cứ nói thẳng. Đừng để tao phí sức vô ích.”


Hyunjoon túm cổ áo gã nằm dưới đất, giáng cho gã một cái tát y như đã làm với tên còn lại.


“Muốn bị đánh tiếp rồi mới nói, hay muốn khai ra ngay? Tao có 10 phút thôi. Giờ còn chưa đến 5 phút đâu.”


“…Tôi, tôi sẽ nói. Tôi nói ngay đây… Sau khi uống rượu, tôi thường đói nên hay ghé cửa hàng tiện lợi… Hôm nay tôi muốn ăn xúc xích nên đã mua… Nhưng, nhưng chắc tại say quá, tự nhiên lại thấy vui vui…”


“Đừng ngập ngừng, nói tiếp đi.”


“…Tôi đùa rằng cái này còn to hơn c*c của hắn, rồi tôi chỉ hỏi nhân viên xem cái nào to hơn thôi…”


“Rồi sao nữa?”


“…Nếu không nhìn ra thì tôi bảo cậu ta có thể chạm vào thử…”


Hyunjoon vốn chỉ muốn biết một câu nói khốn nạn như vậy hình thành thế nào, nhưng giờ thì hắn cảm thấy rất hối hận vì đã nghe. Nó khiến hắn thực sự muốn trừ khử hai tên này.


“Tôi xin lỗi, nó thật sự chỉ là một trò đùa thôi. Lúc đó chúng tôi say, chỉ lỡ miệng nói ra, không có ý gì đâu… Chúng tôi đâu có thật sự muốn cậu ta làm vậy.”


“Vậy thì sao?”


“Hả?”


“Tao không quan tâm mày có ý gì hay có thật lòng hay không. Cái quan trọng là cậu ấy đã nghe cái đống rác rưởi đó và thấy khó chịu. Xin lỗi à? Xin lỗi rồi thì sao? Mày có quay ngược thời gian để cậu ấy chưa từng nghe thấy không? Có xóa sạch câu nói đó khỏi trí nhớ cậu ấy được không?”


Những gã đàn ông không nói gì, ép sát người vào tường, đảo mắt xung quanh như thể đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng chẳng có ai đến con hẻm tối này. Cũng không có dấu hiệu nào cho thấy có người đi ngang qua gần đó.


“Chúng, chúng tôi sẽ không làm vậy nữa. Chúng tôi xin lỗi…”


“Lẽ ra ngay từ đầu mấy người không nên làm thế. Sẽ không có lần sau đâu.”


Hyunjoon túm lấy mặt gã đàn ông đã bảo Jiwoo chạm vào gã, siết chặt bằng những ngón tay dài của mình. Khi lực bóp tăng lên, gã đàn ông hét lên đau đớn, vùng vẫy dữ dội.


“Đ* má, bớt làm quá đi.”


Hyunjoon quật hắn xuống đất rồi đá thẳng vào bụng. Gã đàn ông ôm bụng, lăn lộn trên mặt đất. Nhìn thấy cảnh đó, gã còn lại đang lén bò đi liền bị Hyunjoon túm lấy gáy, kéo ngược lại và đập xuống đất lần nữa. Hắn cũng đá mạnh vào bụng gã, sau đó thay phiên giẫm lên hai kẻ bọn chúng trước khi hít một hơi sâu. Hắn muốn đánh cho chúng sống dở chết dở, nhưng nghĩ đến việc Jiwoo có thể sẽ không thích nếu mình ra tay quá nặng, hắn quyết định dừng lại ở đây.


“Nếu tao còn thấy mặt tụi mày ở đây lần nữa, thì lúc đó tao sẽ nghiền nát c*c tụi mày thật đấy.”


Khi Hyunjoon nhấc chân lên cao như thể sắp giẫm nát chỗ hiểm của bọn chúng, hai gã đàn ông lập tức dùng cả hai tay che lại, gật đầu lia lịa. Trông chúng thảm hại đến mức ngay cả cơn giận muốn giết người trong hắn cũng nguôi bớt.


“Biến.”


Hai kẻ bị đánh nhừ tử lảo đảo đứng dậy, gần như bò mà rời khỏi hẻm. Ngay cả khi đã đi xa, chúng vẫn liên tục quay đầu lại, sợ Hyunjoon đuổi theo, và cứ mỗi lần ánh mắt chạm nhau là lại cúi đầu chào như một lũ hèn nhát.


“Đ* mẹ, phiền phức thật.”


Vừa mới bình tĩnh lại một chút, vậy mà lại gặp ngay bọn khốn này làm hắn phát điên lên. Hắn không muốn quay lại cửa hàng tiện lợi trong tình trạng này.


Hyunjoon lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm vào miệng và châm lửa. Sau khi hít sâu vài hơi rồi nhả khói, cơn bực dọc cũng vơi đi phần nào. Nhưng cảm giác khó chịu còn sót lại có lẽ chỉ biến mất hoàn toàn khi hắn thấy Jiwoo ổn.


“À.”


Đáng lẽ mình không nên hút thuốc. Giờ lại bám mùi mất rồi.


Hắn vung tay xua bớt khói, nhưng với việc đã hút đến nửa điếu, chắc chắn vẫn sẽ còn mùi. Hyunjoon thở dài nhẹ rồi bước về phía cửa hàng tiện lợi như thể chẳng còn cách nào khác. Hắn hơi băn khoăn, biết rằng mùi thuốc lá sẽ chẳng giúp ích gì cho việc tạo ấn tượng tốt, nhưng vì Jiwoo đã biết hắn hút thuốc rồi, nên hôm nay quyết định cứ kệ luôn.


Khi đến gần cửa hàng, hắn thấy có ai đó đang đứng trước quầy thu ngân. Người đàn ông trông khoảng đầu hai mươi, đang mỉm cười với Jiwoo. Và Jiwoo cũng mỉm cười đáp lại sau khi nghe gã nói gì đó.


Mẹ nó, mình vừa đi có một chút thôi mà.


Chặc lưỡi khó chịu, Hyunjoon đẩy mạnh cửa bước vào. Người đàn ông đứng ở quầy giật mình quay đầu lại, ngước nhìn Hyunjoon.


“Vậy cứ suy nghĩ đi nhé, nếu cậu hứng thú thì liên lạc với tôi.”


“Vâng, cảm ơn vì đã có thiện cảm với tôi.”


“Tôi không phải kiểu nài nỉ cậu làm đâu, nên đừng cảm thấy áp lực. Chỉ là… cậu thật sự rất hợp gu của tôi… Thôi, tôi sẽ ghé lại lần sau.”


“Được rồi, anh đi cẩn thận nhé.”


Hyunjoon nhìn Jiwoo và người đàn ông lạ mặt trò chuyện một cách lịch sự, ánh mắt như thể đang bảo hai người bọn họ đừng có giỡn mặt. Hắn đã thấy khó chịu với cái chuyện xin liên lạc và gu lý tưởng gì đó, nhưng điều làm hắn bực hơn là Jiwoo lúc này lại không hề tỏ ra khó chịu như trước. Khi thấy Jiwoo mỉm cười, nói cảm ơn trong lúc cầm một tờ giấy có vẻ như là thông tin liên lạc của gã kia, hắn cảm giác như lửa đang bùng lên ngùn ngụt trong lòng.


“Ai thế?”


“À, chỉ là khách hàng thôi.”


“Hắn không nhờ cậu làm gì chứ?”


“À… Anh ta là một nhiếp ảnh gia đang chuẩn bị triển lãm cá nhân. Anh ta nói thích vibe của tôi nên đưa liên lạc, bảo nếu có thể thì muốn hợp tác chụp ảnh.”


“Bốc phét. Hợp tác cái quái gì, tiếp cận có bài bản quá nhỉ.”


Dù có rộng lượng nghĩ thoáng thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ thấy có 3% khả năng gã kia thực sự muốn chụp ảnh. Hyunjoon nhớ lại gương mặt của tên đó khi liếc nhìn cậu trước lúc rời đi. Nhìn cái cách gã lén quan sát xung quanh, chẳng có chuyện ý định của gã trong sáng được.


“Không phải như cậu nghĩ đâu. Anh ta thực sự trông giống một người làm nghề…”


“Thế tại sao lại lôi chuyện ‘gu lý tưởng’ ra? Ai lại nói về gu lý tưởng khi mời hợp tác chụp ảnh? Và cái kiểu liếc mắt dò xét kia rõ ràng là ánh mắt của một thằng biến thái.”


“…Thật sao?”


Thấy Jiwoo nghiêng đầu như thể chưa hiểu rõ, Hyunjoon đưa tay ra. Dù không nói gì, Jiwoo vẫn đặt tờ giấy có thông tin liên lạc của gã đàn ông kia vào tay cậu.


“Cậu không cần cái này đâu.”


“Ừ. Tôi cũng không định làm đâu. Tôi không có thời gian, mà cũng chưa từng thử cái đó bao giờ, nên không muốn làm phiền ai cả.”


Hyunjoon xé vụn tờ giấy rồi ném vào thùng rác gần cửa ra vào, sau đó tự nhiên bước vào khu vực quầy thu ngân và ngồi xuống cạnh Jiwoo. Vừa ngồi xuống, Jiwoo hơi nghiêng mặt về phía vai một chút, rồi nhanh chóng dịch ra. Có vẻ như cậu vừa ngửi thấy mùi thuốc lá.


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo