“Vẫn chưa qua 72 giờ kể từ lúc quan hệ, đúng không?”
“72 giờ ạ? Ờ… À, vâng.”
“Vậy thì uống ngay hai viên này. Có thể sẽ thấy hơi uể oải hoặc buồn nôn một chút, nhưng nếu triệu chứng nghiêm trọng, hãy đến bất kỳ trung tâm y tế gần nhất để được kiểm tra.”
“À, vâng. Cảm ơn ạ.”
Sau khi vội vàng thanh toán thuốc, Lee Hyunjoon quay lại nhìn Jiwoo. Không biết vì lý do gì, nhưng tai của Jiwoo đỏ bừng lên. Có phải cậu thấy xấu hổ vì phải mua thuốc tránh thai không?
Hyunjoon lặng lẽ tiến đến, kéo Jiwoo về phía máy lọc nước ở góc hiệu thuốc, lấy một chiếc cốc giấy rồi pha nước ấm bằng cách đổ lần lượt nước lạnh và nước nóng.
“Bác sĩ bảo uống hai viên này. Có thể sẽ hơi buồn nôn. Hay là cậu báo nghỉ thêm một ngày rồi về nhà nghỉ ngơi đi?”
“Không cần đâu, tớ ổn mà. Nếu thật sự thấy khó chịu, lúc đó tớ sẽ xin về sớm.”
“Được rồi. Mà… tớ cũng uống cùng cậu được không?”
Nghe câu hỏi của Hyunjoon, Jiwoo nghiêng đầu, dường như chưa hiểu ngay.
“…Cái gì? Cậu nói đến… thuốc này á?”
“Ừ… Chắc thuốc này mạnh lắm. Nên mới có tác dụng phụ như buồn nôn, mệt mỏi, đúng không? Kiểu gì cũng không tốt cho cơ thể, để cậu uống một mình tớ thấy không yên tâm.”
“Nhưng sao cậu lại nghĩ đến chuyện uống cùng tớ chứ? Tớ hiểu ý cậu, nhưng không được đâu. Nếu có chuyện gì thì sao? Đây này, trên hộp ghi rõ ràng là những người không phải Omega thì không được uống.”
Nhìn dòng chữ cảnh báo màu đỏ in trên hộp thuốc, Hyunjoon thở dài. Không chỉ vì đã có ghi chú cấm sử dụng, mà hơn hết, Jiwoo chắc chắn sẽ không cho phép hắn uống. Cuối cùng, hắn đành phải bỏ ý định. Nhưng dù vậy, cảm giác áy náy và lo lắng dành cho Jiwoo vẫn không dễ dàng biến mất.
“Chờ chút.”
Hyunjoon quan sát Jiwoo uống thuốc cùng với nước, rồi quay lại chỗ dược sĩ.
“À… Nếu không muốn phải uống loại thuốc tránh thai khẩn cấp này sau mỗi chu kỳ, thì có cách nào khác không ạ? Uống thuốc kiểu này nhiều không tốt cho cơ thể, đúng không?”
“Ừm, đúng là không nên dùng thường xuyên. Để tránh thai, các bạn nhất định phải dùng bao cao su. Ngoài ra, nếu một Alpha uống thuốc ức chế trước khi chu kỳ bắt đầu hoàn toàn và tiến hành quan hệ có thắt nút, thì xác suất mang thai sẽ giảm xuống dưới 10%. Nhưng thuốc ức chế cũng là một loại thuốc rất mạnh, không tốt cho cơ thể.”
“Không sao đâu. Tôi sẽ là người uống mà. Thuốc ức chế động dục ấy… Vâng, cảm ơn ạ.”
Sau khi cúi đầu cảm ơn, Hyunjoon nhanh chóng quay lại chỗ Jiwoo, lấy cốc nước trên tay cậu rồi ôm nhẹ lấy vai.
“Nếu thấy khó chịu dù chỉ một chút thôi cũng phải gọi cho tớ ngay, nhớ chưa?”
“Ừ, tớ biết rồi.”
“Cậu đứng làm việc được chứ? Ở dưới… có ổn không?”
“Ừ, ổn mà. Lúc làm thì cứ nghĩ chắc sau này sẽ mệt lắm đây, nhưng thực ra không đau lắm, cũng không quá kiệt sức. Tớ vẫn thấy khỏe, tâm trạng cũng tốt. Cậu cũng thấy tớ ăn trưa ngon lành thế nào rồi đấy.”
“Dù vậy cũng đừng chủ quan, cẩn thận vẫn hơn. Được chứ?”
“Ừ, biết rồi mà. Hyunjoon, đợi chút.”
Jiwoo ngước nhìn gương mặt lo lắng nhưng đầy dịu dàng của Hyunjoon, rồi khẽ ra hiệu bảo hắn cúi xuống. Hiểu ý, Hyunjoon liền nghiêng người, hạ mặt xuống ngang với Jiwoo. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, một hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua môi rồi rời đi.
“Cảm ơn cậu.”
“…Cảm ơn cái gì chứ. Tớ có làm gì to tát đâu.”
“Sao lại không. Lúc nào cậu cũng nghĩ cho tớ trước, có chuyện gì cũng lo cho tớ trước tiên. Ngay cả bây giờ, cậu cũng đang chăm chăm xem tớ có bị đau không đấy thôi.”
“Chuyện đó đâu đáng để cảm ơn, vì nó là điều đương nhiên mà. Cậu đúng là quá tốt bụng, đến mức thành vấn đề luôn rồi đấy. Cái gì hiển nhiên mà cứ cảm ơn hoài. Phải đòi tớ làm nhiều hơn chứ.”
“Được rồi, vậy không cảm ơn nữa mà nói là tớ yêu cậu, thế có được không?”
Gương mặt Jiwoo ngẩng lên, nở một nụ cười rạng rỡ hơn bình thường. Nhìn thấy nụ cười ấy, mặt Hyunjoon bỗng đỏ bừng, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu. Vì hắn biết rõ những lời “Tớ yêu cậu” của Jiwoo ngọt ngào đến nhường nào.
“Yêu cậu.”
“…Tớ cũng vậy.”
“Tai đỏ rồi kìa.”
“…Tại nóng thôi.”
“Ồ, cổ cũng đỏ luôn rồi.”
“Là tại cậu đấy.”
“Ừ, là tại tớ. Vì tớ thích cậu quá mà.”
Hyunjoon bật cười theo khi nhìn Jiwoo cười rạng rỡ. Đến trước cửa hàng tiện lợi, hắn dừng bước, cẩn thận kiểm tra lần nữa xem Jiwoo có bị đau lưng không, có cảm thấy khó chịu giữa hai chân không, có buồn nôn sau khi uống thuốc không. Sau đó, hắn cúi xuống hôn lên môi Jiwoo không dưới hai mươi lần, rồi mới chịu để cậu vào trong.
Vào đến cửa hàng, Jiwoo quay lại, khẽ vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ. Nhìn khung cảnh ấy, Hyunjoon thấy đẹp đến mức suýt chút nữa định phá cửa xông vào ngay lập tức. Nhưng hắn cố gắng kiềm chế bản thân, hít sâu một hơi, rồi mới quay người bước về phía quán gà rán.
“A… haizz…”
Làm sao mà vừa quay lưng đi đã nhớ phát điên lên thế này?
Thứ đáng lẽ phải nằm trong bụng Seo Jiwoo không phải là viên thuốc chết tiệt đó, mà là mình mới đúng.
Mình đâu có gây tác dụng phụ gì, chỉ làm cho Jiwoo thấy thoải mái, thấy vui thôi… Và mình có thể làm thế mãi.
“……”
Khốn thật. Lại cứng nữa rồi.
Cảm giác nóng bừng lan khắp cơ thể chỉ vì suy nghĩ vẩn vơ. Hyunjoon lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo lại, rồi tát vào má mình đến mức đau rát.
Nhưng dù vậy, gương mặt xinh đẹp của Jiwoo, nụ cười rạng rỡ lúc cậu vẫy tay chào, vẫn chẳng hề phai nhạt trong tâm trí hắn. Không hề, dù chỉ một chút.
***
“Không thể tin được… Cậu vừa trải qua chu kỳ mà sao mặt mày lại thế này?”
“Sếp ơi, anh thấy Hyunjoon có đang phát sáng không? Cái này mà gọi là vừa trải qua kỳ động dục á? Hay cậu ấy vốn có cơ địa hợp với nó nhỉ?”
Mẹ kiếp. Cơ địa hợp với nó là cái thể loại gì nữa đây, tên Beta này.
Từ lúc đi làm đến giờ, cứ ai nhìn thấy Hyunjoon là lại trầm trồ không ngớt. Hắn chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Mấy ngày liền chẳng ngủ đủ giấc, cũng chẳng ăn uống tử tế, chỉ có làm tình đến kiệt sức, vậy mà cả hắn và Jiwoo đều trông quá sức khỏe mạnh, thậm chí còn có cảm giác như vừa ngủ một giấc ngon lành và nghỉ ngơi đầy đủ. Làn da căng bóng đến mức chính hắn cũng thấy lạ, nhưng khi nghe người khác nói thẳng ra, lại có cảm giác khó tả kỳ quặc.
“……”
Giữa những câu chuyện vớ vẩn của mọi người, Hyunjoon lại nhớ đến Jiwoo.
Sáng nay, khi lười biếng thức dậy, gương mặt đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Jiwoo. Và khuôn mặt ấy, không khác gì da em bé – mềm mịn, trắng muốt như bánh gạo vừa hấp xong.
Chỉ cần chạm tay vào là đã thấy mịn màng, dễ chịu đến mức hắn không thể ngừng chụp ảnh. Vì âm thanh chụp mà Jiwoo tỉnh giấc, thế là họ lại dính lấy nhau, má kề má chụp thêm vài tấm nữa. Hắn cứ thế vùi đầu vào làn da mềm mại ấy, cắn mút không ngừng, để rồi cả buổi sáng trôi qua trong sự quấn quýt không dứt.
Hồi tưởng lại cảm giác làn môi chạm vào má, nhẹ nhàng mút lấy, một cơn rùng mình dễ chịu lại âm ỉ lan xuống bụng dưới.
Thật lòng mà nói, quên quách chuyện đi làm đi, hắn chỉ muốn cứ thế mà ngậm lấy đôi má ấy, mút mãi đến khi tan chảy mới thôi.
Nhưng hắn cũng biết, nếu muốn đưa Jiwoo đến những nơi cậu thích, muốn cho cậu ăn những món ngon nhất, thì bản thân phải cố gắng làm việc chăm chỉ. Nghĩ vậy, Hyunjoon mới đành nhẫn nhịn mà đi làm.
Dường như hắn đã trở thành một con người tốt hơn rồi. Biết kiềm chế đúng lúc, biết nhẫn nại, biết gác lại ham muốn để nghĩ về tương lai.
“À, đúng rồi, Hyunjoon. Hồi nãy có hàng nước uống mới về, vào sắp xếp trong kho giúp tôi nhé.”
“Vâng.”
Nghe lời dặn của ông chủ, Hyunjoon đi về phía kho hàng nằm sâu trong cửa tiệm. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Hắn lấy ra xem, rồi đứng sững lại khi nhìn thấy thông báo hiện trên màn hình khóa.
Thông báo giao dịch từ Mo-duONE Banking
[Tiền vào] Chinjeol Daebu 50,000,000 KRW
Số dư tài khoản 329-673392-02-***: 56,287,550 KRW
Tại sao Chinjeol Daebu lại đột nhiên chuyển cho hắn tận 50 triệu won?
Không có khoản thanh toán nào đang chờ cả. Cũng chẳng thể có chuyện họ nhầm lẫn gửi nhầm cho hắn.
Vậy chỉ có một khả năng – bọn khốn ấy cố tình gửi tiền để khơi chuyện.
Hay mình cứ giả vờ ngu luôn mà ôm trọn 50 triệu này nhỉ? Mẹ kiếp, lũ khốn này cứ thích kiếm chuyện hoài.
Lúc đầu, Hyunjoon định sẽ đổi hết số tiền đó thành tiền xu 100 won rồi rải khắp sàn văn phòng của Chinjeol Daebu. Nhưng ngay khi định cất điện thoại vào túi một cách bực bội, hắn bỗng thấy có gì đó sai sai, liền cúi xuống nhìn lại màn hình.
“…Cái quái gì đây?”
Thông báo giao dịch từ Mo-duONE Banking
[Tiền vào] Chinjeol Daebu 50,000,000 KRW
Số dư tài khoản 329-673392-02-***: 56,287,550 KRW
Năm mươi triệu won? Khoan… hắn đếm lại số không. Một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn… trăm nghìn, triệu… chục triệu…?
“…A, đệch.”
Hắn chưa bao giờ thấy một con số lớn như vậy trong tài khoản của mình. Đầu óc trống rỗng trong vài giây, đến mức không thể thốt ra nổi một câu chửi cho ra hồn. Hyunjoon kiểm tra đi kiểm tra lại xem có đúng là năm mươi triệu won không – và ngay lúc đó, một tin nhắn thông báo khác xuất hiện, đè lên thông báo trước đó.
Thông báo giao dịch từ Mo-duONE Banking
[Tiền vào] Chinjeol Daebu 50,000,000 KRW
Số dư tài khoản 329-673392-02-***: 106,287,550 KRW
Mắt hắn mở to khi thấy số dư tài khoản đã vượt qua một trăm triệu won. Hóa ra bọn chúng định gọi hắn theo cách này.
Có vẻ như tối nay, sau khi đưa Jiwoo về nhà, hắn sẽ phải ra ngoài một chuyến. Để chặt đứt lý do duy nhất khiến hắn không thể trở thành một người tử tế.
***
Sau khi tan làm, Hyunjoon cùng Jiwoo về nhà như mọi khi. Suốt dọc đường, hắn liên tục suy nghĩ xem nên nói gì với Jiwoo, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời hợp lý.
Nói là đi gặp bạn bè ư? Từ khi thích Jiwoo, hắn đã cắt đứt liên lạc với hết đám bạn trước kia, nên chẳng có ai để gặp. Jiwoo chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Lấy cớ đi làm thêm ư? Điều đó cũng vô lý. Đã về tận nhà rồi mà lại bảo có việc rồi quay đi ngay thì quá đáng ngờ.
“…….”
Hắn biết rằng mình không nên giấu Jiwoo chuyện gì. Nhưng việc nói thẳng rằng mấy thằng côn đồ đang bám lấy mình thì không hề dễ dàng. Không chỉ vì bản thân thấy xấu hổ, mà quan trọng hơn, hắn không muốn khiến Jiwoo lo lắng vô ích.
“Jiwoo à.”
“Ừm?”
“Tớ có chút việc cần giải quyết, chắc phải ra ngoài một lát. Cậu ở nhà một mình được không?”
“Ừ, không sao. Nhưng có chuyện gì à?”
“Chỉ là một việc cần xử lý thôi. Tớ sẽ không về trễ đâu.”
“Là chuyện không hay sao? Hay là… có nguy hiểm không?”
“Không đâu. Không phải chuyện nguy hiểm, mà là để tránh nguy hiểm ấy. Nên cậu đừng lo. Khi nào giải quyết xong, tớ sẽ kể hết cho cậu nghe.”
Nhìn Jiwoo lặng lẽ quan sát mình rồi khẽ gật đầu, Hyunjoon bật cười nhẹ. Có lẽ Jiwoo đã đoán được phần nào. Cậu hỏi có nguy hiểm không, nghĩa là cũng đã nghĩ đến khả năng đó rồi.
Jiwoo chắc hẳn có rất nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều chuyện tò mò. Nhưng cậu chỉ dặn dò cẩn thận rồi để hắn đi. Điều đó khiến Hyunjoon vừa biết ơn vừa áy náy, lòng trĩu nặng hơn.
“Nhớ khóa cửa cẩn thận. Lúc mở cửa cũng phải chắc chắn là tớ đấy rồi hẵng mở.”
“Ừ, tớ biết rồi. Cậu đi cẩn thận nhé.”
Sau lời dặn dò ấy, Hyunjoon cúi xuống hôn chụt một cái rồi nhìn Jiwoo bước vào nhà. Đến khi cửa đóng hẳn, hắn mới xoay người rời đi.
Việc bất ngờ nhận được một số tiền khổng lồ mà bản thân không hề mong muốn khiến tâm trạng hẳn nặng nề. Chỉ muốn sớm trả lại số tiền này, dứt điểm mọi rắc rối.
Nếu cần thiết, hắn sẵn sàng nhờ đến Baek Jooseung.