Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 7


Hexion khẽ nhếch môi cười, đôi môi lấp lánh vì máu và nước bọt: “Dù vậy... Cậu cũng không ghét tôi, đúng không?”

“À, miễn là ngài ngừng nhìn chằm chằm tôi nữa.” Zero Nine nở nụ cười rạng rỡ, nói bằng giọng như thể đã bắt đầu phát chán.
Ngay từ đầu, một Esper không thể không bị cuốn hút bởi một Guide có chỉ số tương hợp cao. Khốn kiếp thật.
 
Hexion biết rõ điều đó, nắm lấy sau gáy cậu, kéo lại gần đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau. Zero Nine không lùi bước. Ngược lại, cậu nhìn thẳng vào mắt Hexion. Không ai chịu nhường. Dù chỉ một bước.
 
Thình thịch!
 
Chính vào lúc ấy ai đó gõ mạnh vào cửa phòng thay đồ. Tiếng đập cửa cáu kỉnh, tiếng rầm rầm mỗi lúc một to. Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
 
“Đừng có giở trò vớ vẩn trong đó, mau ra ngoài đi!” Giọng của Elijah vang lên. Đúng là âm hồn không tan.
 
Zero Nine là người buông Hexion ra trước.
Hexion tặc lưỡi, hơi tiếc nuối.
 
Zero Nine với tay chỉnh lại quần áo đã trở xộc xệch của Hexion.
 
A, lại học được một điều nữa rồi. Đúng y hệt những cử chỉ anh từng làm cho cậu.
 
“Cứ nói là tôi làm nũng đi~” Zero Nine vừa nói vừa nở nụ cười đoan chính quen thuộc.
 
Khuôn mặt chẳng để lộ chút cảm xúc nào ấy làm Hexion chợt nhận ra.
 
À... Mình đã sai rồi.
 
“Chuyện thế này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.”
 
Zero Nine một lần nữa lui về phía sau, ẩn mình sau nụ cười hoàn hảo được trau chuốt kỹ lưỡng.
 
Gương mặt mỉm cười như một người tình dịu dàng trông quá đỗi hoàn hảo, khiến người khác dễ lầm rằng chẳng có chuyện gì xảy ra.
 
Hexion lặng lẽ nhìn khuôn mặt đó một lúc rồi là người đầu tiên bước tới, mở cửa phòng thay đồ.
 
Elijah vừa thấy Hexion hiện ra sau cánh cửa liền trao cho anh một cái lườm sắc bén.
 
Ngay sau đó, khi thấy môi anh rách toạc và đang rỉ máu, hắn thở dài một hơi rõ to.
“…Nếu không nhịn được thì cứ vào phòng làm đi cho rồi!”
 
“Hmm.”
 
Hexion nghiêng môi cười rồi bước ra khỏi phòng thay đồ, theo sau là Zero Nine. 
 
Zero Nine nhìn người phụ trách mua sắm cá nhân, mỉm cười ra vẻ khó xử.
 
“Xin lỗi.”
 
“Không sao đâu ạ.”
 
Dù người phụ trách thừa biết hai người vừa làm chuyện gì trong đó, nhưng cô vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp. Zero Nine chớp mắt nhìn gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng của cô rồi nghĩ thầm: Mình cũng phải như vậy mới được. 
 
Sau đó cậu mỉm cười nhẹ, y hệt như cô. Hexion liếc nhìn cảnh đó, lại một lần nữa khẽ tặc lưỡi trong lòng. Thật đấy, học nhanh quá mức. Hexion ra hiệu gọi người phụ trách lại. Cô ấy tiến đến bên anh một cách tự nhiên và hỏi.
 
“Ngài cần gì thêm không ạ?”
 
“Chọn cái gì đó phù hợp là được.”
 
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
 
Người phụ trách mua sắm cá nhân bước lại gần Zero Nine, trao đổi vài câu ngắn rồi đi về phía giá treo quần áo. Hexion khẽ hít hà, liếm nhẹ vết rách nơi môi rồi thả người ngồi phịch xuống sofa. Elijah bước đến bên anh và nói:
 
“Xin cậu đừng kích động Zero Nine nữa. Tôi đưa cậu ta đến đây là để giảm chỉ số stress, sao cậu cứ làm cậu ta thêm căng thẳng vậy chứ.”
 
“Căng thẳng tình dục cũng được tính là stress à? Khó khăn quá.”
 
“Zero Nine ôn hoà lắm đấy. Miễn cậu đừng có động chạm lung tung thì cậu ta sẽ ngoan ngoãn thôi.”
 
“Cậu ta ôn hòa sao?”
 
Ánh mắt Hexion dõi theo Zero Nine đang đứng cạnh người phụ trách mua sắm. Cứ mỗi khi cô ấy đưa tay định lấy món đồ nào, Zero Nine lại nhanh tay hơn một nhịp, lấy nó trước. Cậu tự mình ướm thử lên người, rồi khi người phụ trách giải thích điều gì đó, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu. Hexion lặng lẽ quan sát cái bộ dạng đó một lúc.
 
“Là một Esper chưa từng than thở hay kêu ca lấy một lời đấy.”
 
“Thế nên mới ra cái dạng đó.”
 
“Ý cậu là sao?”
 
“Không hiểu thì im đi.”
 
Hexion vừa nhìn cái cảnh Zero Nine tự mình ướm đồ thay vì để cô nhân viên giúp, vừa cất lời rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
 
“Gói hết tất cả những gì đã ướm nãy giờ đi.”
 
“Vâng, tôi sẽ làm vậy.”
 
Zero Nine trao lại bộ đồ đang cầm cho cô ấy rồi liếc nhìn Hexion một lần. Nụ cười kia vẫn dịu dàng, nhưng trong mắt lại chẳng đọng chút hơi ấm nào. Hexion chợt nhận ra: Chà… mình chạm vào cậu ta hơi sớm rồi.
 
Anh cảm thấy lớp vỏ ngoài kia lại càng thêm rắn chắc, nghĩ vậy, Hexion khẽ nhếch môi cười. Việc đào sâu vào những thứ thú vị có vẻ là bản tính trời sinh của anh. Nhưng nếu bản tính của Zero Nine lại là điều hoàn toàn trái ngược…
 
‘Ui, lại cái thói quen không hay đó nữa.’
Hexion giơ một tay lên che miệng mình. Zero Nine bước đến gần và hỏi:
 
“Ngài thấy khó chịu ở đâu à?”
 
“Không, không sao cả.”
 
Hexion giơ tay ra khẽ hiệu với Zero Nine khi nói vậy, thấy thế cậu cũng không tiến lại gần thêm. Giờ anh đã hiểu được phần nào ý nghĩa của việc biết nghe lời là như thế nào rồi.
 
“Đi thôi.”
 
“Cuối cùng cũng chịu nhấc chân à?”
Elijah đáp lại bằng vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm. Zero Nine áy náy quay sang nhìn Elijah:
 
“Xin lỗi nhé. Trông ngài mệt lắm rồi.”
 
“Không sao. Cậu có làm gì sai đâu. Tất cả là lỗi của cái tên đó.”
 
Hexion nhún vai rồi nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.
 
Cạch.
 
Ngay khi ba người lên chiếc limousine, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng. Elijah thì mệt lử, Hexion thì đắm chìm trong suy nghĩ, còn Zero Nine lại chăm chú quan sát Hexion. Khi Hexion cảm nhận được ánh mắt đang bám lấy má mình và quay đầu lại, Zero Nine lập tức quay mặt về phía trước như thể chưa từng nhìn anh.
 
“...”
 
Chắc vì liên tục bắt bẻ từng lời rồi bị Hexion chọc vào điểm yếu, nên có lẽ cậu ta đã quyết định im lặng luôn. Thế là không một lời trao đổi, chiếc xe cứ thế lăn bánh trên đường, hướng đến cơ quan mà Elijah đã nhắc đến. Nơi họ đến là Trụ sở Đơn vị Quản lý Đặc biệt dành cho Espers, trực thuộc chính phủ.
 
“Thấy tòa nhà trắng đằng kia chứ?”
 
Elijah là người đầu tiên xuống xe, hắn chỉ vào tòa nhà trắng to lớn nhất trước mặt. Kiến trúc của nó trông giống bệnh viện hơn là một tòa nhà văn phòng thông thường.
 
“Từ giờ, cậu sẽ sống ở đó.”
 
“Gì chứ, định phát cho tôi hai cái phòng bệnh để ở chắc?”
 
Hexion nhìn tòa nhà có quy mô nhỏ hơn biệt thự nhà mình, hỏi với giọng không mấy hài lòng, Elijah đáp lại như thể không hiểu sao lại hỏi thế.
 
“Vì sao lại là hai phòng?”
 
Trước câu nói đó, Zero Nine cảm thấy có gì đó bất an nên đã lên tiếng hỏi:
 
“…Khoan đã.”
 
“Chỉ có một phòng thôi. Esper và Guide là một thể.”
 
Zero Nine bật cười. À, có vẻ không vừa lòng thật nhỉ.
 
“Thì… theo nghĩa khác thì cũng sẽ ‘thành một’ thôi…”
 
“Đừng nói mấy lời đó trước mặt tôi. Tôi không muốn biết.”
 
“Người đang ép chúng ta sống như vợ chồng mới cưới là ai chứ.”
 
“Thôi! Mau vào trong đi nào!”
 
Elijah hoàn toàn phớt lờ lời của Hexion và bắt đầu bước đi trước. Zero Nine và Hexion nhìn nhau một lần rồi lững thững theo sau.
 
Bên trong Đơn vị Quản lý trông cũng giống như bên ngoài… tựa như một bệnh viện. Sàn trắng, tường trắng, trần trắng. Một sảnh lớn hiện ra đầu tiên, và một bên là quầy tiếp tân. Elijah bước vào đầy tự tin. Bên trong khu sinh hoạt của Cục, có rất nhiều người mặc đồng phục. Đồng phục màu xám là của các Guide, còn màu đen là của các Esper.
 
“Thứ đáng ghét đó lại xuất hiện trước mắt mình nữa rồi.”
 
“Quân phục của lính Đức và lính Mỹ khác nhau mà.”
 
“Không phải ý đó.”
 
Khi Elijah buông một lời châm chọc nhẹ, Hexion liền nghiêm mặt lại. Nếu không phải ý đó thì là gì? Elijah lầm bầm gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm phải Hexion thì ngoan ngoãn ngậm miệng. Lúc Zero Nine và Hexion bước vào sảnh, các nhân viên mặc đồng phục trắng thì thầm với nhau. Một vài Esper và Guide cũng đứng khựng lại, quay đầu nhìn về phía họ.
 
“Espers đến hôm nay...”
 
“Là người bên phải hay bên trái?”
 
Nhân viên thường không phân biệt được Hexion và Zero Nine cũng là điều dễ hiểu. Nhưng các Guide và Esper thì khác, họ phân biệt được rõ ràng. Esper nhìn về phía Hexion - Guide, còn Guide lại nhìn về phía Zero Nine - Esper. Các Esper dường như rất hứng thú với sự xuất hiện của một “liều ổn định” mới có thể làm dịu cơ thể họ. Trước những ánh nhìn đó, nụ cười của Hexion hơi méo đi.
 
Ngược lại, ánh mắt mà các Guide hướng về phía Zero Nine - một Esper - lại đầy mỏi mệt. Dù vốn dĩ số lượng Guide đã thiếu thốn, công việc đã nhiều, nhưng có vẻ như tin đồn “cấp thảm họa” đã lan ra, khiến ánh nhìn của họ có phần phản cảm. Zero Nine làm như không nhận ra những ánh mắt ấy, nở một nụ cười nhẹ và tiếp tục bước theo sau Elija. Hexion tặc lưỡi. Sự nhạy cảm của các Guide không phải chuyện mới, nhưng phản ứng lần này quá thô lỗ, quá lộ liễu. 
 
Đúng lúc đó, Zero Nine lên tiếng.
 
“Thật may là ngài đã mua cho tôi bộ vest.”
 
“Rồi sao.”
 
“Nếu tôi mặc thứ gì như giẻ rách mà bị nhìn chăm chăm thế này thì phản ứng sẽ ra sao chứ.”
 
“Hm.”
 
Không rõ là cậu ta ghi nhớ câu nói đầu tiên rồi đem ra trêu chọc, hay thực sự đang cảm ơn nữa. Hexion bật cười khẽ. Zero Nine có lẽ cũng nhận ra rằng ý mình truyền đạt không được rõ ràng nên hơi nghiêng đầu và đáp lại:
 
“Là tôi đang cảm ơn đấy.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo