Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 14

“Tuỳ ngài.”

Hexion không thể xua đi suy nghĩ bề ngoài Zero Nine có vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong lại không hề dịu dàng như thế. 
 
Dường như nghĩ thế cũng không sai, Hexion nhìn sâu vào đôi mắt màu oải hương ấy, từ từ đưa tay lên, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo vest. Chiếc áo khoác - một phần trong bộ âu phục ba mảnh được anh mặc chỉnh tề - trượt xuống sau lưng trước tiên.
 
Khi Hexion dùng những ngón tay thon dài, trắng muốt của mình cởi bỏ chiếc áo ghi-lê, chỉ còn lại lớp sơ mi mỏng manh gần như xuyên thấu, vẻ mặt của Zero Nine dần trở nên vô cảm. Nhưng Hexion thừa hiểu điều gì đang ẩn giấu sau lớp mặt nạ trống rỗng ấy.
 
Ánh mắt của Zero Nine bắt đầu dõi theo từng cử động của ngón tay Hexion khi anh chậm rãi cởi những chiếc cúc áo sơ mi.
 
Thời gian giãn ra đến mức gần như nghẹt thở. Những ngón tay di chuyển đầy chủ ý kia khiến người ta phải cắn răng chịu đựng. Khi phần ngực anh lộ ra, làn da trắng mịn và cơ thể rắn rỏi hiện lên rõ rệt, Zero Nine không tài nào rời mắt khỏi khe hở giữa hai vạt áo. Cơ thể cậu cũng mạnh mẽ, nhưng nó khác hẳn về dáng hình và độ cứng cáp. Cậu khẽ hỏi:
 
“Tôi có thể hôn... vào chỗ khác ngoài môi được không?”
 
Hexion không chút do dự đáp:
 
“Nếu đó là điều cậu muốn.”
 
Zero Nine cúi đầu, khẽ liếm dọc xương quai xanh rõ nét của Hexion. Hexion luồn tay vào tóc cậu, và khi Zero Nine cắn mạnh xuống xương quai xanh ấy, một cảm giác tê dại lan dọc da đầu, cơn rùng nhẹ truyền ngược lên đến tận môi.
 
“Ah” - Mình làm ngài ấy đau sao?
 
Zero Nine ngẩng đầu nhìn Hexion, nhưng trên mặt anh vẫn không chút thay đổi nào.
 
Zero Nine nheo mắt lại.
 
Mình có thể làm ngài ấy đau đến mức nào đây?
 
Zero Nine nghiến răng, cắn sâu đến mức bật máu.
 
Hexion nghiến chặt hàm trong thoáng chốc, quai hàm siết lại vì chịu đựng. Cảm giác da thịt bị xé dưới cú cắn của Zero Nine hiện lên rõ rệt, kế đó là mùi máu tràn ra. Cậu ấy mút lấy vùng da đó, phát ra một tiếng chụt sắc bén, rồi buông ra, nuốt trọn thứ nước bọt lẫn máu đang hòa lẫn trong miệng.
 
“Ngài chịu đau giỏi thật nhỉ?”
 
“…Tôi dám cá là giỏi hơn cậu.”
Hexion khẽ nới lỏng quai hàm, từ tốn đáp lại. 
 
Zero Nine nhìn vết cắn hằn rõ trên xương quai xanh của anh.
 
À… cũng không tệ.
Zero Nine thừa nhận trong lòng rằng mình khá thích khoảnh khắc này, dù vốn chẳng cảm thấy hứng thú đặc biệt gì.
 
“Vậy tôi nên làm gì?”
 
“Không nhiều đâu.”
 
Hexion nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Zero Nine.
 
“Miễn là không một Esper nào ở đây dám chạm vào tôi là được.”
 
Zero Nine suy nghĩ một chút. Esper duy nhất cậu từng gặp ở nơi này là Jasper – không có vẻ gì là quá khó đối phó. Khi cậu gật đầu đồng ý, Hexion bước xuống khỏi đùi cậu, đứng thẳng dậy, cúi người nhặt chiếc áo ghi-lê và áo khoác nằm dưới sàn.
 
“Còn lại cứ để tôi lo.”
 
“Trông ngài hơi... đáng sợ.”
 
“Haha.”
 
Hexion bật cười, một nụ cười không hề có ác ý. Zero Nine thầm nghĩ đó là nụ cười kỳ lạ nhất mà mình từng thấy.
 
**
 
Cùng lúc đó, theo lệnh của Hexion, các guide được triệu tập đang ngồi điền đơn xin nghỉ phép và thu dọn đồ đạc trong phòng mình. Khu nhà ở theo tiêu chuẩn mỗi phòng hai người. Khi Kang Woo-shin lặng lẽ thu xếp hành lý, người bạn cùng phòng - Matthew Gillot - khịt mũi cười nhạt:
 
“Tôi đã bảo là đừng đi rồi mà. Sao, chuẩn bị đi công tác à? Hình như chỉ có cậu là không rút lui thì phải?”
 
“Không.”
 
Kang Woo-shin đeo túi lên vai rồi đứng dậy.
 
“Tôi được nghỉ phép.”
 
“…Cậu nói gì cơ?”
 
Matthew hỏi lại, như thể mình nghe nhầm. Kang Woo-shin ngậm miệng, không đáp, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Matthew vội vàng xỏ dép trong nhà rồi đuổi theo, dai dẳng hỏi tới tấp.
 
“Nghỉ phép á? Nói gì ảo thế? Guide thì nghỉ phép kiểu gì được chứ?”
 
“Đã xảy ra rồi.”
 
“Cái gã đại tá đó... Nói thật à?”
 
“Tôi đã nộp đơn xin nghỉ phép một cách chính thức.”
 
“Khoan đã. Vớ vẩn thật đấy. Thế còn tôi thì sao?”
 
Kang Woo-shin nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp:
 
“Cậu đã không tuân lệnh.”
 
“…Thôi nào, chỉ là cái cấp bậc vô nghĩa thôi mà, đúng không?”
 
“Từ giờ sẽ không còn vô nghĩa nữa. Nên đừng nói chuyện với tôi nữa, tự lo trong bảy ngày tới đi.”
 
Matthew đứng ngây người nhìn theo bóng Kang Woo-shin rời đi. Nghỉ phép ư? Lại còn tận bảy ngày?
 
Hắn đứng giữa hành lang khu nhà ở, vò đầu bứt tóc tự hỏi. Trong lúc đó, những guide khác cũng lần lượt thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng. Matthew hỏi lớn:
 
“Mấy người cũng nghỉ phép hết à?”
 
“Ừ, chắc… đại khái vậy.”
 
Họ vội vã rời đi, như thể chẳng muốn phải giải thích thêm. Matthew lập tức nhận ra đây không phải lúc để đứng yên một chỗ. “Nghỉ phép” - một khái niệm chưa từng được áp dụng với guide. Ấy vậy mà giờ lại là thật?
Rõ ràng, hắn ũng phải nhanh chóng kiếm cho mình một suất! Tuy nhiên…
 
“Xin lỗi, nhưng anh không đủ điều kiện được nghỉ phép.” Phản hồi từ đội quản lý hoàn toàn dửng dưng. Dù Matthew phản đối ầm ĩ, lớn tiếng la lối, họ thậm chí chẳng buồn mỉm cười nhếch mép. Tâm trạng hắn chạm đáy. Mọi thứ chẳng thể tệ hơn được nữa… Nhưng địa ngục thực sự chỉ mới bắt đầu khi…
 
“Guide đâu! Mau vào guiding!”
 
Các Esper trở về sau ca điều động ban ngày.
 
Số lượng Esper lên tới hơn một trăm, trong khi số Guide còn lại... rõ ràng là quá ít để xoay xở. Matthew vốn đã quen giờ lui tới phòng điều trị vào đúng lúc các Esper trở về, giờ phải đối mặt với cảnh hỗn loạn trước mắt.
 
À phải rồi. Trừ vài người như tôi ra thì ai cũng đang nghỉ phép. Đúng vậy, họ rủ nhau nghỉ cả rồi!
 
Khi từng tốp Esper ồ ạt tràn vào, Matthew quay sang những Guide còn sót lại và nhận ra họ, cũng như hắn, đều đã phớt lờ lệnh tập hợp của vị đại tá.
 
“Chết tiệt, lẽ ra tôi phải nghe lời… lẽ ra nên tin anh chàng Kang Woo-shin khôn ngoan kia.”
 
Matthew cảm thấy rất hối hận, nhưng đã quá muộn.
 
Đúng chín giờ, thang máy quá tải phun ra dòng Esper đông nghịt; kẻ thiếu kiên nhẫn thì chạy bộ liền ba mươi tầng cầu thang, ùa vào phòng guiding. Họ ghé đầu vào các buồng trị liệu tìm Guide tương thích, nhưng khi thấy những chiếc giường trống rỗng, họ ngơ ngác hỏi:
 
“Guide đâu? Ở đây cũng không có ai à?”
 
Họ bắt đầu bối rối. Sự phấn khích sau trận chiến cùng với vết thương khiến mức căng thẳng của các Esper gần như chạm ngưỡng tối đa. Trong cơn tuyệt vọng cố giữ bình tĩnh, họ túa đi tìm những Guide còn sót lại.
 
Matthew và các đồng nghiệp nhìn đồng hồ, chọn lọc các Esper có chỉ số căng thẳng cao nhất.
 
“Cái quái gì đang xảy ra thế hả?”
 
Nhưng đứng đầu danh sách lại là một Esper thậm chí không tham gia điều động sáng nay, với mức căng thẳng 32%. Họ bấm liên tục vào mặt đồng hồ, nhưng màn hình không đổi. Những người khác cũng vậy, không ngừng gõ loạn trên màn hình cảm ứng.
 
“Dcm! Bọn mày làm dell gì đấy?!!”
 
Một Esper giận dữ cuối cùng cũng bùng nổ, khiến những Guide còn lại đồng loạt giật mình.
 
Ở đây chỉ toàn những Esper với dây thần kinh căng như dây đàn. Đôi mắt đỏ ngầu của họ đảo quanh không ngừng. Nhưng điều họ âm thầm tranh giành là gì?
 
Là các Guide còn sót lại.
 
Matthew liếc nhìn căn phòng chật ních Esper, rồi nuốt khan. Toi đời rồi!
 
Đối mặt với những Esper có chỉ số căng thẳng vượt ngưỡng, thứ duy nhất trỗi lên trong lòng hắn là sợ hãi.
 
Những con quái vật này hoàn toàn đủ sức ném bay một kẻ như hắn.
 
“Haa.”
 
Khi Matthew còn đang đứng chết lặng trong nỗi sợ, áp lực mà họ tỏa ra ngày càng dữ dội. Rồi một trong những Esper đứng gần nhất bất ngờ vươn tay về phía Matthew, như thể định siết cổ anh ta.
 
“Kh—không…!”
 
“Vâng lời làm cho đàng hoàng vào.”
 
Bàn tay của Esper ấy túm chặt lấy cổ Matthew đầy hung bạo. Giọng gã rít lên, chẳng rõ là đang giận dữ hay gầm gừ, chỉ biết rằng từng từ đều mang theo sự đe dọa ngùn ngụt.
 
Matthew vội nắm lấy cổ tay đối phương, giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó, những Esper khác đã kéo tay hắn ra. Matthew bị khống chế trong chớp mắt, chỉ còn biết nghĩ thầm: Chết rồi… hôm nay mình chết thật rồi.
 
Chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra nếu người đó không xuất hiện ngay lúc ấy…
 
“Lộn xộn thật.”
 
Vút!
 
Đám Esper chen chúc trong phòng trị liệu bỗng bị đẩy dạt sang hai bên. Không phải tự động tránh ra, mà như thể bị một lực vô hình ép bật sang hai phía. Họ tách ra, đứng nép sát hai bên cửa phòng trị liệu, như bị ghim chặt vào chỗ, không sao cử động nổi.
 
Và từ con đường vừa được mở ra ấy, một người đàn ông chậm rãi bước vào. Anh mặc bộ vest xám, tóc cũng xám, từng bước khoan thai, không vội vàng.
 
Giữa căn phòng, anh dừng lại chốc lát, tay đút túi quần, như thể đã biết trước cảnh tượng hỗn loạn này, rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt.
 
“Ngài là… ai…?”
 
Sau khi cổ được buông ra, Matthew ho nhẹ rồi cất tiếng hỏi. Hexion hơi nhướng một bên mày, nở nụ cười như thể đang thấy gì đó thú vị.
 
“Không biết tôi là ai thì chết đi là vừa.”

*****

Tui biết mấy mom chưa fl tui (⁠´⁠;⁠ω⁠;⁠`⁠)
https://www.facebook.com/share/18u7fqkZfw/

Bình luận
zeii..
zeii..Chương 14
đanh đá vô cùng tận=)))
Trả lời·30/06/2025
hcm2368
hcm2368Chương 14
Dừa lòng tui lắm á : chết đi là vừa kkk cái tính nết tốt đẹp này .... hakkkkk
Trả lời·29/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo