Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 43

“…”


Jiwoo ngồi yên trên khán đài, lặng lẽ nhìn các bạn cùng lớp chơi bóng. Mặc dù đây là tiết thể dục, nhưng từ học kỳ hai, phần lớn thời gian đã trở thành giờ tự do – ai muốn chơi thì chơi, ai muốn học thì có thể lên lớp.


Có người nằm dài trên khán đài ngủ, có người chơi bóng rổ. Trong số đó có cả Choi Youngjae và Hyunjoon. Ban đầu, Hyunjoon một mực từ chối tham gia, nhưng cuối cùng vẫn bị Youngjae dụ dỗ bằng những lời đường mật như “Người cao ráo, thể lực tốt như cậu chỉ cần đứng trên sân thôi cũng thành át chủ bài rồi.” Vậy là Hyunjoon đồng ý chơi một trận.


Ban đầu bước ra sân với vẻ miễn cưỡng như không còn lựa chọn nào khác, nhưng khi trận đấu bắt đầu, tinh thần cạnh tranh trong hắn lại bùng lên. Hyunjoon thậm chí còn cởi cả áo khoác đồng phục ra, chỉ mặc áo thun bên trong để chơi bóng.


Không chỉ có lợi thế về thể hình với chiều cao và vóc dáng săn chắc, Hyunjoon còn cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn di chuyển linh hoạt và dứt khoát, nên mỗi khi giành được bóng, hắn đều lao thẳng đến rổ không chút do dự.


Dù đội đối thủ cũng có những người có thể hình lý tưởng cho bóng rổ, thậm chí có người kỹ thuật tốt hơn nhờ chơi thường xuyên, nhưng Hyunjoon vẫn vượt trội hơn. Hắn dễ dàng ghi điểm và hầu hết các cú ném đều rơi thẳng vào rổ.


Trái ngược với lời nói ban đầu rằng chỉ chơi một trận, Hyunjoon, với tinh thần chiến đấu bừng bừng, đã chơi liền ba hiệp, mỗi hiệp mười phút. Kết quả dĩ nhiên là đội của Hyunjoon thắng áp đảo.


Sau ba mươi phút chạy liên tục, ai cũng đầm đìa mồ hôi. Hyunjoon cũng vậy, hắn đi về phía khán đài, quạt quạt chiếc áo thun đen rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Jiwoo.


“A, chết tiệt. Không định chơi đến mức này đâu.”


Vừa ngồi xuống, hương thơm tự nhiên từ cơ thể Hyunjoon, có lẽ do đổ mồ hôi, phả vào Jiwoo. Hai chân cậu, vốn hơi tách ra, vô thức khép lại sát nhau.


“…Cậu chơi bóng rổ giỏi thật đấy.”


“Tôi giỏi mà. Bất cứ cái gì liên quan đến vận động tôi đều giỏi cả.”


Hyunjoon quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Jiwoo và cười rạng rỡ trước lời khen. Vì ngay từ đầu hắn đã chơi để gây ấn tượng với Jiwoo, nên khi nghe được lời khen này, tâm trạng lập tức tốt lên.


“A, nóng quá đi mất. Muốn vào trong không?”


“Ừ. Đi thôi. Tôi khát nước rồi.”


“Được. Tạt qua máy bán nước nhé.”


Jiwoo gật đầu, đứng dậy trước. Hyunjoon tinh nghịch vươn tay ra, làm bộ như muốn Jiwoo đỡ mình dậy. Thực ra, hắn chỉ đang kiếm cớ để nắm tay Jiwoo thêm một lần nữa.


Nhưng Jiwoo thực sự nắm lấy tay Hyunjoon và kéo hắn dậy. Bàn tay Hyunjoon nóng bừng vì vừa vận động liên tục, nhưng bàn tay Jiwoo nắm lấy hắn lại còn nóng hơn. Hyunjoon đứng dậy khỏi khán đài, hoàn toàn bao trọn bàn tay nhỏ bé của Jiwoo trong tay mình. Hắn thấy tiếc nuối khi hai bàn tay buông ra sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.


“Choi Youngjae, cậu không vào à?”


“Tớ… đi không nổi nữa… Hai cậu cứ đi trước đi…”


Youngjae nằm dài trên khán đài, cố gắng nâng cánh tay lên vẫy vẫy một cách yếu ớt, trông chẳng khác nào sắp lìa đời. Jiwoo bật cười trước cảnh tượng đó rồi gật đầu.


“Muốn tớ mua nước cho cậu không?”


“Không… Tớ đói nên sẽ xuống căn tin. Hai cậu có muốn mua gì không?”


“Không cần đâu. Gặp lại sau nhé.”


“Ừ…”


Jiwoo nhìn Youngjae, người đã hoàn toàn nằm bẹp xuống lần nữa, rồi cùng Hyunjoon rời khỏi khán đài, đi vào lối cửa chính. Cả hai tiến thẳng đến máy bán nước tự động gần văn phòng giáo viên và mua hai lon nước điện giải. Cả hai lon đều là của Hyunjoon.


Hyunjoon tu hết một lon chỉ trong một hơi, sau đó mở lon thứ hai. Nhưng trước khi uống, hắn đưa nó cho Jiwoo.


“Uống một ngụm đi.”


“Không, cậu đang khát mà.”


“Tôi không nghĩ mình uống hết cả lon được đâu.”


Chỉ khi ấy Jiwoo mới cầm lon nước và nhấp một ngụm nhỏ. Hyunjoon lặng lẽ quan sát Jiwoo. Hắn thầm nghĩ trên đời này chắc không ai có thể uống nước mà trông đáng yêu đến vậy.


Khẽ nghiêng lon nước. Lo lắng rằng nước có thể tràn ra, Jiwoo nhẹ nhàng giữ lấy lon nước bằng cả hai tay và hé môi nuốt thêm vài ngụm nước mát.


“Thế đủ rồi. Cậu uống hết đi.”


Khi Jiwoo cảm thấy đủ và đẩy lon nước về phía Hyunjoon, chỉ lúc đó Hyunjoon mới cười rồi uống nốt phần còn lại trong một hơi. Jiwoo lặng lẽ nhìn hắn, người đã vô tư đặt môi lên chỗ mình vừa uống.


Từ trước đến nay cậu chưa từng bận tâm đến chuyện này với bất kỳ ai, nhưng bỗng dưng cậu lại nhận thức rõ ràng về nó.


Jiwoo vẫn luôn uống chung mà chẳng nghĩ ngợi gì, dù người trước đó có là ai đi nữa. Nhưng Hyunjoon trông không giống kiểu người làm điều này một cách tùy tiện, thế nên ánh mắt Jiwoo cứ vô thức hướng về hành động thản nhiên của hắn.


“…”


Bỗng nhiên, Jiwoo nhận ra yết hầu lộ rõ của Hyunjoon chuyển động theo từng ngụm nước hắn nuốt xuống, đường nét sắc sảo trên quai hàm, đôi môi ướt át sau khi uống nước và những lọn tóc mái rối bời, ướt đẫm mồ hôi. Tựa như từng chi tiết ấy đang được phóng đại, tiến gần hơn đến mắt cậu.


Nhưng trong số đó, điều khiến Jiwoo bận tâm nhất, không thể bỏ qua, chính là mùi hương cơ thể của Hyunjoon. Dù có phải do vận động mà pheromone hòa lẫn vào hay không, thì mùi hương quen thuộc từ hắn – thứ hương thơm dễ chịu mà Jiwoo vẫn thường ngửi thấy – nay lại trộn lẫn với mùi mồ hôi, càng khiến cậu không thể dứt ra được.


Mỗi khi Hyunjoon phe phẩy áo hay chỉ đơn giản là xoay người, hương thơm đó lại thoáng qua, làm đầu ngón tay Jiwoo tê rần, khiến hai chân cậu vô thức siết lại. Nhưng vấn đề lớn hơn là cậu muốn ngửi nhiều hơn mùi hương của Hyunjoon, muốn cảm nhận rõ hơn pheromone của hắn. Cậu muốn nắm tay Hyunjoon. Không… cậu muốn ôm lấy hắn lần nữa. Dù biết rõ đây không phải lúc thích hợp để nhắc đến pheromone, rằng cả hai không nên làm vậy ở trường, nhưng ngay lúc này, ngay lập tức, Jiwoo thực sự khao khát được chạm vào Hyunjoon.


“…Này.”


Không kịp suy nghĩ, Jiwoo khẽ gọi Hyunjoon, đồng thời nhẹ kéo lấy ống tay áo hắn. Hyunjoon cúi đầu xuống theo phản xạ. Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, Jiwoo thoáng nghĩ rằng cậu không nên làm thế này, nhưng thôi thúc muốn chạm vào Hyunjoon ngay lập tức lại mãnh liệt hơn suy nghĩ ấy rất nhiều. Vì đây là lần đầu tiên đối diện với cảm xúc bộc phát như thế, cậu không biết phải kiểm soát nó thế nào.


“…Chỉ một chút thôi.”


“Sao thế? Cậu không khỏe à?”


Jiwoo lắc đầu, bàn tay đang giữ lấy tay áo Hyunjoon trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Ngay khi hai bàn tay chạm nhau, một luồng điện nhẹ lan từ lòng bàn tay, chạy dọc theo cánh tay rồi lan tỏa khắp cơ thể Jiwoo.


May mắn thay, Hyunjoon không hỏi thêm gì nữa mà ngoan ngoãn để Jiwoo kéo đi. Jiwoo cố nghĩ xem có nơi nào vắng người không. Vì vẫn đang trong giờ học, nên trừ các lớp học, hầu hết mọi nơi đều không có ai, nhưng cậu cần một chỗ mà ngay cả sau khi tiết học kết thúc, học sinh cũng ít khi lui tới. Tuy nhiên, có lẽ vì quá vội vàng, đầu óc cậu không thể suy nghĩ rõ ràng.


Lên cầu thang trước đã…? Hay là qua dãy nhà mới? À, hay vào phòng nhạc hôm qua…? Nhưng xa quá.


Vừa bước đi vừa đắn đo, đột nhiên Jiwoo nhìn thấy nhà vệ sinh dành cho giáo viên phía trước.


Ngay khi trông thấy nó, mọi suy nghĩ khác đều biến mất. Jiwoo lén nhìn vào trong, xác nhận không có ai, rồi bước vào trước. Cậu đi thẳng đến buồng trong cùng nhất, sau đó mới quay đầu nhìn lên Hyunjoon. Hyunjoon đứng ngoài một lúc, rồi cũng bước vào theo. Ngay sau đó, cánh cửa khép lại phía sau lưng hắn.


Chỉ khi nghe thấy tiếng khóa cửa cài lại, Jiwoo mới nhận thức rõ được những gì mình vừa làm. Cậu vẫn còn cảm giác bàn tay Hyunjoon trong tay mình, và trước mắt cậu, không thể chối cãi, là một phòng vệ sinh.


Không gian khô ráo, vắng lặng, phảng phất mùi thuốc khử trùng. Khác với thường ngày, Hyunjoon không nói gì mà chỉ lặng lẽ cúi nhìn cậu. Và lúc này, dũng khí của Jiwoo – vốn yếu hơn sự thôi thúc đã dẫn cậu đến tận đây – bắt đầu khiến cậu cảm thấy bồn chồn, bất an.


“Seo Jiwoo.”


“…”


“Sao cậu lại kéo tôi vào đây?”


Jiwoo giật mình khi giọng nói vang lên, gọi cả họ lẫn tên cậu, mang theo một âm điệu trầm thấp, nghiêm túc. Tim cậu đập nhanh hơn. Một cảm giác xấu hổ và lúng túng trào lên, như thể Hyunjoon đã hoàn toàn nhìn thấu những cảm xúc kỳ lạ và hành động khác thường của cậu dạo gần đây. Cậu do dự, chẳng biết phải làm gì. Và đúng lúc ấy, giọng nói từ trên cao lại vang lên.


“Jiwoo.”


Lần này, chất giọng nhẹ nhàng hơn. Đây là lần đầu tiên Jiwoo nghe Hyunjoon gọi mình mà không kèm theo họ.


Nhận được sự khích lệ từ giọng điệu dịu dàng ấy, Jiwoo ngẩng đầu lên – và liền bắt gặp ánh mắt ấm áp của Hyunjoon, dịu dàng chẳng khác nào giọng nói vừa rồi, đang dừng lại trên gương mặt cậu.


Như cậu đã đoán, Hyunjoon biết hết mọi chuyện. Biết rằng cậu đã trở nên kỳ lạ. Biết rằng cậu cứ muốn đến nhà Hyunjoon, rằng ngay cả khi đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, cậu cũng chỉ chờ Hyunjoon ghé qua. Biết rằng cậu cứ cố nán lại, kiếm cớ nói thêm vài câu không quan trọng vì không muốn về nhà… Và bây giờ, cậu thậm chí còn kéo Hyunjoon vào nhà vệ sinh, trở nên vô cùng kỳ lạ.


“…Tôi không biết.”


Cậu có thể viện cớ rằng cơ thể mình cảm thấy khó chịu, hoặc rằng cậu cần pheromone, nhưng biết rõ đó chỉ là một lời nói dối vụng về, cậu không thể thốt ra được. Jiwoo hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Hyunjoon, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa.


“Cậu không khỏe à?”


Bàn tay của Hyunjoon chạm nhẹ lên trán cậu. Ngay khi cậu ấy chạm vào, từng góc nhỏ trên cơ thể Jiwoo lại run lên như có luồng điện nhẹ lan tỏa.


“…Tôi không khó chịu, nhưng…”


“Hả?”


“…Tôi thấy hơi kỳ lạ…”


“Kỳ lạ?”


“Ừm…”


“Tôi ôm cậu nhé?”


Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo