Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 87

“Ơ?”


Dù đã hòa trộn pheromone suốt đêm và xả bớt một phần nhiệt, nhưng Jiwoo vẫn bị mắc kẹt trong cảm giác nóng bỏng đó. Lee Hyunjoon không hề nhìn lên trời, chỉ nhìn Jiwoo đang bước ra ngoài bằng chân trần, và cảm thấy bụng dưới mình siết lại một cách dễ chịu.


“Tớ không thích ở một mình…”


“Xin lỗi. Tớ chỉ ra ngoài một chút để gọi điện thôi. Tớ sợ sẽ làm cậu thức giấc nên mới ra ngoài gọi.”


“…Gọi điện?”


“Ừm.”


“…Với ai vậy?”


Câu hỏi cuối cùng chứa đựng rõ ràng sự ghen tuông. Lee Hyunjoon suýt nữa bật cười nhưng cố gắng kìm lại, nghiêng đầu như thể không biết phải trả lời thế nào.


“Chỉ là… à…”


“……”


“Chẳng có gì quan trọng…”


Khi định trêu đùa thêm một chút nữa, ánh mắt của Lee Hyunjoon dừng lại trên khuôn mặt của Jiwoo, và hắn bất ngờ ngây người. Jiwoo đang khóc.


“Jiwoo à, sao cậu lại khóc? Đừng khóc nữa, nhé? Tớ xin lỗi. Tớ đùa thôi. Tớ gọi cho ông chủ mà. Tớ nói mình không đi làm được. Tớ đã gọi cho ông chủ tiệm gà và cả ông chủ cửa hàng tiện lợi nữa. Tớ ra ngoài để tránh làm cậu tỉnh giấc, gọi xong là tớ định vào trong ngay mà. Thật đó.”


Lee Hyunjoon, khi nói ra sự thật mà đáng ra đã không nên đùa giỡn ngay từ đầu, lau nước mắt cho Jiwoo rồi hôn sâu vào má như thể xin lỗi. Cảm giác tươi mát hòa vào không khí, âm thanh vang vọng trên mái nhà.


“Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ. Chúng ta đã định sẽ đi chơi vào ngày như thế này mà.”


Dù đang nói về thời tiết, ánh mắt của Jiwoo vẫn không rời khỏi Hyunjoon. Điều đó khiến hắn cảm thấy vô cùng phấn khích, và cuối cùng, bên dưới hắn cũng cương lên. Hyunjoon liếm nhẹ những giọt nước mắt trên khóe mắt Jiwoo, rồi đưa tay xuống dưới chiếc áo phông rủ xuống, che đùi cậu.


Hắn vỗ nhẹ vào mông Jiwoo, rồi đưa ngón tay xuống giữa hai chân cậu, xoa nhẹ. Đầu ngón tay chạm vào cái lỗ đã ướt đẫm. Hắn đưa một đốt ngón tay vào và xoay nhẹ, ngay lập tức chất dịch ướt át chảy dọc theo ngón tay. Tiếng rên rỉ ngọt ngào vang lên giữa làn sóng pheromone ngọt ngào khiến hắn khó lòng giữ được tỉnh táo.


“Vào trong nhé?”


“…Ừm…”


Hyunjoon nhìn Jiwoo đang dùng cả hai tay nắm lấy tay hắn và kéo về phía nhà, hắn vui vẻ bước theo, như thể bị lôi đi bởi sức lực yếu ớt đó. Không thể ngừng trò đùa tinh quái, hắn dừng lại trước cửa, Jiwoo cũng quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của hắn.


…Cậu ấy sẽ tức giận chăng? Không, có lẽ cậu ấy sẽ chỉ khó chịu thôi. Hoặc có lẽ sẽ khóc một cách đáng yêu như lúc nãy.


Dù biết rằng bất kỳ phản ứng nào cũng sẽ đáng yêu, Hyunjoon vẫn chờ đợi, và Jiwoo cũng bắt đầu mở miệng.


“Hyunjoon à… Nhanh lên đi…”


“…Đệch, điên mất thôi.”


Nhìn Jiwoo không tức giận, cũng không khóc, mà chỉ nắm lấy tay hắn và lắc lắc, đòi hỏi, Hyunjoon buột miệng chửi thề rồi ôm chặt lấy eo Jiwoo, bế cậu vào nhà.


Vào một ngày đẹp trời như thế này, ở trong nhà và đắm chìm cùng Jiwoo quả là điều tuyệt nhất.


* * *


Đến sáng ngày thứ ba, Jiwoo cảm thấy tâm trí mình cuối cùng cũng trở nên trong trẻo. Cậu nhìn lên trần nhà tầng thượng với ánh mắt rõ ràng và sáng suốt, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.


Cho đến tối qua, tầm nhìn của Jiwoo vẫn mờ mịt như có một lớp sương mù phủ trước mắt, và cậu liên tục cảm thấy kích thích, không thể không tìm kiếm Hyunjoon. Nhưng bây giờ, có vẻ như cậu đã bình tĩnh lại rất nhiều.


Từ khoảnh khắc cậu trở về nhà sau khi làm thêm cho đến sáng hôm nay, ngoại trừ những lúc ngủ thiếp đi như ngất hoặc ăn uống chốc lát, họ đã liên tục quấn lấy nhau.


Cơ thể cậu nóng bừng đến mức khiến cậu tự hỏi làm sao sự hưng phấn đó có thể kéo dài liên tục như vậy, cậu đã tiết ra quá nhiều tinh dịch và chất lỏng đến mức lo lắng liệu có điều gì đó không ổn hay không. Về sau, khi không còn gì để tiết ra nữa, cậu đã phải đối mặt với những cơn cực khoái dữ dội đến mức khó chịu mà không thể giải phóng.


Không phải tất cả ký ức đều rõ ràng, nhưng một vài khoảnh khắc khi cậu bám lấy Hyunjoon và khóc lóc đòi hỏi nhiều hơn vẫn in đậm trong tâm trí. Jiwoo rên rỉ ngắn ngủi vì xấu hổ, rồi nắm chặt tấm chăn và vùi mặt vào đó.


Cậu đã từng nghe nói rằng khi chu kỳ đến, cậu sẽ trở nên chủ động một cách khác thường, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên như vậy. Vì vậy, hình ảnh chủ động của mình trong ký ức khiến cậu cảm thấy rất xa lạ.


Từ cảnh cậu ngồi trên người Hyunjoon và tự mình di chuyển, đến việc cậu ôm chặt lấy hắn và không buông khi hắn cố gắng xuất tinh ra ngoài, không có khoảnh khắc nào mà cậu không cảm thấy xấu hổ.


“…Làm sao đây.”


“Cái gì?”


Jiwoo giật mình khi nghe thấy câu trả lời từ dưới chăn, cậu ngẩng đầu lên và chạm mắt với Hyunjoon, người đã thức dậy từ lúc nào và đang nhìn cậu. Có vẻ như tình trạng của Hyunjoon cũng tốt như cậu.


“…Cậu ổn rồi à?”


“Cái gì? Cơn động dục á?”


“Ừ…”


“À, có vẻ cậu đã ổn hơn rồi. Đến tối qua cậu còn như sắp chết ấy thế mà giờ đã tỉnh táo lại rồi đúng không?”


“Tớ cũng vậy… Hôm qua cứ nhìn thấy cậu là tớ chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, nhưng giờ thì không còn nữa.”


Nghe lời nói thẳng thắn của Jiwoo, Lee Hyunjoon mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tấm chăn đang che kín miệng cậu xuống rồi khẽ hôn lên môi cậu.


“Giờ cậu không còn nghĩ đến chuyện đó nữa à?”


“…Bây giờ thì không như hôm qua nữa. Chắc tại làm nhiều quá rồi.”


“Ừ, cũng nhiều thật. Hôm qua làm cả ngày ấy. Tớ tưởng mùi pheromone của cậu sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi, nhưng hôm qua cứ ngửi thấy mùi của cậu là tớ muốn chết đi được. Nó chẳng chịu lắng xuống chút nào. Chắc hôm qua có vài người lên đây nhỉ. Họ tưởng là tiệm bánh mì chăng.”


“…Tiệm bánh mì?”


“Ừ, kiểu ‘Ồ, đây là tiệm bánh castella à?’ rồi họ lên đây, nhưng rồi ngượng ngùng nên vài người bỏ đi, tớ cược bằng một trăm nụ hôn luôn nhá.”


Cuối cùng Jiwoo cũng hiểu ra ý nghĩa câu nói của Hyunjoon và bật cười khúc khích, dùng tay ấn nhẹ vào miệng Hyunjoon rồi lại buông ra. Dù vẫn muốn chạm vào Hyunjoon và ở gần hắn như hôm qua, nhưng bây giờ Jiwoo lại cảm thấy muốn trò chuyện, cười đùa và hôn nhẹ nhàng hơn là nghĩ đến chuyện lấp đầy bụng mình ngay lập tức. Cảm giác thư thái này thật sự rất vui, một cảm giác mà Jiwoo đã lâu rồi mới lại cảm nhận được.


“Hyunjoon à, tớ đói bụng quá…”


“À, đúng rồi. Đói nhỉ. Hôm qua cậu cũng chẳng ăn được gì đàng hoàng. Tớ định đun nước nấu mì cho cậu mà cậu cứ kéo tớ đi.”


“…Tớ có kéo đâu…”


“Này, cậu đúng là đã kéo tớ đi đấy. Cậu còn khóc lóc bảo không cần mì, chỉ cần tớ lấp đầy chỗ này cho cậu thôi mà.”


Hyunjoon vừa nói đùa vừa xoa xoa bụng dưới của Jiwoo, vốn đã phẳng lì hơn bình thường như chỉ còn da bọc xương, rồi ngồi dậy. Jiwoo nhìn Hyunjoon, sau đó lại kéo chăn lên che kín mặt mình. Dù không nói thẳng ra, nhưng cậu nhớ rất rõ mình đã khóc lóc đòi Hyunjoon “đừng nấu mì, hãy lấp đầy tớ đi”.


“Muốn ăn gì? Chúng ta ăn cơm đi.”


Hyunjoon mở ứng dụng đặt đồ ăn và khẽ xoay điện thoại để Jiwoo cũng có thể nhìn thấy. Jiwoo xoay người lại gần, gối đầu lên đùi Hyunjoon và bắt đầu xem qua các cửa hàng bán đồ ăn ngon. Vì mấy ngày qua cậu chỉ uống nước ép và ăn trái cây, chẳng ăn được gì đàng hoàng nên giờ cậu thèm những món béo ngậy và nhiều calo.


“Tớ muốn ăn khoai tây chiên mật ong bơ… Còn cả tokbokki phô mai và cơm chiên thật nhiều phô mai nữa. À, cả phô mai viên nữa…”


“Ôi, nghe đã quá. Vậy đặt hết ở ‘Jukteok’ đi. Chắc chắn chỗ đó bán phô mai viên rồi.”


Một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Jiwoo, Hyunjoon hạ tay xuống véo má cậu, mềm mại và mịn màng như bánh gạo. Cảm giác sờ vào thích đến mức không thể rời tay được.


“Tokbokki phô mai thêm gấp đôi phô mai, còn gì nữa nhỉ? Thịt bò viền mỡ nhé?”


“Ừ, tokbokki thịt bò viền mỡ ngon lắm.”


“Thêm gấp đôi thịt bò viền mỡ… À, có phô mai viên nè. Một phần 6 phô mai viên và một phần khoai tây chiên mật ong bơ… Chúng ta ăn thêm đồ chiên nữa đi.”


“Ừ, được đấy. À, thêm cả mì ăn liền nữa.”


“Đúng rồi. Thêm mì ăn liền và đồ chiên tổng hợp… Hai phần cơm chiên phô mai.”


Sau khi thêm đủ thứ vào giỏ hàng, số tiền cho một bữa ăn trở nên khá đắt đỏ, nhưng nếu nghĩ rằng đây là bữa ăn bù lại cho ba ngày không ăn uống gì đàng hoàng thì cũng không đến nỗi quá tệ. Hyunjoon thêm vào một chai Coca Zero 1.5L rồi nhanh chóng hoàn tất thanh toán sau khi xem thời gian dự kiến giao hàng khoảng 35 phút.


“Trước khi đồ ăn đến, tớ đi tắm vậy.”


“Để tớ tắm cho cậu. Đi nào.”


Jiwoo tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Hyunjoon đứng dậy nhanh hơn cả mình, rồi lắc đầu từ chối.


“Tớ tự làm được mà.”


“Cậu không làm được đâu. Cậu còn không đứng nổi ấy chứ.”


Jiwoo định phản bác lời Hyunjoon nên cố gắng ngồi dậy, đưa đôi chân trắng muốt ra khỏi mép giường. Cậu dồn lực vào hai chân và cố gắng đứng lên.


“Á…!”


Ngay khoảnh khắc cậu dồn lực vào chân, như lời Hyunjoon nói, cơ thể cậu đột nhiên mất hết sức lực và ngã xuống. Hyunjoon vội vàng đỡ lấy Jiwoo và ôm cậu vào lòng.


“Thấy chưa? Tớ bảo mà. Đi tắm thôi, cậu cứ vịn vào tớ mà đứng.”


“…Ừ, được rồi.”


“Đừng ngại. Trong những gì chúng ta làm suốt ba ngày qua, việc cởi đồ và tắm cùng nhau là điều lành mạnh nhất đấy.”


Hyunjoon cười lớn khi thấy mặt Jiwoo đỏ bừng, rồi ôm lấy eo cậu, nhấc bổng lên vai như thể đang mang vác. Jiwoo không thể đứng vững trên hai chân nên cứ giãy giụa đòi xuống, nhưng khi Hyunjoon vỗ nhẹ vào mông cậu một cái không quá đau, cậu liền ngừng cử động.


“Tớ… tớ muốn mặc quần áo.”


“Dù sao cũng phải cởi đồ để tắm, mặc làm gì nữa. Không sao, không sao đâu.”


“Sao cậu lại mặc đồ rồi? Sao cậu tự mặc một mình vậy…?”


“Ngủ thì đương nhiên phải mặc đồ chứ. Seo Jiwoo đúng là bé dâm nha. Tớ tưởng cậu không mặc đồ khi ngủ vì cậu quá dâm chứ.”


“Tớ xuống đây. Tớ sẽ tự tắm một mình.”


Thấy Jiwoo giãy giụa đòi xuống vì bị trêu chọc, Hyunjoon bật cười lớn vì thấy cậu đáng yêu quá. Lần này, hắn khẽ đưa tay vào đùi trong của Jiwoo, vuốt ve làn da mềm mại của cậu. Ngay lập tức, Jiwoo ngừng cử động và trở nên im lặng.


Bước vào phòng tắm, Hyunjoon đặt Jiwoo ngồi lên bề mặt cứng bên cạnh bồn rửa mặt, rồi thích thú ngắm nhìn gáy và hai tai đỏ ửng của cậu trong khi cởi áo phông của mình.


“Tớ cũng cởi hết rồi này, em yêu.”


Hyunjoon dang rộng cánh tay, chống hai tay lên hai bên người Jiwoo như để bao bọc cậu. Ánh mắt họ gặp nhau ngay trước mũi. Khi Hyunjoon nhếch môi cười, đôi mắt Jiwoo chớp liên hồi. Hyunjoon liền tiến lại gần, đôi môi họ khẽ mở và đan vào nhau. Cảm giác lưỡi quấn quýt khiến hơi nóng lan tỏa, và vùng giữa hai chân Jiwoo, vốn tưởng đã lấy lại được ý thức, lại dễ dàng phản ứng ngay lập tức.


 


Trong khoảnh khắc đó, Hyunjoon nhận ra một điều: chu kỳ động dục có thể đã kết thúc, nhưng sự kích động thuần khiết của hắn dành cho Jiwoo thì không có điểm dừng.


***


Sau kỳ nghỉ động dục dù mệt mỏi nhưng tràn đầy niềm vui, Hyunjoon rời khỏi nhà với Jiwoo sớm hơn một chút với chút luyến tiếc. Hắn có một nơi cần ghé qua trước khi đi làm.


Nơi họ cùng nhau nắm tay bước vào là một hiệu thuốc. Hyunjoon đặt Jiwoo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa rồi tiến lại gần chào dược sĩ đang vui vẻ chào đón.


“Xin chào quý khách. Quý khách cần tìm gì ạ?”


“À… tôi… tôi không nhớ rõ tên thuốc.”


“Quý khách có thể nói triệu chứng cũng được ạ.”


“…Cái… tôi là Omega.”


“Hả? À… vâng ạ.”


Không muốn đề cập đến chuyện của Jiwoo, Hyunjoon gán cho mình một đặc điểm chẳng hợp chút nào và tiếp tục nói:


“Tôi vừa trải qua chu kỳ phát tình… và đối tác của tôi cũng vậy. Vì mọi chuyện xảy ra đột ngột nên tôi không kịp chuẩn bị gì, à… tôi nghe nói sau khi kết thúc chu kỳ thì cần uống thuốc.”


“À, ý quý khách là thuốc tránh thai khẩn cấp phải không ạ? Nếu quý khách chưa có kế hoạch mang thai…”


“À, vâng. Đúng rồi. Mang thai… tôi chưa nghĩ đến chuyện mang thai…”


Dược sĩ liếc nhìn Jiwoo đang ngồi phía sau, lúng túng nghe màn độc thoại Omega vô lý của Hyunjoon, rồi mỉm cười và đưa cho Hyunjoon một lọ thuốc.

 

Còn tiếp...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo