Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 31

Ngay lúc đó, Hexion lên tiếng.
 
Như một đứa trẻ ngoan ngoãn, Zero Nine lập tức buông tay.
 
Bịch.
 
Damian bất tỉnh đổ gục xuống đất, để lại hai người đối mặt nhau, ánh mắt giao nhau trong im lặng.
 
Zero Nine cất giọng hỏi, ngữ điệu đầy chắc chắn:
 
“Ngài đã tính đến mức nào?”
 
“Không phải mọi chuyện đều nằm trong dự tính.”
 
Hexion đáp, trông vô cùng tả tơi. Máu chảy dọc trán, bộ suit ba mảnh đẫm bùn và mưa, trông chẳng khác gì một mớ giẻ rách.
 
“Đúng nhỉ, nhìn bộ dạng ngài là biết.”
 
Hexion bật ra một tràng cười khô khốc. Thế nhưng, Zero Nine chẳng buồn thay đổi biểu cảm đáp lại. Dù vậy, cậu vẫn tiến lên một bước, đưa tay đỡ Hexion đứng dậy.
 
Khi Hexion được kéo lên, như có một lớp khiên vô hình bao bọc lấy anh, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống liền tách ra hai bên, không hề chạm vào cơ thể.
 
Hexion cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trong người đang tụt xuống mức nguy hiểm, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm vốn có.
 
Ánh mắt anh khẽ dừng lại nơi đôi mắt màu oải hương - thứ sắc tím lạnh lẽo đến lạ kỳ - lạnh như chính cơn mưa đang xối xả.
 
“Ngài muốn điều gì?”
 
Hexion đáp với giọng nhẹ tênh:
 
“Chỉ là muốn giũ bớt một kẻ bám đuôi. Đừng nghĩ nhiều.”
 
Dứt lời, anh quay người bước về phía chiếc xe của mình, một hành động gần như vô nghĩa, bởi chiếc xe ấy giờ đây đã móp méo đến mức chẳng khác gì một đống sắt vụn, khó mà lăn nổi thêm một mét.
 
Ngay khoảnh khắc đó, Zero Nine cất giọng khẽ khàng:
 
“Không phải vậy...”
 
Hexion khựng lại giữa chừng khi đang kiểm tra chiếc xe. Anh quay đầu, vẻ mặt dửng dưng như thể chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình.
 
“Không phải cái gì?”
 
“Nếu mục đích của ngài chỉ là phô trương chút sức mạnh để khiến tên esper đó lùi bước, thì đâu cần dựng lên tình huống rối rắm thế này.”
 
Hexion im lặng, trông như đang cân nhắc từng lời Zero Nine vừa nói. Zero Nine nhìn anh, hơi cau mày, dù trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.
 
“Mục đích thật sự của ngài là gì?”
 
“Thảm họa của tôi.”
 
“…Phải, thảm họa của ngài đây.” Zero Nine nheo mắt lại, thế nhưng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.
 
“Cậu chỉ chịu hành động khi mọi chuyện liên quan đến tôi.”
 
Hexion tiến thêm một bước, đưa đôi tay lạnh buốt lên khẽ ôm lấy gương mặt Zero Nine. Khi những ngón tay lạnh như băng chạm vào làn da ấm áp của cậu, một cơn rùng mình bất giác lướt dọc sống lưng. Nhìn vào nụ cười rạng rỡ kia, Hexion khẽ cất giọng đáp:
 
“Cậu mềm lòng quá.”
 
“...”
 
“Cậu ghét làm tổn thương người khác.”
 
Đôi môi Zero Nine khựng lại.
 
“Nếu tôi nhờ cậu xử lý hắn, cậu sẽ làm gì? Chỉ khống chế thôi sao? Có lẽ là bẻ tay hắn? Nhưng cậu sẽ không để hắn cháy xém thế này, đúng chứ?”
 
Zero Nine lúng túng, nhất thời không biết nên đáp lại như nào.
 
“Một thảm họa… thì phải xứng với cái tên của nó.”
 
“…Ha, haha.”
 
Zero Nine bật cười, tiếng cười vang lên khẽ khàng mà bất lực. Cậu siết lấy vai Hexion bằng một lực mạnh đến mức tưởng chừng có thể nghiền nát lớp xương bên dưới. Vậy mà Hexion không hề chớp mắt. Anh vẫn bình thản nhìn cậu. Bàn tay từng vuốt ve má cậu khi nãy, giờ lại khẽ lướt qua hàng mi.
 
“Từ khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy cậu…”
 
Zero Nine không đáp lại lời nào.
 
“Tôi đã biết… nụ cười này hợp với cậu nhất.”
 
Nghe đến đó, hơi thở của Zero Nine khựng lại, dù chỉ trong chốc lát.
 
“Như thế này… hợp với tôi nhất?”
 
Giọng cậu run lên. Hexion không rõ mình đã chạm vào phần nào sâu thẳm bên trong con người Zero Nine, chỉ biết rằng, chắc chắn, anh đã vượt qua một giới hạn.
 
Zero Nine bật cười khan, không chút cảm xúc: “Trong tất cả những nụ cười của tôi, anh lại nghĩ nụ cười này hợp với tôi nhất sao?”
Giọng cậu lạnh buốt, còn lạnh hơn cả cơn mưa đang rơi nặng hạt xung quanh họ.
 
“Ngài muốn thấy tôi tức giận  sao?”
 
Zero Nine luôn mỉm cười mỗi khi có điều gì đó âm ỉ gặm nhấm trong lòng. Khi cậu cảm thấy mình bị lợi dụng rồi vứt bỏ, khi nhận ra bản thân chẳng bao giờ có thể thoát khỏi cuộc đời này và buộc phải sống mãi trong nó. Trong những khoảnh khắc đau đớn, khốn khổ và đầy phẫn nộ, cậu luôn giấu mình sau một nụ cười rạng rỡ.
 
Và đó lại chính là nụ cười Hexion cho là đẹp nhất.
 
Zero Nine cảm thấy một nỗi phản bội kỳ lạ trào dâng, đảo lộn tất cả bên trong. Chính người ấy đã khuyến khích cậu dựa vào, để rồi lại khiến cậu cảm thấy như thế này.
 
Hexion, dường như phần nào cảm nhận được cảm xúc ấy, lặng lẽ quan sát cậu. Đôi mắt xám lạnh như muốn xuyên thấu tâm can.
 
Gương mặt Zero Nine chợt trở nên cứng rắn.
 
“Ngài chỉ muốn tôi là một thảm họa thôi sao?”
 
“Những gì tôi làm khiến cậu nghĩ thế à?”
 
Zero Nine có cảm giác như mình đang bị thử thách. Một cơn đau nhức âm ỉ len lỏi trong đầu. Nghĩ lại thì đó vốn luôn là cách của anh ta: tính toán, thăm dò, cân đo từng phản ứng của cậu. Luôn giữ cho mình ở vị trí quan sát, luôn dò xét, nhưng chưa bao giờ để lộ phần dễ tổn thương của bản thân.
 
Zero Nine siết chặt vai Hexion. Giọng cậu vang lên, như bật ra từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng:
 
“Ngài chưa từng quan tâm đến tôi. Thứ ngài thật sự hứng thú là hình tượng của một thảm họa. Vậy nên…”
 
Vậy nên… phải chăng chính vì thế mà anh, người từng khiến cậu tin sẵn sàng làm mọi thứ vì mình lại hành động như vậy?
 
Zero Nine không thể thốt thành lời. Cậu sợ rằng nếu nói ra, đôi mắt điềm tĩnh kia sẽ chỉ trả lời bằng một từ duy nhất: “Phải.” lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
 
Cậu cắn môi. Máu rớm ra nơi khóe miệng. Vậy mà Hexion vẫn im lặng. Thậm chí không buồn nói dối phủ nhận.
 
Người đàn ông ấy sống như thể chẳng cần đến sự dối trá, ngạo mạn đến mức cho rằng im lặng cũng đủ kéo lý lẽ về phía mình.
 
Zero Nine ngước nhìn bầu trời xám xịt. Những cụm mây nặng nề cứ thế lơ lửng, đè nén không gian, không một dấu hiệu nào cho thấy cơn mưa sẽ dừng lại.
 
Cậu đưa tay nắm lấy cánh tay người kia, kéo anh sát vào lòng mình. Động tác dịu dàng đến lạ, tưởng như là một cái ôm, nhưng lại đầy sự tuyệt vọng cố giấu kín.
 
Và rồi, cậu nở nụ cười chói lọi, vẫn là nụ cười quen thuộc, rực rỡ đến mức đau lòng.
 
“Nếu ngài định đối xử với tôi như thế,” Zero Nine khẽ nói, giọng khàn đặc, “thì tôi cũng chỉ xem ngài là Guide mà thôi.”
 
Hexion im lặng. Vẫn bị Zero Nine siết chặt trong vòng tay, anh khẽ nghiêng đầu, liếc qua bờ vai cậu.
 
Thảm họa của tôi à… cậu vẫn còn quá mềm yếu.
 
Khi tôi nói cậu có thể dựa vào tôi, điều đó không phải dối trá.
 
Nhưng Zero Nine…
 
“Cậu muốn sự chân thành của tôi sao?”
 
Zero Nine bật cười khẽ, cắn nhẹ vào môi dưới.
 
Chỉ riêng tiền đề của câu nói ấy thôi đã đủ để phủ định tất cả, như thể anh chưa từng chân thành với tôi.
 
Thật dễ dàng biết bao…
 
Khi một người lần đầu tiên được đối xử như thể xứng đáng được tin tưởng. Khi ai đó hứa sẽ yêu thương mình, không phải vì vai trò, không phải vì sức mạnh, mà là vì con người thật sự bên trong.
 
Và rồi lại quen với điều đó. Dựa dẫm vào nó.
Bấu víu lấy những lời hứa mong manh, coi chúng là thật.
 
Chỉ để cuối cùng nhận ra người kia chưa từng có ý định như vậy. Chưa từng định giữ lời.
Chưa từng định thật lòng.
 
Hexion, quả thực, đã lật ngược bàn cờ.
Anh khiến cậu tin tưởng, rồi dập tắt niềm tin đó một cách lạnh lùng. Không cần lời giải thích. Không cần sự biện minh.
 
Vì với Hexion, cậu chỉ là một quân cờ cần đặt đúng vị trí.
 
“Zero Nine.” Hexion cất tiếng:
“Chúng ta không cần sự chân thành.”
 
“Cậu khiến tôi mê đắm. Và cậu có thể đòi hỏi bất cứ điều gì từ tôi.”
 
“....”
 
“Có vẻ cậu không thích nghe tôi nói lời này.” Hexion dùng giọng dịu dàng nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi? Giá mà cậu cứ nhắm mắt làm ngơ thì hơn, thảm họa của tôi à.”
 
Một giọng nói trầm lắng vang vọng nơi lồng ngực. 
 
Thảm họa của tôi.
 
Nghe thấy hai từ ấy, Zero Nine nhất thời đờ người.
 
Phải rồi, thì ra mọi chuyện vẫn luôn là vậy…
 
Zero Nine siết chặt Hexion hơn, vòng tay không chút do dự. Cậu nhắm mắt, vùi mặt vào hõm cổ anh, thì thầm khẽ khàng:
 
“Có lẽ... đúng là tôi nên làm vậy.”
 
Trong chớp nhoáng, Hexion ngỡ như tầm nhìn mờ đi. Một cơn choáng nhẹ lướt qua đầu, khiến cơ thể anh khựng lại. Nhưng ngay sau đó, một vòng tay vững chãi đỡ lấy anh.
 
Khi Hexion chớp mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
 
Không còn khu rừng ngập mưa, không còn xác chết dị quái hay Damian cháy xém.
Giờ đây, anh đang đứng trong phòng ngủ tại dinh thự của mình.
 
Không thể phủ nhận rằng… Zero Nine cũng chưa từng nói hết mọi chuyện với anh.
 
Trong lúc Hexion vẫn còn đứng bất động, đôi môi Zero Nine áp sát bên tai, khẽ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ như không. Rồi cậu thì thầm:
 
“Cứ làm điều ngài phải làm đi.”
 
Hexion liếc nhìn xuống đồng hồ của mình.
 
[Mức độ căng thẳng: 98%]
 
Chỉ trong khoảnh khắc Hexion dán mắt vào màn hình, Zero Nine đã tóm lấy cổ anh, mạnh mẽ đè anh xuống giường.
 
“Ưm...” Hexion bật ra một tiếng rên ngắn ngủi.
 
Nếu là Zero Nine của trước kia, chỉ cần nghe thấy tiếng rên ấy, cậu đã buông tay. Cậu sẽ không bao giờ cưỡng ép anh như thế. Nhưng tình thế giờ đây đã khác.
 
Thứ mà cậu từng ngỡ là sự quan tâm chân thành từ Hexion, rốt cuộc chỉ là một cơn hứng thú nhất thời.
 
Kỳ vọng được ai đó yêu thương một cách thật lòng, lại một lần nữa không được đáp lại.
 
“…Nếu đó là tất cả những gì tôi có ý nghĩa với ngài, thì ngài sẽ phải làm điều tôi cần.”
 
Zero Nine khẽ nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xám ấy, không chút dao động.
 
“Ồ, nghe có vẻ dài dòng nhỉ? Ý tôi là chịch nhau đấy?”
 
Hóa ra, người mà Hexion cố gắng tiếp cận… lại sẵn lòng hơn anh tưởng.
 
Nếu anh không phải là người đưa tay ra trước, cậu đã chẳng buồn nắm lấy.
 
Zero Nine thô bạo xé toạc lớp quần áo vốn đã rách nát, ướt đẫm mưa của Hexion. Làn da trắng nhạt hiện ra dưới ánh sáng mờ, lạnh lẽo như sương đêm. Zero Nine bật cười, âm thanh chói lòa vang lên như một lời trách móc không cần che giấu.
 
“Giờ tôi hiểu vì sao gã đó lại phát điên vì ngài đến thế.”
 
Cậu cố tình cư xử một cách thô lỗ, hệt như khi họ chạm mặt lần đầu. Đây không còn là lúc để dịu dàng tán tỉnh hay làm nũng nữa. Ngón tay Zero Nine lướt qua da thịt anh như cào nhẹ, mỗi lần chạm vào đều khiến làn eo trắng nhợt ấy khẽ co lại.
 
Hexion bị giữ chặt cổ, ngước nhìn lên Zero Nine. Ánh mắt xám ấy vẫn không rời khỏi cậu, vẫn như thể đang quan sát, đang phân tích. Điều đó khiến Zero Nine khó chịu đến mức ghét cay ghét đắng.
 
Vì thế, cậu siết mạnh hơn.
 
“Khụ..!” Một âm thanh ngắn thoát ra, hơi thở của Hexion bị chặn đứng.
 
Hexion nheo mắt, nhìn Zero Nine chằm chằm. Nhưng trong ánh mắt ấy không hề có chút sợ hãi, chỉ có sự bình thản, như thể chưa từng nghĩ cậu sẽ làm tổn thương mình.
 
Chính vì thế… Zero Nine lại càng siết chặt hơn.
 
*** 
 
Chương sau chấn bé đù ((⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠_⁠_⁠_⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠) đù ra ẹ anh Hẹ

Bình luận
lover
Thích ghê á cảm ơn sốp nhiều
Trả lời·22/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo