“Không tệ.”
“Hả?”
Jesper hỏi lại, nhưng Hexion chỉ khẽ nhếch môi cười. Zero Nine phần nào đoán được Hexion đang nghĩ gì. Sau khi sự kiện ngoài ý muốn kia, có lẽ Hexion không muốn giấu giếm nữa, muốn đường hoàng thừa nhận sự tồn tại của Zero Nine.
Trái ngược với cái đầu lo nghĩ của Jesper, lúc này Zero Nine đang chăm chú nhìn sinh vật dị hợm kia với ánh mắt trầm ngâm.
Trông nó như một con thằn lằn bụng mang theo những quả trứng lồi ra, đôi mắt xoay tít loạn xạ với hàng loạt con ngươi xếp chồng lên nhau. Tay chân con quái vật nhìn như những bàn tay khổng lồ, móng tay bong tróc tuôn máu không ngừng, cùng làn da đỏ thẫm lộ rõ các khối cơ thô ráp bên dưới.
Con quái vật rất nhanh đã phát hiện ra ba người, nó dựng thẳng cơ thể cao ba hơn tầng lầu phóng vọt lên, rầm một cái hạ ngay bên cạnh họ. Ngay lúc ấy, những tiếng la hét vang vọng khắp các góc tòa nhà.
“Ồi không…”
Ai nấy đều tưởng con quái vật đã đè bẹp họ. Nhưng thực tế, nó đang lơ lửng giữa không trung, vô vọng giãy giụa dưới sức mạnh của Zero Nine. Zero Nine trầm ngâm, suy nghĩ xem nên xử lý thế nào cho ổn. Khi cậu còn đang đắn đo, thấy Hexion chỉ vào phần bụng của con quái vật.
“Có vẻ nó đang mang thai. Chúng ta cũng nên xử lý cả thứ đó.”
“Vâng.”
Zero Nine làm theo lời khuyên của Hexion, gập đôi con quái vật lại. Âm thanh cột sống gãy vang rền trong không khí. Rồi lại gập tiếp, thêm một lần nữa, tiếng xương vỡ càng lúc càng nhiều. Rắc, rắc... rồi tiếp tục nghiền nhỏ thành từng mảnh. Jasper tròn mắt nhìn, cảm giác kinh tởm ập đến khi Zero Nine nén chặt cơ thể ấy thành một khối lập phương, nhỏ gọn và đặc quánh đến cực độ, với bề mặt đỏ lòm chẳng khác nào thịt người.
Giây phút Zero Nine đưa khối ấy ra trước mặt, Jasper suýt nôn.
“Giờ phải làm gì với cái này?”
“Vứt đi. Dù sao cũng chết rồi.”
Zero Nine nhét khối lập phương nhỏ bằng ngón tay vào túi. Hexion chẳng mảy may bận tâm, đặt tay lên vai cậu rồi chỉ về một hướng.
“Nhìn bên kia đi.”
Zero Nine ngẩng đầu, bắt gặp cảnh người dân đang chênh vênh trên các khung cửa sổ, cầm điện thoại quay phim họ. Nguy hiểm thật, cậu thầm nghĩ, nếu không may ai đó sẽ rơi xuống mất.
“Điện thoại vẫn quay được ở khoảng cách như thế à?”
“Cậu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài cả mười năm nay nên không biết thôi. Chất lượng zoom điện thoại bây giờ sẽ làm cậu bất ngờ đấy.”
Zero Nine dõi theo ánh mắt của Hexion, thấy anh nghiêng người, thơm một cái thật mạnh lên má mình.
Jasper nôn khan, chẳng rõ là vì thứ hắn đang cố kìm nén, hay vì cảnh tượng trước mắt. Zero Nine bật cười trước sự tình vô lý trước mắt. Nửa khuôn mặt cậu bị ép chặt đến lún xuống, còn nửa còn lại chẳng buồn phối hợp.
Dọn dẹp xong, họ kéo Jasper - đầy miễn cưỡng - đi tiêu diệt sinh vật tiếp theo.
“Wow, lần này đúng là một con quái thật đấy,” Jasper nói với vẻ kiệt sức.
Chưa đầy một tiếng, Zero Nine đã xóa sổ tám sinh vật. Ban quản lý liên tục chất vấn tính chính xác của báo cáo, nhưng Hexion cắt ngang không thương tiếc. Trong khi đội xử lý xác quái vật làm việc đến bở hơi tai, Zero Nine bắt đầu cảm thấy thật nhàn chán, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại khiến cậu buồn ngủ vô cùng. Sau một khoảng thời gian mệt mỏi với người này, tẻ nhạt với người kia, cuối cùng cả ba đã quay về căn cứ sinh hoạt.
Hôm đó, hàng loạt bài báo giật gân đồng loạt xuất hiện:
[Quái vật cấp trung hạng 2 bị Esper Đời đầu tiêu diệt trong 5 phút. Hắn là ai?!]
[Tất thảy 12 Quái vật cấp nhỏ hạng 1 bị xử lý chỉ trong 8 phút!]
[3 Quái vật cấp trung lớn hạng 3 chết cháy bởi tia sét kỳ lạ!]
Hàng loạt báo cáo xuất hiện là điều tất yếu, nhất là khi vô số người qua đường đã kịp thời chụp lại hình ảnh con quái vật đầu tiên. Sự cố diễn ra ngay giữa trung tâm thành phố, nên làn sóng tò mò từ công chúng là điều khó tránh khỏi. Trong những bức ảnh được ghi lại liên tiếp như chuỗi hoạt hình tĩnh, cơ thể con quái vật dần bị bẻ gãy từng chút một dưới tay Zero Nine. Phản ứng từ dư luận rất đa dạng, từ thương xót trước cái chết rùng rợn của sinh vật, cho đến tán dương sức mạnh của một Esper cấp thảm họa.
[Dù là với quái vật đi nữa thì làm vậy cũng quá tàn nhẫn rồi.]
[Tuyệt thật, giờ chúng ta cảm thông với quái vật luôn à?]
[Chuyện gì thế này? Là năng lực điều khiển từ xa hả?]
[Cú sét đó cũng là do Esper kia làm ra đúng không? Cậu ta có nhiều năng lực sao?]
[Esper có nhiều năng lực? Không thể nào!]
[Chính phủ dám thả tự do cho hắn à? Không phải tất cả Esper đều là quái vật sao?]
[Có ngon tự đi săn quái đi má?]
Các bài viết tràn ngập bình luận. Giữa vô số ý kiến trái chiều, có một bức ảnh đã thu hút vô vàng lượt xem.
[Nhưng ai chụp bức ảnh cuối cùng thế?]
Bức ảnh ấy ghi lại khoảnh khắc người đàn ông tóc nâu - có lẽ chính là Esper - nháy mắt mỉm cười toe toét mhi Theobald thơm lên má cậu. Trông chẳng khác gì một cảnh phim tình cảm hoặc buổi chụp hình cho tạp chí.
Chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến công chúng phát cuồng, đồng loạt kêu gọi các đài truyền hình: “Mời họ lên sóng ngay đi! Ngay bây giờ!” Thế nhưng, họ đâu hay biết tất cả các cơ quan báo chí đều đã bị bịt miệng bởi một đơn kiện gửi từ người đàn ông tên Hexion Theobald.
Damian liếc bài báo với vẻ khinh bỉ. Hắn nửa nằm dài trên sofa, hất ngón tay lướt xuống màn hình, rồi bật cười dữ dội trước khi vung tay ném vỡ điện thoại. Âm thanh vỡ vụn vang lên lanh lảnh. Hắn tin mình hiểu rõ Hexion. Tất cả chuyện này, chắc chắn là màn phô trương nhắm thẳng vào hắn. Giờ khi bí mật đã bị lộ, anh ta định thao túng mọi thứ theo ý mình sao? Damian nghiến răng ken két. Không thể chấp nhận. Không thể tha thứ.
Damian tin chắc Hexion sẽ sớm tìm đến mình. Hắn đã bị kiện, cả hắn lẫn công ty truyền thông, nhưng tiền nong chẳng phải vấn đề. Dù không thể so bì với đẳng cấp của Hexion Theobald, hắn cũng đã kiếm đủ từ thời còn là “anh hùng truyền hình”. Còn các vụ kiện từ phía đài truyền hình? Vớ vẩn. Bọn họ chẳng có căn cứ nào cả. Tất cả chỉ là kịch bản họ dựng lên từ vài câu lỡ miệng của hắn.
“Không thể chỉ dừng lại ở mức này…”
Damian cắn móng tay đến bật máu. Hexion chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây. Hắn biết, sớm muộn gì Hexion cũng sẽ tìm đến, để cảnh cáo, để dằn mặt, hoặc tệ hơn. Và chỉ riêng việc tưởng tượng Hexion xuất hiện thôi cũng đủ khiến bụng hắn quặn lên vì hưng phấn xen lẫn lo âu. Như một con chó động dục… Thật nhục nhã làm sao. Nhưng kỳ thực, hắn đã lún sâu từ lâu rồi, mê muội đến mức không thể tự bước ra.
Damian cúi xuống, nhặt những mảnh điện thoại vỡ nát, rút SIM ra, rồi mở ngăn kéo lấy một chiếc máy khác. Vừa gắn SIM vào, tin nhắn lập tức đổ về như nước lũ. Hắn bỏ qua tất cả, cho đến khi ánh mắt sững lại trước một dòng tin nhắn từ số lạ.
[Hôm nay, 3 giờ chiều. Nhà hàng khách sạn C.]
Chết tiệt. Damian đưa tay lên bịt miệng ngăn những câu chửi thề sắp bật ra. Tất nhiên rồi, với cái tính khí kia sao Hexion có thể ngồi yên mà không ra tay được chứ.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của hang động năm ấy, một nơi tối om cùng những vách đá trực chờ sụp xuống dưới sức ép từ năng lực của chính hắn. Ấy vậy mà trong lòng bóng tối ấy, ánh mắt xám lạnh của Hexion vẫn ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Lúc ấy, đám Esper bị nhốt bên trong có lẽ đã rơi vào trạng thái cuồng loạn - nếu dùng cách gọi ngày nay. Cái đất nước đó chẳng có nổi một Guide, hoặc là chẳng biết cách tìm ra họ.
“Cho dù cái hang này có sụp, cậu cũng chẳng chết đâu đúng không?”
Hexion mắc kẹt trong phòng tuyến địch cùng năm Esper khác, cất giọng lạnh nhạt đầy mỉa mai:
“Thoát ra rồi thì các cậu định đi đâu? Về lại quê hương à?”
Một câu hỏi được thốt ra nhẹ như không, nhưng sắc bén như dao cắt khiến cả đám Esper gầm gừ phản kháng. Thế mà Hexion vẫn đưa tay ra, cứ như đang dỗ dành một lũ thú con chưa mọc răng.
“Thà nắm lấy tay tôi còn hơn là chết cháy trong làn bom đạn quê nhà.”
Khi ấy đôi mắt anh ánh lên niềm thích thú trong bóng tối.
“Tôi là Guide, chỉ cần nắm lấy tay tôi, ngay cả khi rời khỏi nơi này, các cậu vẫn sẽ sống sót.”
Một lời đề nghị quyến rũ biết bao. Dù miệng vẫn gầm gừ phản kháng, lời hứa ấy vẫn thắp lên một tia hy vọng trong họ. Nhưng những Esper, vốn đã bị đất nước nhà nhồi nhét tư tưởng suốt nhiều năm, không dễ gì đặt niềm tin vào lời Hexion. Lý trí của họ gần như đã mục rữa.
Damian vẫn nhớ rõ cảnh Hexion từng guiding cho một trong số họ - dù thừa biết sự sa ngã đó sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng với một Esper, hắn vẫn không chút do dự lao vào.
Thế nhưng… cái cảm giác ngọt ngào ấy lại gần như không thể cưỡng lại. Chỉ cần nghĩ đến thôi, thân thể Damian đã bắt đầu nóng lên. Hắn từng được nếm trải nó - được guiding thân mật đến mức nhận ra rằng, chỉ riêng một Guide được huấn luyện bài bản cũng đủ khiến một Esper hùng mạnh ngoan ngoãn phục tùng, chỉ bằng quá trình guiding mà thôi.
Hexion đã chứng minh điều đó. Chỉ cần xoa dịu một người… cũng đủ để kéo theo cả một chuỗi hỗn loạn không lời giải thích.
**
Thơm má nạ
Zero Nine nghĩ mình vô cảm lắm=))))) một bên mặt k phối hợp đồ, vậy mà lên hình híp mắt cười toe toét vậy ó=))))