Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 10

Ngay khi bước ra khỏi thang máy ở tầng 62, thứ chào đón họ là căn phòng khách rộng lớn, với một bức tường hoàn toàn bằng kính.
 
Hai hành lang kéo dài sang trái và phải, hé lộ những căn phòng nằm phía sau. Ngay cạnh thang máy là một chiếc bàn ăn lớn bằng đá cẩm thạch, nhìn có vẻ giống khu bếp, dù không thấy bất kỳ dụng cụ nấu nướng nào.
 
“Thức ăn sẽ được phục vụ theo lịch cố định. Nếu cần bất cứ thứ gì, chỉ cần ấn nút gọi hỗ trợ được lắp trong mỗi phòng.”
 
Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng được tô điểm bằng thảm lông tông lạnh. Đối diện chiếc ghế sofa màu than chì là một màn hình lớn gắn tường.
 
Thoạt nhìn, nơi này trông như một nhà mặt phố hiện đại kiểu mẫu.
 
Hexion khoanh tay, đảo mắt nhìn quanh với vẻ hơi không hài lòng.
 
Zero Nine chớp mắt di chuyển xung quanh, tay chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch, rồi lướt nhẹ qua chiếc ghế màu than có chân bạc bóng loáng.
 
Hexion hỏi: “Cậu thấy thế nào? Thích không?”
 
“Tôi… không rõ nữa.” Nơi này quá khác so với bất cứ nơi nào cậu từng sống.
 
Người nhân viên đứng bên cạnh, sau khi quan sát cả hai một lúc, tiếp tục lên tiếng.
 
“Nếu hai người có hành lý, cứ để ở đây.
Nếu thấy mệt, phần còn lại của chuyến tham quan có thể để đến ngày mai.”
 
“Tham quan để sau cũng được.”
 
Hexion giơ điện thoại lên, gửi tin nhắn yêu cầu gửi quần áo mới mua ở trung tâm thương mại cho Zero Nine, cùng với hành lý của cậu đến đây.
 
Nhân viên liếc nhìn anh, còn Hexion chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
 
“Hẳn việc chúng tôi sẽ đến đây hôm nay… không phải tin tức gì bất ngờ đúng chứ?”
 
“À… vâng, đúng là vậy, nhưng mà…”
 
Một Esper cấp thảm họa và Guide của cậu ta, sức nặng của danh xưng đó, Hexion là người hiểu rõ hơn ai hết. Còn người mơ màng trước thế giới này như Zero Nine chắc vẫn chưa cảm nhận được hết.
 
“Chúng tôi sẽ tự làm quen dần. Cậu có thể quay lại công việc của mình.”
 
“Nếu có bất kỳ điều gì không thoải mái, xin hãy nhấn nút bên phải trên đồng hồ hai lần. Hai lần là để liên lạc với ban quản lý,
còn nếu nhấn bốn lần, tín hiệu sẽ chuyển thành SOS khẩn cấp, nên vui lòng cẩn trọng.”
 
“Hiểu rồi.”
 
“Vậy, tôi xin phép.” Người nhân viên bước vào thang máy và rời đi.
 
Zero Nine tiến lại gần bức tường kính, lặng lẽ nhìn quang cảnh bên ngoài.
 
Khu dân cư này cách khá xa trung tâm thành phố, nên có một lối mòn xuyên rừng trải dài bên ngoài cửa sổ. Cậu cứ thế nhìn vô định qua lớp kính, cho đến khi Hexion nhẹ nhàng chạm vào lưng.
 
“Từ giờ ngày nào cậu cũng sẽ thấy cảnh này đấy. Nhìn mãi kiểu đó sẽ nhanh chán lắm.”
 
“Vậy sao?”
 
“Với tôi thì thế.”
 
Hexion trầm ngâm một lúc, tự hỏi cả hai sẽ mất bao lâu để thấy chán căn penthouse nhỏ bé này.
 
Dù sao cũng chẳng phải cuộc thi gì, Zero Nine đã trải qua hơn một thập kỷ bị giam trong phòng thí nghiệm đơn điệu rồi.
 
Hexion nắm lấy bàn tay của Zero Nine đang đặt trên mặt kính, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần.
 
Zero Nine không chút kháng cự, ngoan ngoãn bước theo.
 
“Tôi muốn xem một chỗ. Cậu đi với tôi không?”
 
“Ừm... tôi sẽ đi với ngài.”
 
Thấy Zero Nine trả lời không chút do dự, Hexion khẽ mỉm cười rồi ấn nút thang máy. Cả hai bước vào, thang máy đưa họ xuống tầng 30 - khu vực guiding.
 
Đây là nơi làm việc của các Guide, những người giúp Esper ổn định tâm trí sau các trận chiến, hạ mức cuồng loạn xuống ngưỡng an toàn.
 
Khi cửa thang máy mở ra kèm theo tiếng chuông nhỏ, họ thấy một người đàn ông với mái tóc đen, trông có vẻ mệt mỏi, đang đứng ngay phía trước.
 
“Ồ.” Anh ta bật ra một âm thanh nhỏ khi nhìn thấy Hexion và Zero Nine.
 
Dựa vào đồng phục xám, có thể đoán được người này là một Guide.
 
Anh ta đứng ngây người nhìn cả hai bước ra khỏi thang máy.
 
Zero Nine liếc nhìn người này một cái, còn Hexion lướt qua không mấy bận tâm.
Người đàn ông tóc đen gãi đầu, rồi cũng bước theo họ.
 
“Ờ… xin lỗi.”
 
“Vâng?” Zero Nine lập tức dừng lại.
 
Cậu dừng bước một cách rất tự nhiên, đến mức khiến Hexion cũng theo đó mà khựng lại.
 
“Hai người… là cặp Guide Esper mới đến phải không?”
 
“Ừm, có chuyện gì không?”
 
Người đàn ông tóc đen liếc nhìn Zero Nine một thoáng, có vẻ hơi bối rối, rồi lắc đầu nhẹ.
 
“Tôi chỉ muốn tự giới thiệu. Có lẽ chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau.” Anh ta đưa tay ra.
 
Zero Nine cười nhẹ, lịch sự đón lấy cái bắt tay một cách nhẹ nhàng.
 
“Tôi là Zero Nine.”
 
“Zero Nine à? Tôi là Kang Woo-shin.”
 
“À, xin chào anh.” 
 
“Còn người kia là…”
 
“Hexion Theobald.”
 
“Rất vui được gặp anh. Dù sao… thật may vì có thêm một Guide nữa. Lúc nào số lượng Guide cũng thiếu so với Esper, nên công việc mệt lắm.”
 
Nghe vậy, Hexion hơi nghiêng đầu, một nụ cười thoáng lướt qua trên môi anh.
 
“Có thể cậu sẽ thấy tôi không hữu dụng như mong đợi đâu.”
 
“Tại sao vậy?” Kang Woo-shin chớp mắt ngạc nhiên.
 
Hexion từ tốn bắt đầu trả lời.
 
Nhưng trước khi anh nói hết câu, mắt của Kang Woo-shin bỗng mở to, và một giọng nói lớn vang lên, rõ ràng là để cắt ngang.
 
“Jasper!”
 
Hexion quay đầu về phía phát ra âm thanh. Nhưng trước khi kịp xoay người hoàn toàn, một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy cằm anh từ phía sau.
 
“Ồ, vậy ra đây là chất ổn định mới à?” Một giọng nói khàn khàn, lẫn chút tò mò cất lên.
 
Zero Nine im lặng nhìn chăm chú người đàn ông vừa xuất hiện, khoác tay qua vai và giữ Hexion từ phía sau.
 
Ngay lập tức, một tia khó chịu lóe lên trong ánh mắt cậu.
 
Làn khí điện giật nhẹ bắt đầu lách tách nổ trong không khí.
 
Người đàn ông có tên Jasper thốt lên một tiếng ngạc nhiên, vội rút tay khỏi người Hexion.
 
“Gì thế này? Esper à? Tự nhiên làm gì–”
 
Esper tên Jasper không kịp nói hết câu. Cơ thể hắn đã đột ngột bị hất văng vào tường, phát ra một tiếng rắc nặng nề, như thể có thứ gì đó gãy làm đôi.
 
“Ugh...!”
 
Zero Nine thậm chí còn không nhúc nhích một ngón tay.
 
Thế nhưng cổ của Jasper bị kéo ngược ra sau, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy hắn ta.
 
Hexion xoa nhẹ cằm, nơi vừa bị Jasper chạm vào một cách bất lịch sự, rồi liếc nhìn Zero Nine.
 
Một nụ cười nhạt lướt qua môi anh, đôi mắt khẽ nheo lại.
 
Mi mắt ngắn hơn không khép kín hoàn toàn, để lộ đồng tử màu tím ánh lên cảm xúc rồi nhanh chóng lặng xuống.
 
Cuối cùng, Hexion khẽ thở dài. Anh không nhìn rõ được.
 
Đó là ý nghĩ duy nhất vụt qua đầu Hexion.
 
“Cái đ*éo gì thế này…!”
 
Jasper cào lấy cổ trần của mình, móng tay xé rách da thịt khiến máu túa ra, nhưng vẫn chỉ nắm lấy khoảng không vô hình.
Lúc này, hắn không chút do dự, lập tức triệu hồi năng lực.
 
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn biến mất như một ảo ảnh.
 
Hexion lặng lẽ suy đoán: Một kẻ dịch chuyển không gian?
 
Trước khi anh kịp nghĩ tiếp, Jasper đã xuất hiện sau lưng Zero Nine.
 
Cơn thịnh nộ bùng lên, hắn vung tay tấn công vào bên sườn Zero Nine một cách dữ dội, nhưng…
 
“Haa…”
 
Zero Nine khẽ thở ra một tiếng, rồi một lần nữa ngăn Jasper lại. Cơ thể Jasper khựng lại giữa không trung, đóng băng ngay lúc vung tay lên.
 
Zero Nine nhẹ nhàng gạt tay Jasper sang một bên để không cản tầm nhìn, rồi bước đến gần Hexion.
 
“Ngài thấy sao rồi?”
 
“Không ổn lắm.”
 
“À, xin lỗi, khoan đã!” Kang Woo-shin vội chen vào giữa hai người.
 
Trong khi đó, cơ thể Jasper gồng lên căng cứng, mạch máu nổi rõ, ra sức chống lại thứ gì đó vô hình đang trói buộc lấy hắn ta.
 
Hắn trừng trừng nhìn Zero Nine, mắt đỏ ngầu vì tức giận.
 
“Một kẻ dịch chuyển không gian… nhưng có vẻ hắn cần một khoảng nghỉ giữa các lần dịch chuyển.”
 
“Đúng… vậy, nhưng… có thể thả Jasper ra được không?”
 
“Tôi có giữ hắn đâu.”
 
Hexion hai tay đút túi, thản nhiên đáp, giọng nói chẳng mảy may quan tâm.
 
Đúng lúc đó, Jasper lại biến mất lần nữa.
 
Trong đầu, Hexion lặng lẽ đếm nhịp:
 
“Có vẻ như giữa các lần dịch chuyển cần khoảng… 10 giây.”
 
Ngay lập tức, Zero Nine lao về phía trước, ôm lấy Hexion đồng thời vươn tay ra sau.
 
Đúng lúc đó, Jasper lại xuất hiện, khuôn mặt hắn va thẳng vào bàn tay đang chờ sẵn của Zero Nine.
 
Các đường tĩnh mạch màu lam hiện rõ trên tay Zero Nine, cậu siết lấy đầu Jasper với một vẻ… hơi bực mình.
 
“Hmm.”
 
“Nhẹ tay thôi.”
 
Hexion thì thầm với giọng điệu dịu dàng, trong khi khẽ tựa cằm lên vai Zero Nine.
Zero Nine liếc nhìn đầu của Jasper vẫn còn trong tay mình, rồi thả ra bằng một cái đẩy nhẹ.
 
Cơ thể Jasper đổ sụp xuống sàn, gọng kìm vô hình cũng tan biến ngay sau đó. Trông hắn thật thảm hại biết bao, trên mặt như thể đang dao động giữa cảm giác bị xúc phạm, mệt mỏi, và… giận dỗi kiểu con nít.
 
“Cái đé* gì vậy? Khỉ thật… Mình vừa bị thằng nhóc đó hạ gục hoàn toàn á?”
 
Trong khi Jasper lầm bầm than thở, Kang Woo-shin vội quỳ xuống bên cạnh, kiểm tra chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn ta.
 
Anh ta gõ liên tục lên màn hình, vẻ mặt ngày càng cau có.
 
Jasper trừng mắt nhìn Zero Nine, trong đôi mắt bừng bừng lửa giận.
 
Zero Nine chỉ lặng lẽ hỏi một câu:
 
“Vậy đã đủ nhẹ tay chưa?”
 
Nhưng cậu chỉ đang hỏi Hexion mà thôi.
 
“Rồi.” Hexion đáp ngắn gọn. Chỉ thế thôi.
 
 
 
**
 
Có ai bị mê mấy đoạn anh Hẽ tựa người vào bé 09 hông, trời ơi nó tình ~
Sau này còn nhiều đoạn ảnh ôm ôm xoa xoa ngon hơn nữa nha…
 
Follow page Tinh thể Rasam để biết thêm chi tiết, đọc được chương mới nhất nha~


Bình luận
hcm2368
hcm2368Chương 10
Hhh
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo