Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 30

Khi bước vào giai đoạn bạo phát, hỏa lực của Damian bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.
 
Tên Guide nọ thở hổn hển, định lao tới guiding, nhưng Hexion giơ tay ra, chắn ngang trước ngực cậu ta, ngăn lại.
 
“Hắn còn có thể tiến xa hơn.”
 
“Nhưng... Anh ta bạo phát rồi!”
 
“Thì sao?”
 
“Ý anh là... thì sao là thế nào chứ?”
 
Hexion chăm chú quan sát Damian. Anh đã từng dồn Damian đến bờ vực cái chết. Không ai hiểu rõ giới hạn của Damian hơn anh, dù sự tồn tại của hắn có khiến anh khó chịu đến mức nào, nhưng có lẽ anh còn hiểu Damian hơn cả chính hắn.
 
“Chờ đi.” Giọng điệu ra lệnh của Hexion khiến người ta bất giác rợn người.
 
Màn hình đỏ báo hiệu tiến vào giải đoạn bạo phát vẫn không ngừng chớp sáng. Hỏa lực không ngừng gia tăng, từng luồng lửa bùng lên như thể muốn thiêu rụi cả cơn mưa như trút nước.
 
Ngọn lửa bùng nổ xuyên qua nội tạng của sinh vật quái dị ấy, trông nó như vừa bị sét to đánh trúng.
 
Chính vào lúc đó, giữa tiếng thét rợn người vang lên, cơ thể dị quái bắt đầu biến dạng.
Hàng trăm cánh tay mọc rải rác dọc theo thân thể dài ngoằng ấy chợt co rút lại, rồi từng cái một tụ về phía sau lưng, hợp thành một khối hình thù không thể gọi tên.
 
Cảnh tượng đó khiến người ta có cảm giác như đang nhìn thấy nội tạng của một cơ thể người bị moi ra và phơi bày lộ liễu - méo mó, ghê tởm đến mức dạ dày cũng muốn cuộn lên.
 
Tiếng răng rắc liên tiếp vang lên khi khớp của những cánh tay đó vặn xoắn, cưỡng ép tạo thành một hình thể khổng lồ.
 
“Ngay cả lũ sinh vật ghê tởm đó cũng có chút trí tuệ.”
 
Một cánh khổng lồ hình thành từ vô số bàn tay người trồi lên từ lưng con quái. Nó kẽo kẹt chuyển động rồi bắt đầu đập phành phạch.
Không khí và mưa tạt ngược ra xung quanh theo từng nhịp đập. Đôi cánh khổng lồ nâng cơ thể dài ngoằng kia lên khỏi mặt đất.
 
Mỗi lần vỗ cánh vỗ là một lần gió lùa dữ dội, mưa văng tứ phía, quất vào da thịt như roi mây.
 
Khi thân thể quái dị kia đã cất cánh lên không trung, đôi mắt đỏ rực như vỡ mạch máu của nó chĩa thẳng xuống. Trông thấy thế, Damian nhanh chóng giang hai tay. Các mạch máu nổi cuồn cuộn, những ngón tay cong lại, trông chẳng khác nào nanh vuốt của một con dã thú.
 
ẦM!
 
BÙM!
 
Làn da trên hàng trăm cánh tay bị ngọn lửa thiêu rụi, để lộ ra phần xương trắng hếu bên dưới. Màn hình đỏ báo hiệu giai đoạn bạo phát đầu tiên nhanh chóng thay đổi. Số 1 biến mất, thay vào đó là số 2: Giai đoạn bạo phát 2.
 
Vừa thấy vậy, Hexion nghiêng người về phía tên Guide kia, bình tĩnh lên tiếng:
 
“Đi càng xa càng tốt.”
 
“Cái gì? Ý anh là sao…?”
 
“Chạy đi.”
 
Hexion chỉ tay về hướng ngược lại nơi Damian đang đứng. Tên Guide liếc nhìn màn hình hiển thị giai đoạn Bạo phát 2, thật lòng mà nói, cậu ta không chắc mình có thể đối phó nổi. Dẫu vậy, cậu ta nghĩ những Guide khác đã quá quen tình trạng Esper bạo phát. Có lẽ… cậu ta có thể giao việc này cho ai đó?
 
Trong lúc còn đang lưỡng lự… bỗng một tiếng “RẮC!”, âm thanh nứt vỡ chói tai vang lên gần đó. Hexion lập tức quay người lại.
 
Đòn tấn công của Damian trút xuống như những mảnh gai sắc nhọn rơi rào rào từ trên trời. Nhưng thật không may, tên Guide đến từ khu A lại đứng ngay bên dưới.
 
Chết tiệt.
Hexion tặc lưỡi, thầm nghĩ không ổn.
 
Một trong những gai lớn văng ra loạn xạ đã lao thẳng về phía tên Guide ấy.
 
“Cái… gì…?”
 
Trong lúc cậu ta ngơ ra nhìn bầu trời, một bàn tay nhợt nhạt bất ngờ trượt vào giữa cậu ta và chiếc gai nhọn hoắt. Hexion túm lấy người rồi lao mình xuống đất, đầu đập mạnh khiến tai ù đi trong thoáng chốc.
 
Một âm thanh trầm đục vang lên, chiếc gai cắm ngập hơn phân nửa vào nền đất.
 
Tên Guide trong vòng tay Hexion thở hắt ra, lập cập bò dậy bỏ chạy. Thật ra, cậu ta nên rút lui ngay khi Hexion ra lệnh.
 
Hexion cũng đứng dậy.
 
Anh cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng đang rỉ xuống từ trán, theo bản thân đưa tay lau đi, thì ra sau cú vật lộn ban nãy, có một vết xước rướm máu xuất hiện.
 
Hexion để mặc máu nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
 
Cơ thể dài ngoằng của dị vật đang tuôn ra chất lỏng đỏ không rõ là gì, trong khi đôi tay khổng lồ ghép từ hàng trăm cánh tay người không ngừng vỗ qua làn mưa.
 
Và rồi..
 
“Ha…”
 
Esper đã bước vào Giai đoạn Bạo phát cấp 2 bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, hình như con dị quái ghê rợn kia đã biến mất đi đâu mất.
 
Luồng sức mạnh đau đớn tột độ đang cuộn chảy trong huyết quản như muốn xé nát thân thể hắn từ bên trong.
 
Hắn cần một thứ gì đó, một thứ gì đó có thể xoa dịu nỗi thống khổ này.
 
Có lẽ là... Guide.
 
Không, không phải.
 
Ngay cả khi đã lên tới Giai đoạn Bạo phát cấp 2, tâm trí hắn vẫn chỉ chăm chăm tìm đến một người. Chỉ một mà thôi.
 
Hexion. Hexion Theobald.
 
Tên Guide cứng đầu ấy.
 
Đôi mắt của Damian khẽ liếc sang một bên, rời khỏi bầu trời mờ xám hắn ngây người nhìn suốt bấy lâu.
 
Mái tóc từng được chải chuốt gọn gàng, giờ vì mưa mà bết lại, phủ lòa xòa trước trán.
 
Hexion đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt xám lạnh nheo lại dõi theo hắn.
 
Damian đang rất khát khao.
 
Dù sinh vật kia vẫn đang vỗ cánh ầm ầm trên cao, ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào người đàn ông mang sắc xám ấy.
 
Chỉ trong chớp mắt, Damian đã lao đến nơi Hexion đang đứng 
 
Thấy Damian như con thú mất kiểm soát lao thẳng vào mình, Hexion chỉ nhếch môi cười.
Damian lúc này đã chẳng còn đủ lý trí nhận ra hành động của mình điên cuồng đến mức nào.
 
Theo phản xạ, Hexion đẩy bàn tay đang ghì lấy vai mình ra. Nhưng rồi anh ngã ngửa xuống đất, bộ suit chỉnh tề lấm lem vì lớp đất ướt mềm.
 
Dẫu vậy, cả Hexion lẫn Damian, kẻ đã hóa điên, đều chẳng mảy may để tâm.
 
Damian ngồi phủ lên người anh, những ngón tay nổi đầy gân xanh như mạng nhện ghì chặt lấy lớp vải, cào xé bộ vest không thương tiếc.
 
Trong đầu hắn chỉ còn một thôi thúc mãnh liệt phải chạm vào làn da ấy.
 
Damian kéo bàn tay thô ráp của mình dọc theo lớp áo sũng nước đang dính sát vào làn da, rồi cúi xuống.
 
Đôi môi hắn áp sát môi Hexion. Một giọt mưa lăn từ khóe môi Damian, rơi thẳng xuống môi anh.
 
Hexion hơi nheo mắt lại.
 
Xoẹt—!
 
Chiếc áo ướt sũng, nặng nề, cuối cùng cũng bị xé toạc, để lộ phần ngực trắng nhợt cùng bụng dưới rắn chắc.
 
Chính khoảnh khắc ấy, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Damian như đứt phựt.
 
Ngay khi hắn định nuốt lấy đôi môi mỏng kia…
 
RẮC.
 
Bàn tay đang mơn trớn Hexion bỗng vặn vẹo, rồi gãy lìa theo một cách không tưởng.
 
Đã quen chịu đựng nỗi đau tột độ từ những mạch máu căng phồng, Damian chỉ có thể chết lặng nhìn cánh tay mình gãy vụn một cách vô lý.
 
Rồi—Ầm!
 
Hắn bị hất văng, thân thể đập mạnh vào thân cây ở tận phía xa.
 
Hexion không lập tức đứng dậy. Anh chỉ chậm rãi liếc về hướng có tiếng bước chân đang vang lên.
 
Lúc ấy, chiếc quần jeans xanh nhạt, cùng đôi giày thể thao trắng, lướt vào tầm mắt. Và người đến - Zero Nine lặng lẽ cúi xuống nhìn anh.
 
Bộ suit lấm lem, áo sơ mi xộc xệch, trán còn vương máu.
 
Zero Nine khẽ hiện ra một biểu cảm. Dù bóng tối, mái đầu hơi cúi làm anh không thể nhìn rõ gương mặt ấy, nhưng Hexion vẫn hiểu.
 
“Lần này mình chọc giận cậu ta thật rồi...”
 
Hexion chống một tay gượng dậy, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười mờ nhạt.
 
Zero Nine nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm… rồi bất ngờ rạng rỡ nở một nụ cười chói lóa.
 
Bùmmm!
 
Một tia chớp xé toạc khoảng không giữa tầng mây xám xịt, giáng thẳng xuống sinh vật với đôi cánh vươn dài.
 
Tiếng gào thét ghê rợn xé rách bầu trời.
 
Sấm sét trút xuống liên hồi, thiêu đốt con dị quái cho đến khi nó chỉ còn là một khối cháy đen.
 
Vô số tia sét liên tục trút xuống, khiến mưa lạnh thấm sâu vào thân thể nó.
 
Cuối cùng, khối thân khổng lồ ấy bắt đầu rơi xuống.
 
Thế nhưng, giữa không trung, nó bỗng khựng lại.
 
CRAAAACK—!
 
Thân thể dài ngoằng ấy bắt đầu vặn vẹo, rồi nứt gãy thành từng mảnh.
 
Hexion biết rất rõ ai là kẻ đang phô bày sức mạnh phi thường ngay trước mắt anh.
 
Zero Nine. Thảm họa của anh.
 
Zero Nine từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười rực rỡ. Nhưng ánh mắt rợn người kia không hướng về Hexion, cậu ta đang dán chặt ánh nhìn vào Damian, kẻ vừa nghiến răng, gượng ép nắn lại từng khớp xương sau cú va đập dữ dội.
 
Tên Esper đang ở Giai đoạn Bạo phát Cấp 2, chịu đựng một cơn đau đủ sức lộn ngược cả tròng mắt.
 
Có lẽ hắn gần như chẳng còn cảm nhận được cơn đau từ những khớp xương bị vặn gãy nữa. Trong mắt Damian lúc này, Zero Nine chính là kẻ trắng trợn cướp đi thứ quý giá của mình.
 
Thảm họa ư? Thứ đó là gì chứ?
Làm sao một thằng nhóc như nó dám tự cho mình quyền sở hữu Hexion?
 
Tâm trí hắn đỏ rực lên vì giận dữ. Và rồi… một tiếng “rắc” vang lên - mọi suy nghĩ như bị bóp nghẹt.
 
Chỉ trong chớp mắt, Damian đã áp sát Zero Nine. Ngọn lửa dữ dội bùng lên từ lòng bàn tay hắn, hung hãn đến mức có thể thiêu rụi cả một con người.
 
Hắn nện thẳng ngọn lửa đó vào mặt Zero Nine.
 
!!
 
Nhưng ngọn lửa ấy…
 
ẦM!
 
Ngọn lửa nổ tung từ tay hắn lại không hề chạm được đến mặt Zero Nine.
 
Damian gào lên, mồ hôi tuôn như mưa liếc nhìn bàn tay cháy đen sì.
 
Cơn đau khủng khiếp như búa bổ dội thẳng vào hệ thần kinh, khiến hắn khuỵu gối, toàn thân đổ sập về phía trước.
 
Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay to lớn chộp lấy cổ hắn. 
 
“Kh… khụ…!”
 
Zero Nine vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt cậu ta không hề rời khỏi khuôn mặt của Damian, trong khi những ngón tay siết chặt thêm từng chút một.
 
Rắc.
 
Cổ hắn nghẹn lại, tiếng ùng ục phát ra từ cổ họng Damian. Damian hơi tàn sức kiệt kịp sử dụng năng lực, nhưng trước khi ngọn lửa kịp bùng lên thì “bịch” cánh tay hắn rũ xuống, nằm im trên nền đất dơ bẩn. Ngay lúc ấy, đồng tử hắn đảo trắng, trợn mắt như kẻ mất hồn.
 
Dẫu vậy, Zero Nine vẫn chưa buông cổ hắn ra. Bàn tay phủ gân xanh run lên dữ dội.
 
“Dừng lại.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo