Giọng Zero Nine nghe rất dịu dàng, nhưng Hexion lại hơi nhíu mày khi nghe thấy giọng nói ấy. Anh thậm chí còn không buồn đáp một câu khách sáo như “không có gì”.
Dù sao Zero Nine cũng chẳng mong chờ gì câu trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước.
Elijah đi ngang qua sảnh, bước về phía thang máy, vừa bấm nút vừa nói:
“Người cậu sắp gặp là Giám đốc trung tâm điều phối đời sống của Cục quản lý Esper.”
“Thì sao?”
“Làm ơn hiểu chuyện chút đi. Cậu lớn bao tuổi rồi, phải biết không thể đối xử với người ta như tôi chứ.”
Hexion khoanh tay lại, ra vẻ kiểu “Bố mày hiểu nhưng bố mày không thích làm” rõ mồn một.
Thấy cái vẻ đó, Elijah bắt đầu thấy đầu đau như búa bổ.
Làm ơn, ngoan ngoãn chút thôi. Xin luôn đấy…
Một esper cấp thảm họa như Zero Nine còn chẳng đáng lo bằng cái tên lớn già đầu này này.
Hexion Theobald - con nuôi của một tập đoàn danh tiếng, người không bao giờ có khái niệm cúi đầu trước kẻ khác.
Với cái tính đó không hiểu sống sót trong quân đội kiểu gì nữa.
“Ai đụng thì tôi trụng thôi.”
“Hả? Tôi có nói ra miệng đâu?”
“Viết rõ cả lên mặt rồi đấy, ngài Cục trưởng Cục Quản lý Esper à.”
Elijah bật ra tiếng “Trời ạ...” rồi gãi đầu sồn sột.
“Nói sao chứ vị Cục trưởng ở đây cũng từng phục vụ lâu năm trong quân đội trước khi ngồi vào ghế Cục trưởng điều phối Đời sống, nên không phải dạng vừa đâu. Mong cậu liệu mà sống hòa thuận.”
“Tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Thật lòng tôi chẳng muốn nghe, nhưng cứ nói đi.”
Đúng lúc đó, ting — thang máy đến nơi.
Cả ba người bước vào thang máy, và khi cánh cửa khép lại.
“Tôi là người kẻ khác có quyền lên tiếng dạy đời được à?”
“…Thánh thần ơi, tôi không muốn trả lời câu đó đâu. Tự hiểu rồi còn hỏi làm gì không biết.”
Hexion khẽ mỉm cười.
Việc hắn trả lời kiểu đó cho thấy anh đủ tầm ngang hàng với Cục trưởng Đời sống.
Dù tên Cục trưởng kia từng lăn lộn ở quân đội nào đi nữa, ông ta vẫn chỉ là một người thường, không phải Esper cũng chẳng phải Guide.
Bởi lẽ, Esper quá nguy hiểm để đặt vào vị trí lãnh đạo, còn Guide vốn đã thiếu người cho công tác hiện trường, ai lại đưa lên làm Cục trưởng.
Cuối cùng, người được chọn chỉ có thể là một quân nhân bình thường có kiến thức kha khá về Esper và Guide mà thôi.
“…Nói thật thì Cục trưởng ở đây cũng chẳng có quyền gì ra lệnh cho cậu cả. Nhưng… cậu có thể làm ơn sống hòa thuận với người ta chút được không?”
“Chuyện đó đâu phải do tôi quyết định.”
“Làm ơn nhẫn nhịn một chút thôi mà.”
Elijah cau mày nhăn nhó, Zero Nine thấy vậy, khẽ đặt tay lên vai hắn, vỗ nhẹ đầy dịu dàng.
Hexion liếc nhìn Zero Nine.
Cậu ta mỉm cười dịu dàng, cố gắng trấn an Elijah.
“Ngài Theobald nói vậy thôi, nhưng chắc chắn vẫn sẽ phối hợp tốt mà.”
“…Haizz, thà Zero Nine là Guide còn hơn.”
“Một giả định vô nghĩa.”
“Ừ, đúng là thế. Nếu ngài ấy mà là Esper thì Trái Đất đã nổ tung từ đời nào rồi.”
Mệt mỏi quá... — gương mặt Elijah như đang hét lên điều đó.
Hexion hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bảng số tầng trong thang máy. Thang máy vừa đi qua tầng 30, tiếp tục vút lên... và cuối cùng cũng đến tầng 60 - tầng cao nhất.
Khi cửa thang máy mở ra, thứ hiện ra đầu tiên là văn phòng thư ký. Một thư ký đang chờ sẵn bước đến, cúi đầu chào nghiêm trang.
“Cục trưởng Elijah Baker, Cục trưởng James Brown đang đợi ngài.”
Người thư ký giữ đúng lễ nghi, khẽ nói rồi đưa họ đến văn phòng Cục trưởng.
Ba người bước đi trên tấm thảm dày êm ái, hướng về phía cuối hành lang.
Cánh cửa văn phòng được sơn màu nâu rượu sẫm, trên đó chạm khắc những hoa văn uốn lượn như thể ai đó đã kỳ công khắc tay từng chi tiết.
Có người sẽ gọi nó là “cổ điển” nhưng trong mắt Hexion, chỉ gói gọn trong hai từ “quê mùa”.
Đúng là gu người già…
Két—
Thư ký đẩy cánh cửa ra, để lộ một ô cửa sổ lớn phía sau bàn làm việc.
Và người đàn ông ngồi sau chiếc bàn ấy cũng xuất hiện trước mắt họ.
Ông ta trông đã ngoài năm mươi, mái tóc điểm bạc gần nửa đầu. Nhưng nổi bật nhất là chiếc băng đen che một bên mắt - tạo nên một ấn tượng không thể lẫn đi đâu được.
“Cục trưởng James Brown, lâu rồi không gặp.”
“Chào Cục trưởng Elijah Baker, mới mấy tháng trước ta còn gặp cơ mà.”
Cả hai kẻ giữ chức “Cục trưởng” - trao nhau lời chào xã giao.
James Brown đứng dậy bắt tay với Elijah một cách tự nhiên. Sau đó, như một lẽ tất yếu, ánh mắt ông hướng sang Zero Nine và Hexion.
Không, nói đúng hơn là... nhìn chằm chằm vào Zero Nine.
“Ồ… Vậy “thứ này” chính là Esper cấp thảm họa khiến mọi người dè chừng đấy à?”
Nghe vậy, lông mày Hexion khẽ giật.
Nhờ nhận được tài liệu từ trước, James Brown có thể nhận ra Zero Nine ngay lập tức.
Zero Nine mỉm cười, không lộ vẻ khó chịu, lễ phép cất lời chào:
“Xin chào, tôi là…”
“Hexion Theobald,” James cắt ngang lời cậu. “Tôi cũng được báo cậu đây chính là Guide của tên Esper này.”
Cục trưởng James Brown tự nhiên cắt ngang lời Zero Nine và quay sang nói chuyện với Hexion.
Zero Nine khẽ hé môi, chớp mắt một lần rồi im lặng khép miệng lại.
Ừ, cũng phải thôi.
Ánh mắt ấy như chấp nhận điều đó.
Cậu đã quá quen với kiểu đối xử này rồi.
Thật lòng mà nói, lỗi là do cậu quá kiêu ngạo, chỉ vừa ra khỏi viện mà đã tơ tưởng đến việc bản thân cũng là “con người” như mọi người.
Zero Nine ngoan ngoãn cụp mắt xuống. Cậu thấy Elijah nhìn mình với vẻ hơi lúng túng, cậu thầm nghĩ: xin đừng lo, cậu không sao cả.
Với Zero Nine chẳng có gì là vấn đề cả.
Nếu nhất định phải gọi tên cảm giác này là một “vấn đề” thì…
“À.”
Hexion đưa tay ra, như thể muốn bắt tay xã giao với Cục trưởng.
James Brown cũng bắt tay lại một cách tự nhiên, lắc nhẹ lên xuống.
“Từng xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm đúng không? Đáng tin đấy.”
“Ha ha.”
Brown không hề giấu việc ông đã nắm rõ thông tin về họ. Nghe vậy, Hexion nở một nụ cười kiểu doanh nhân. Một nụ cười Zero Nine chưa từng thấy trước đây, vì thế cậu khẽ liếc nhìn môi anh.
Và rồi, cậu thấy rõ đôi môi ấy chậm rãi mấp máy, khẽ phát ra từng chữ.
Khoan... gì cơ?
“Đúng là chẳng trông mong mấy tên già khọm được đẩy từ quân đội có não mà nghĩ nhỉ.”
Phải, nếu phải đề cập đến một vấn đề... thì đó chính là Hexion Theobald.
Không ai lường trước được anh sẽ phản ứng thế nào khi nghe câu đó.
Hexion cười lịch sự nhã nhặn, nhưng những gì ra khỏi mồm lại mang tính sỉ nhục thẳng thừng. Gương mặt anh quá đỗi thản nhiên, đến mức James Brown còn ngỡ mình nghe nhầm.
Nhưng lời nói ấy phát ra từ miệng Hexion rất rõ ràng, và bản thân anh cũng chẳng có vẻ gì là hối hận.
“Trong bộ óc đơn bào ông đang nghĩ Esper chỉ là lũ vũ khí phục vụ chiến tranh, còn Guide chẳng khác nào cấp dưới nghe lời ông răm rắp phải không? Tôi cứ tưởng người từng là lính sẽ khác, ai ngờ vẫn giữ nguyên cái tư tưởng óc heo kia.”
“Cậu… vừa nói cái gì…?”
“Có vẻ tai ông cũng bắt đầu kém rồi nhỉ. Cục trưởng Elijah Baker, tôi đề nghị thay luôn Cục trưởng đời sống đi là vừa.”
“C-cậu… cậu dám…”
Mắt Elijah như muốn trợn ngược, cổ họng đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Nếu được, hắn chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ cho xong.
Nhưng chuyện đã lỡ rồi, nước đổ thì phải tìm cách lau. Dù có phải xắn quần lội bùn cũng phải dọn sạch.
Chuyện gì cũng tới tay mình hết…
“Cục trưởng James Brown, xin hãy… cho tôi vài phút…”
Khuôn mặt James Brown muộn màng đỏ bừng lên vì giận, chuyển từ tím sang tái, biến sắc liên tục.
Trong khi đó, Hexion vẫn thản nhiên mỉm cười trước mặt ông ta, như thể đang thưởng thức trò tiêu khiển chẳng đáng bận tâm.
Elijah vội vã kéo James Brown ra ngoài định dập lửa, nhưng Hexion lại bị giơ tay lên ngăn lại.
Cử chỉ ấy rõ ràng và dứt khoát, tỏ ý không cho lui.
“Đừng đi, có khi sau này chúng ta còn phải nhìn mặt nhau dài dài, tốt hơn hết là giải quyết rõ ràng ngay tại đây.”
“Cậu đúng là… quá vô lễ …!”
“Người vô lễ trước là ông đấy.”
Hexion không thèm xin phép, thản nhiên bước thẳng đến chiếc sofa ở giữa văn phòng rồi ngồi xuống.
Anh tựa hờ hững tựa lưng vào phần tựa ghế, còn ung dung vắt cả chân lên.
Sau đó, Hexion gõ gõ ngón tay vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Zero Nine đến.
Zero Nine khẽ mỉm cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy là một tiếng thở dài giấu kín. Nhưng rất nhanh, cậu đã đến ngồi cạnh anh.
“Tôi không thích ngẩng nhìn người khác, ngồi xuống đi.”
Hexion vừa dứt lời, James Brown lập tức chỉ tay vào anh, định quát lớn điều gì đó.
Nhưng Elijah đã kịp lao cả người ra ngăn lại.
“Khoan đã, Cục trưởng! Bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh đã! Ha ha… vâng, vâng…
Thằng nhóc đó đúng là hơi hỗn thật, tôi thừa nhận. Nhưng mà, ngài… Khoan đã… ngài không nhớ họ của cậu ta là gì à?
Cái họ ấy, ngài quên mất từ đứng sau tên cậu ta rồi sao? Cục trưởng!”
Elijah vừa nói đến đó, ngón tay đang giơ lên của James lập tức khựng lại giữa không trung. Ông ta hít một hơi thật sâu rồi thở một hơi nặng nề, trước khi thô lỗ ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Bình tĩnh nói chuyện được chưa?”
Cái họ “Theobald” đúng là có sức nặng khó chối cãi.
Bởi vì…
Theobald là tên của một tập đoàn vũ khí khổng lồ tại Đức.
Số tiền họ kiếm được trong thời kỳ chiến tranh Esper là một con số không tưởng.
Nếu muốn, họ hoàn toàn có thể mua đứt cả một quốc gia mà không gặp trở ngại gì.
Với tiềm lực tài chính ấy, họ không chỉ thao túng chính trị trong nội bộ nước Đức, mà còn vươn tay can thiệp vào cả nền chính trị ngoài biên giới.
Đặc biệt là sau khi chi nhánh tại Hoa Kỳ được thành lập, việc tác động Hoa Kỳ lại càng dễ như trở bàn tay.
“Cục trưởng James Brown, ông từng là quân nhân Lục quân Hoa Kỳ phải không? Tôi nhớ không lầm… từng mang hàm Đại tá nhỉ.”
***
Coi Hexion ảnh hỗn chưa kia=))))