Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 82

Khi khách hàng thanh toán, khi họ hỏi về một món đồ nào đó, hay thậm chí cả lúc không có khách, Jiwoo đều nghĩ đến Lee Hyunjoon. Bình thường Jiwoo cũng hay nghĩ về Hyunjoon, nhưng lần này thì quá mức. Chưa một giây phút nào hình ảnh Hyunjoon rời khỏi đầu cậu.


Khuôn mặt khi nắm lấy tay và nói đã hiểu ý cậu… cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí, còn hơi ấm nóng rực ấy khiến đầu ngón tay Jiwoo tê rần. Jiwoo lại nhớ Hyunjoon đến phát điên.


Cậu cứ 20 phút lại nhìn đồng hồ một lần, đến 9 giờ thì 5 phút lại nhìn một lần, 10 giờ thì cứ mỗi 2 phút lại nhìn. Từ 30 phút trước khi tan ca, cậu không thể nào rời mắt khỏi đồng hồ.


Ngay khi ca làm dài đằng đẵng kết thúc, Jiwoo vội vàng cởi áo đồng phục, cất gọn rồi xách túi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Đầu óc cậu đã rối bời bởi những suy nghĩ về Hyunjoon chất đầy suốt 7 tiếng qua. Trong đầu Jiwoo lúc này chỉ có duy nhất một điều: Phải gặp Hyunjoon ngay lập tức. Cậu nhớ Hyunjoon đến mức nước mắt như muốn trào ra.


Sao mình lại thế này… Sao lại đến mức này chứ…


Khoảng cách không xa, cậu chỉ chạy một đoạn ngắn mà hơi thở đã dồn dập. Vừa tới trước cửa tiệm nơi Hyunjoon làm việc, Jiwoo đứng lặng nhìn vào bên trong. Hyunjoon vẫn chưa thay đồ, đang đặt khay trống xuống và quay về phía bếp, bật cười trước câu nói của một đồng nghiệp.


“…….”


Chỉ trong khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy Hyunjoon cười với người khác, cơ thể Jiwoo bừng lên như có lửa. Toàn thân nóng ran, như thể cậu sắp tan chảy. Cảm xúc nhớ nhung kìm nén suốt cả ngày trào ra ngoài.


Hương pheromone tỏa ra dày đặc khiến đầu óc cậu quay cuồng. Một vài người đàn ông đi ngang qua bất giác quay đầu lại nhìn Jiwoo. Cậu cúi người, hơi thở gấp gáp, không tài nào thở nổi. Giữa làn hơi mờ nhạt, một bóng dáng tiến lại gần.


“Xin lỗi, cậu có ổn không?”


“…….”


“Hình như cậu đang lên cơn phát tình… Có cần tôi giúp gì không?”


Một vài gã đàn ông với ánh mắt kỳ quặc tiếp cận gần hơn, đưa tay ra như thể muốn đỡ cậu. Cùng lúc đó, những luồng pheromone từ những Alpha xa lạ hòa lẫn vào nhau, dày đặc và choáng ngợp, xộc thẳng vào khứu giác của Jiwoo.


Chân cậu mất hết sức lực, hơi thở gấp gáp hơn, đầu óc quay cuồng. Giọng nói của gã đàn ông vang vọng trong đầu cậu.


Hình như cậu đang lên cơn phát tình…


Phát tình…


Chu kì phát tình?


Rõ ràng là cơ thể của chính mình, nhưng Jiwoo không thể kiểm soát nổi. Cậu cố đứng thẳng nhưng đôi chân chẳng còn chút sức lực. Cố gắng bình tĩnh nhưng hơi thở vẫn rối loạn, lồng ngực phập phồng không ngừng.


Cậu không muốn để lộ mình như một Omega đang đến kỳ trước mặt người khác, nhưng hơi thở đứt quãng và cơ thể run rẩy đã tố cáo tất cả.


“Đệch… pheromone thơm vãi.”


“Bọn tôi không phải người xấu đâu. Dù gì thì cậu cũng cần được xoa dịu mà, đúng không? Bọn tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”


“Bọn tôi giỏi chuyện đó lắm.”


Ba gã đàn ông buông lời bỡn cợt, mỗi người một câu. Nỗi sợ hãi khiến cơ thể Jiwoo run lên bần bật. Cậu đưa mắt nhìn cánh cửa tiệm, nơi Hyunjoon chỉ cần đi thêm một chút nữa là sẽ khuất vào bên trong để thay đồ.


Không được… Không được…


Nỗi hoảng loạn bóp nghẹt cổ họng, khiến cậu chẳng thể thốt ra lời nào. Môi cậu run rẩy, các ngón chân co rúm trong đôi giày.


“Ê, thôi cứ kéo đi. Ngay phía sau có nhà nghỉ đấy.”


“A, tao hẹn gặp Sumin từ sáng sớm rồi.”


“Vậy mày nghỉ.”


“Đệch, nhưng bỏ qua thì phí vãi.”


Những bàn tay thô bạo tóm lấy vai và cổ tay Jiwoo, kéo cậu về phía sau. Cậu lùi lại trong tuyệt vọng, nước mắt chực trào. Trong cơn choáng váng, Jiwoo lục lọi trí nhớ, bấu víu lấy những lời của Hyunjoon.


‘Nếu cậu thấy cơ thể có gì bất thường thì vào nơi không ai vào được, khóa cửa lại rồi gọi tớ. Tớ sẽ đến ngay.’


Không ai vào được… Không ai…


Dù cố gắng bước đi với ý nghĩ rằng không thể để bị bắt, nhưng cơ thể Jiwoo dần tan chảy. Trong tình huống này, cậu vẫn không thể ngăn bản thân mong muốn Hyunjoon mau chóng làm gì đó với mình.


Giữa hai chân đã ướt đẫm, từng bước đi lại khiến thứ chất lỏng nóng bỏng tràn ra, chảy dọc xuống đùi trong.


Jiwoo đưa tay lau đi nước mắt lăn dài trên má, vội vã bước vào nhà vệ sinh sáng đèn.


Tiếng bước chân phía sau vẫn đuổi theo.


Cậu sợ hãi đến mức chỉ cần thở thôi cũng thấy tiếng nấc hòa lẫn trong từng hơi thở.


“Phải làm sao đây… hức… phải làm sao bây giờ….”


Vừa run rẩy vừa đẩy mình vào một gian trống, Jiwoo lóng ngóng khóa chặt cửa. Cậu vội lục tìm điện thoại trong túi xách. Lẽ ra nó phải nằm ngay trong tầm tay, nhưng bàn tay run rẩy chỉ toàn chạm vào bút và sách bài tập. Nỗi sợ và hoảng loạn khiến các đầu ngón tay cứ trượt đi, vô ích vồ lấy khoảng không.


Bên ngoài, giọng cười thô tục của bọn đàn ông vọng vào trong.


“Tự dâng tới tận miệng rồi còn gì.”


“Mùi thơm vãi… Nhanh mở cửa ra.”


“Đệch, tao đứng không nổi rồi.”


Lúc đó, tiếng nói của đám đàn ông vang lên ngay bên ngoài cửa. Jiwoo giật mình co rúm người lại, cánh cửa nhà vệ sinh đột ngột bị lắc mạnh. Tiếng nắm đấm đập thình thịch vào cửa khiến nước mắt không ngừng tuôn rơi.


Hyunjoon…


Phải gọi Hyunjoon, thật nhanh…


Nén lại chiếc cằm run rẩy và nuốt nghẹn tiếng khóc, Jiwoo lật ngược túi xách, đổ toàn bộ đồ đạc xuống sàn.


Chiếc điện thoại trong ngăn nhỏ bên trong rơi xuống trên mấy cuốn sách bài tập.


Cậu ngồi xổm xuống, vội vàng cầm lấy điện thoại và bấm số của Hyunjoon ở ngay đầu danh sách cuộc gọi.


Dù chỗ làm ở sát bên nhưng Jiwoo vẫn thường xuyên gọi điện trêu đùa, nên số của Hyunjoon lúc nào cũng đứng đầu trong danh sách cuộc gọi gần đây.


Tút… Tút…


– Alo, Jiwoo à? Tớ vừa ra ngoài đây, cậu đang ở đâu đấy? Vẫn ở cửa hàng tiện lợi hả?


Tiếng chuông vừa dứt một nhịp, giọng của Hyunjoon đã vang lên ngay tức khắc.


Jiwoo siết chặt điện thoại bằng cả hai tay, giọng nói đứt quãng lắp bắp khó khăn cất lên.


“Hy… Hyunjoon à… Tớ, tớ… bây giờ… bên cạnh… tòa nhà… bên cạnh… nhà vệ sinh….”


– Jiwoo? Cậu bị sao thế? Bên cạnh cửa hàng á? Chỗ tớ làm ấy hả?


“Ừ… Làm, làm ơn… đến đây… được không? Tớ sợ… lắm….”


Nghe thấy tiếng Jiwoo run rẩy, đám đàn ông vừa im lặng được một lúc lại bắt đầu lắc điên cuồng cánh cửa.


Chúng có vẻ đã nghe thấy cuộc điện thoại. Nhìn cánh cửa bị chấn động dữ dội, Jiwoo vội nắm chặt chốt khóa bằng cả hai tay.


“Ê, tao cứ trèo qua buồng bên cạnh là được. Mẹ kiếp, thằng nhóc chắc chắn sẽ rên rỉ mà uốn éo xin thêm cho xem.”


Mặt Jiwoo tái mét.


Dù đầu óc lẫn cơ thể đang tan chảy trong hỗn loạn, nhưng câu nói “trèo qua buồng bên cạnh” kia thì cậu lập tức hiểu ngay.


Nếu gã đàn ông đó trèo qua thì… hết đường thoát.


Ngay cả khi mở cửa chạy ra ngoài để không bị bắt, bên ngoài vẫn còn hai tên đàn ông khác chờ sẵn. Chắc chắn cậu sẽ bị tóm và lôi đi không thương tiếc.


Không được… Không được… Làm sao đây… Hyunjoon à… Hyunjoon… Làm ơn….


Trong khoảnh khắc cánh cửa bị lắc điên cuồng và giọng nói từ phía trên vang vọng xuống, nỗi sợ hãi tột cùng siết chặt lấy Jiwoo.


Nhưng rồi, đột nhiên, tiếng rung lắc ấy ngừng lại.


Thụp!


Âm thanh nặng nề của thứ gì đó va mạnh vào cửa vang lên hai lần. Tiếp đó, giọng nói lải nhải phía trên cũng dần xa đi. Có tiếng kêu cứu, rồi ngay sau đó là những âm thanh bịch bịch như ai đó đang bị đánh. Tiếng hét đau đớn của gã đàn ông vọng lớn trong không gian chật hẹp.


Jiwoo siết chặt chốt khóa bằng đôi tay run rẩy, lắng tai nghe tình hình bên ngoài mà không thể đoán nổi chuyện gì đang xảy ra.


Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Có phải Hyunjoon đến không…?


Nhưng không nhìn thấy nên cậu chẳng dám mở cửa. Cậu cứ thế co mình lại, nín thở chờ đợi thêm một chút nữa.


“Jiwoo à. Giờ mở cửa được rồi. Tớ đến rồi đây.”


Giây phút giọng nói của Hyunjoon vang lên, nước mắt Jiwoo vỡ òa, tuôn ra như mưa. Chỉ dựa vào giọng nói ấy, cậu không còn do dự mà mở cửa.


Cửa vừa mở ra, khuôn mặt mà cậu mong nhớ nhất, khao khát nhất hiện ra trước mắt, khiến tiếng khóc nghẹn ngào cuối cùng cũng bật thành tiếng.


“Hyunjoon… Hyunjoon à…”


“Ừ, tớ… tớ đây. Giờ ổn rồi… Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy… Chết tiệt… Jiwoo à… cậu… pheromone của cậu… ư… Sao thế này? Đang vào chu kỳ à?”


“Chắc vậy… Tớ đang đợi cậu mà tự nhiên… tự nhiên nó… cứ… Tớ… Tớ phải làm sao đây…?”


Khi bọn khốn đập cửa điên cuồng và đe dọa trèo qua buồng bên, Jiwoo sợ đến mức không còn cảm nhận được gì. Nhưng giờ đây, mùi pheromone nồng nàn mới tràn ra rõ rệt, lấp đầy cả căn phòng nhỏ hẹp.


Không, không phải chỉ nồng nàn… Cả không gian này như biến thành một tiệm bánh ngọt chỉ toàn mùi bánh bông lan castella ấm áp, ngọt lịm.


Bụng dưới co thắt mạnh, cảm giác buồn nôn dâng lên. Không thể nào tránh được việc cương cứng.


Chỉ cần nhìn gương mặt Jiwoo đang bám lấy mình, đôi mắt đẫm nước nhìn lên đầy thảm thương cũng đủ khiến Hyunjoon phát điên, huống hồ gì giờ đây còn bị pheromone nồng nặc không thể kiểm soát bao phủ khắp người. Đầu óc lẫn tầm nhìn như muốn quay cuồng ngay tức khắc.


Hyunjoon nghiến chặt răng, đè nén suy nghĩ muốn xé toạc quần áo của Jiwoo ngay tại đây bằng sức mạnh phi thường. Hai bên quai hàm nổi rõ từng đường gân, cho thấy hắn đang phải nhẫn nhịn đến mức nào.


Việc cần làm trước tiên là tìm một nơi an toàn, nơi chỉ có hai người.


“…Về, về nhà đi. Trước tiên là vậy đã. Lên đây. Cậu đi không nổi nữa đúng không?”


Bình thường, Jiwoo hẳn sẽ nằng nặc đòi tự đi, nhưng hôm nay thì không. Chỉ đứng bằng hai chân thôi cũng là một cực hình, chưa kể trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp đã rút cạn sức lực.


Jiwoo nhìn Hyunjoon cúi người xuống, chờ mình trèo lên lưng, rồi lặng lẽ bám lấy. Hyunjoon nhấc bổng Jiwoo lên nhẹ như không rồi mới bước ra khỏi buồng vệ sinh.


“…….”


Ba gã đàn ông nằm gục dưới sàn bên ngoài. Hai tên rên rỉ, ôm lấy đầu, khóe miệng rách toạc tóe máu. Tên còn lại ngồi dựa vào tường, ho sặc sụa như muốn nôn cả phổi. Gã nằm chắn lối đi liền bị Hyunjoon thẳng chân đá sang một bên.


Ngay khi định giơ chân giẫm nát mặt gã, thấy đối phương co rúm lại, hắn chỉ nhổ ra một câu chửi thề đầy khinh miệt, rồi vững chắc cõng Jiwoo rời khỏi nhà vệ sinh.


“…Haa.”


Bước ra khỏi tòa nhà tối tăm, Hyunjoon không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Trong đầu hắn chỉ có mỗi Jiwoo trên lưng. Phải về nhà ngay lập tức. Phải ngăn không cho bất kỳ thằng khốn nào nhìn thấy Jiwoo trong bộ dạng này.


Khuôn mặt Jiwoo vốn đã đủ xinh đẹp để khiến bao kẻ nhòm ngó, giờ lại còn tỏa ra pheromone ngọt ngào như vậy… thật khiến người ta phát điên.


Nghĩ đến cảnh lũ khốn nạn kia đập cửa ầm ầm khi nãy, Hyunjoon lại sôi máu. Chỉ chậm một chút nữa thôi, chúng chắc chắn đã động vào Jiwoo rồi.


Chết tiệt… Có nên quay lại giết hết không…?


Bước chân thoáng khựng lại, nhưng rồi Hyunjoon tiếp tục lao đi. Bây giờ, tách Jiwoo ra khỏi thế giới nguy hiểm này còn quan trọng hơn việc xử lý bọn cặn bã đó.


Hyunjoon điên cuồng chạy thẳng về nhà.


“Haa…”


Ngay khi tới vạch sang đường, đèn tín hiệu lại chuyển đỏ.


Hyunjoon thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ chói, như muốn bóp nát cả cây cột đèn.


“Jiwoo, cậu có ổn không?”


“…Hyunjoon à… tớ… lạ quá… cái đó… cứ chảy ra mãi…”


“…Chảy?”


“Ừm… Tớ… tớ muốn làm… với cậu…”


Giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt ướt lệ khép hờ, Jiwoo chẳng biết bản thân vừa thốt ra những lời gì.


Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ – muốn cảm nhận sự ấm áp của Hyunjoon, muốn được hắn chạm vào, vuốt ve, an ủi cơn khát bỏng rát đang thiêu đốt cơ thể.


Jiwoo thút thít, mắt lơ mơ dán vào cổ Hyunjoon.


Chỉ một chút thôi… một chút cũng được…


Cậu nhẹ nhàng áp đôi môi run rẩy lên làn da nóng bỏng, để lại một nụ hôn thật khẽ.


“…A… đệch… Jiwoo…”


Hyunjoon siết chặt hai bàn tay đang đỡ lấy hông Jiwoo, cánh tay nổi đầy gân xanh.


Khốn kiếp…


Muốn lột sạch quần áo của Jiwoo ngay tại đây quá…


Cắn chặt răng, Hyunjoon gầm gừ trong cổ họng, đôi mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào ánh đèn tín hiệu.


Nhanh lên… nhanh lên…


Tít—


Đèn xanh bật sáng.


Hyunjoon hít sâu một hơi, đẩy nhẹ bàn tay đang đỡ dưới mông Jiwoo, giữ cậu trong tư thế ổn định rồi cõng thẳng qua đường.


“…Hưm…”


Jiwoo khẽ rên, cơ thể run rẩy bám chặt lấy Hyunjoon. Mùi pheromone ngọt lịm hòa quyện trong không khí, bao phủ cả hai người dưới ánh đèn mờ mờ của đêm khuya.


Cùng lúc cơ thể Jiwoo khẽ run lên, tiếng rên rỉ ướt át tràn ngập đôi tai Hyunjoon.


Hơi thở đứt quãng, ẩm ướt xen lẫn tiếng nức nở, như giọt mật ngọt lành rót thẳng vào màng nhĩ.


“…Mẹ kiếp…”


Đầu óc quay cuồng, mắt nóng rực như sắp lộn ngược.


Còn bên dưới… Cái thứ chật cứng sắp nổ tung từ nãy giờ như muốn xé toạc lớp vải, gào thét đòi giải phóng. Mùi pheromone ngọt như bánh castella tan chảy bám chặt khắp da thịt, dính ướt cả người Hyunjoon.


Phải nhanh lên… Nếu còn chậm trễ thêm chút nữa… Chắc chắn hắn sẽ không kiềm chế nổi.


Hyunjoon nghiến răng, phóng người chạy như điên. Cuối cùng, con hẻm quen thuộc cũng hiện ra. Ngay trước mắt là cầu thang dẫn lên căn phòng áp mái chật hẹp.


Chỉ còn một chút nữa thôi…


Hắn ôm chặt Jiwoo trong tay, dồn hết sức lực vào đôi chân.


Còn 30 giây cuối cùng… để toàn lực chạy nước rút..


Còn tiếp…



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo