Tôi Đã Thuần Hoá Người Đứng Đầu Bảng Xếp Hạng - Chương 15

“À, không phải vậy đâu ạ.”

Không biết rốt cuộc là “không phải” cái gì, In Yu-shin cứ lắp bắp nói ra cho qua.

‘Chắc là vì mình và anh ta không thật sự hẹn hò, vậy mà tự dưng nắm tay nên hắn chắc thấy khó chịu rồi. Huống hồ, mỗi lần nhìn mình là y như rằng nghĩ đến chuyện giết mình trước tiên.’

In Yu-shin chẳng dám gọi bảng trạng thái của đối phương ra để tự xác nhận suy đoán ấy, chỉ gãi đầu một cách lúng túng.

“Anh rảnh buổi tối không?”

“Câu trả lời sẽ khác nhau tùy theo lý do cậu hỏi.”

May mà bên ngoài, Hyun Gyu-ha không tỏ vẻ khó chịu gì.

“Nếu anh rảnh thì tôi muốn mời anh ăn tối. Cũng là để cảm ơn chuyện anh hay giúp tôi đi làm về, với lại… tôi còn có chuyện muốn nói về việc công phá hầm ngục mà anh vừa nhắc tới lúc nãy.”

“Nếu là chuyện như thế thì tôi có nhiều thời gian lắm.”

Hyun Gyu-ha tắt máy, bước xuống khỏi xe phân khối lớn.

“Nhưng tôi không định ăn bằng tiền của cậu đâu.”

“Nhưng mà…”

“Hầu hạ chủ nhân là niềm vui duy nhất của chuột cưng mà. Ừm… hay là phải gọi là… chuột thư ký nhỉ?”

“…”

“Thật ra, bất kể lý trí của tôi nghĩ thế nào thì mỗi khi giúp anh, tâm trạng tôi lại tốt lên thật. Giống như một loại ma túy cực kỳ hiệu quả vậy. Trước đây tôi bị rơi vào tình trạng uể oải chẳng khác nào trầm cảm vì sự lặp lại nhàm chán, còn bây giờ thì như bị bắt ép đổi gió vậy, cũng hay đấy. Chuyện bực bội chỉ là tác dụng phụ nhẹ thôi.”

“…”

“Đi chứ? Ở ngay đầu ngõ này có một quán thịt nướng, lần nào tôi đi qua cũng thấy kín bàn.”

In Yu-shin, người vừa toát mồ hôi hột, ngoan ngoãn im lặng đi theo sau cậu ta.

Thực ra, từ khi nghe chuyện “công việc quảng bá” được tính vào thành tích của mình, Yu-shin đã đoán được lý do thật sự là gì. Vừa cảm thấy như thể mình đang nhận một lợi ích không xứng đáng, vừa nghĩ với hoàn cảnh của mình thì nên biết ơn mà nhận, khiến anh cứ lấn cấn mãi.

Ở chiếc bàn trống duy nhất trong góc quán, Yu-shin ngồi đối diện Gyu-ha.

“Anh muốn ăn loại thịt nào?”

“Thịt cổ Red Hawk.”

“Ăn bò Hàn đi.”

Yu-shin vừa tính gọi món thịt ma thú rẻ nhất thì Gyu-ha tự tiện đổi sang bò Hàn đắt tiền.

Từ khi cổng đột biến xuất hiện bất ngờ, gia súc chết hàng loạt là chuyện thường. Giá của lõi khiên chặn ma thú tiếp cận cũng không hề rẻ. Vì vậy, thịt ma thú săn được còn rẻ hơn thịt gia súc bình thường.

Thế giới giờ đã thành như vậy.

Sáu mươi năm trước, khi cổng mở ra và ma thú tràn vào, nhân loại trải qua đại thảm họa. Khi đó, Quân Liên Hiệp Quốc đang tiến quân sau khi tái chiếm Hamheung.

Cánh cổng đầu tiên trên thế giới xuất hiện ở vùng hạ lưu sông Nakdong- nơi từng đổ nhiều máu nhất trên Trái Đất. Hậu phương hỗn loạn, Mỹ cùng các nước đồng minh đã cử các nhà nghiên cứu đến.

Khi chiến tranh cuối cùng kết thúc với chiến thắng của Hàn Quốc và Liên Hiệp Quốc, gate bắt đầu đồng loạt mở ra trên toàn thế giới. Chỉ ba tháng sau khi giành lại Seoul, thành phố lại bị phá hủy một lần nữa bởi ma thú. Tiếng reo mừng chiến thắng chưa kịp lắng xuống thì bi kịch đã ập tới.

Nhưng chính thảm kịch ấy lại trở thành động lực để Hàn Quốc đứng dậy từ vết thương sau chiến tranh. Một kết quả đầy nghịch lý.

Ma thú biển phong tỏa đường biển, khiến quân đội Liên Hiệp Quốc kẹt lại Hàn Quốc, các nhà nghiên cứu cũng vậy. Liên quân lại tiếp tục săn ma thú, những người thức tỉnh với sức mạnh bí ẩn xuất hiện, và công cuộc nghiên cứu vẫn tiếp diễn.

Nhờ đó, Hàn Quốc nhanh chóng kiểm soát được hỗn loạn. Ma thú bị tiêu diệt bởi các thức tỉnh và hỏa lực hiện đại, đồng thời nghiên cứu vẫn đạt nhiều thành quả dù điều kiện khó khăn. Việc phát triển lá chắn chặn ma thú mở đường biển giúp Hàn Quốc không bị bỏ lại trong nghiên cứu cổng và tinh thạch.

Trong vài năm bị “mắc kẹt”, không ít binh lính và nhà nghiên cứu đã định cư và nhập quốc tịch Hàn. Không hẳn trở thành một quốc gia đa sắc tộc, nhưng chẳng hạn như chủ quán thịt nướng này là cháu nội một binh sĩ người Thổ Nhĩ Kỳ, còn cô Kim Ji-yeon bàn bên là con lai da đen.

Vì thế, mái tóc ánh đồng và đôi mắt hổ phách của Gyu-ha cũng không quá nổi bật. Dù vậy, màu sắc ấy vẫn đẹp đến mức nổi bật riêng biệt.

Bất giác nhìn chằm chằm vào sắc màu ấy, Yu-shin bắt gặp đôi mắt hổ phách hơi nheo lại và đôi môi khẽ mở.

“Tôi biết tôi đẹp trai rồi, nên cậu không cần nhìn tôi đắm đuối như vậy đâu.”

“Ồ…, không phải vì thế mà tôi nhìn đâu.”

“Vậy là cậu nói tôi không đẹp trai à? Đây là lần đầu tiên tôi bị xúc phạm như vậy.”

“Không, ý tôi không phải thế…”

Dù biết là đang bị trêu, nhưng In Yu-shin vẫn không bao giờ dễ chịu khi đối mặt với những câu như vậy.

Từ thời còn đi học, In Yu-shin đã luôn mang cảm giác lạc lõng, bị xa lánh một cách ngấm ngầm chỉ vì xuất thân từ trại trẻ mồ côi. Cậu vốn quen giữ khoảng cách với người khác, nên khi có kẻ tùy tiện vượt qua ranh giới ấy, nhất là như Hyun Gyu-ha, liền khiến cậu cảm thấy vừa bối rối vừa mất cảnh giác.

Cậu định tự nướng thịt, nhưng Gyu-ha không đưa kẹp nướng cho cậu. Thay vào đó, anh còn cuốn một miếng thịt bọc rau diếp hoàn hảo rồi đưa lên trước mặt Yu-shin.

“Nào, há miệng .”

“Tôi tự ăn được mà…”

“Có cần tôi dùng năng lực để mở miệng cậu ra rồi làm miếng này bay vào không?”

Yu-shin im lặng há miệng, cảm nhận thịt nướng trong cuốn rau ngon đến mức khó tin.

Từ ngày rời trại trẻ mồ côi cùng Park Seung-gi và tổ chức bữa tiệc mừng hôm đó, cậu chưa từng ăn lại loại thịt nào ngoài thịt thú. Khi ấy, món trên bàn là thịt heo.

“Giờ nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tôi thịt bò Hàn.”

“Ngon không?”

“Ngon thật, độ mọng nước đúng là không gì sánh được .”

“Vây thì tốt, tôi mừng là cậu thích. Ma thú thường phải được xử lý nhiều để khử mùi hoặc độc. Thịt chúng cũng dai hơn vì cơ bắp phát triển.”

Gyu-ha lại cuốn cho cậu một miếng nữa.

“Hy vọng một bữa ngon cũng giúp tâm trạng cậu khá hơn.”

“…Rõ vậy sao?”

“Mọi thứ cậu nghĩ đều hiện hết lên mặt rồi.”

Yu-shin gãi má rồi nhận lấy cuốn rau.

“Tôi không thật sự tự mình giành được điều này, nên cũng không chắc có thể coi đó là thành tựu. Nên… tôi cảm thấy có lỗi với những người khác.”

“Nếu không có cậu thì sẽ chẳng có video quảng bá nào cả. Công lao là của cậu. Thử nghĩ xem nếu người khác ở vị trí cậu, họ có từ chối chỉ vì sợ cậu khó xử không?”

Hầu hết nhân viên văn phòng đều là người tốt, nhưng Yu-shin cũng không dám trả lời “có” ngay lập tức.

“Với lại, đổi góc nhìn thì đây cũng là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.”

Gyu-ha nhẹ nhàng nắm lấy tay Yu-shin đang đặt hờ trên bàn. Giống như lần trước khi anh giúp cậu truyền mana ở cửa chính, đôi tay to khỏe của anh ôm trọn lấy tay cậu.

Một luồng hơi ấm lan tỏa khắp tay. Cảm giác ấy dịu dàng khiến trong lòng cậu dần nới lỏng, một sự rung động nhẹ nhàng như bị cù lét lan lên ngực, khiến các ngón tay cử động nhẹ. Ngay cả chuyển động nhỏ bé đó cũng được Gyu-ha ôm ấp trọn vẹn trong tay anh.

“Cậu là duy nhất của tôi đấy…”

Giọng nói trầm ấm ấy xuyên qua tiếng ồn, tiếng TV mở mà không ai xem, tiếng thịt xèo xèo, tiếng ly chạm nhau, tiếng nói cười ồn ào từ bàn khác.

“…là ma túy .”

À.

“Nói chính xác hơn… hmm, từ nào thì đúng nhỉ?”

“Anh gọi tạm là ‘chất kích thích’ được không?”

“Được, chốt vậy.” (*)

Khúc này Gyu-ha dùng từ 쇼부 (shobu), vốn là từ mượn từ tiếng Nhật 勝負 (shōbu). Nó có nghĩa là “giải quyết một việc gì đó” hoặc “đưa ra quyết định cuối cùng/đi đến thỏa hiệp.”

“Anh không phải từng nói ghét dùng từ gốc Nhật vì bên ngoại anh là (*) nhà hoạt động độc lập à…?” 

“Nhà hoạt động độc lập” (독립운동가) ở đây ám chỉ những người đã tham gia vào phong trào đấu tranh giành độc lập cho đất nước khỏi sự đô hộ của Nhật Bản, đặc biệt là trong lịch sử Hàn Quốc dưới thời Nhật chiếm đóng (1910-1945).

“Tôi thấy ổn khi dùng mà. Cậu cũng dùng thoải mái đi.”

“Ờm… cảm ơn.”

Cậu cũng không rõ mình cảm ơn vì chuyện gì, nhưng vẫn nói cứ nói.

“Ý tôi là, việc giúp cậu khiến tôi thấy vui, nên cứ coi đó là sự trao đổi công bằng đi.”

“Anh chắc tôi có thể nghĩ đơn giản vậy sao?”

“Cậu đã giúp tôi thoát khỏi bế tắc mà ngay cả trị liệu tâm lý cũng không làm được. Tất nhiên là hợp lý rồi. Mà thật ra, ban đầu tôi cực kỳ bực mình.”

“Tôi sẽ tìm cách xóa hình xăm đó cho anh…”

“Không cần, giờ tôi quen rồi. Cảm giác như lúc nào cũng ở bên chủ nhân vậy.”

Những từ như “ma túy” và “chủ nhân” khiến Yu-shin hơi choáng vàng, nhưng sự bất an về video quảng bá cũng dần lắng xuống.

Vì dù lý do là gì, Gyu-ha thật sự quan tâm cậu. Nghĩ vậy khiến ngực cậu thấy ấm áp.

Nhờ thế…

“Khi nào tôi tiết kiệm được đủ tiền, tôi muốn học tiếp ở Đại học Mở Quốc gia Hàn Quốc. Thời gian qua không đi học khiến tôi bứt rứt lắm. Và tôi cũng thích việc học nữa.”

“Tôi thì bỏ học đại học.”

“Hả, thật sao?”

“Tôi nghĩ học về ma thú sẽ giúp săn chúng dễ hơn, nên đăng ký ngành liên quan. Nhưng làm việc thực tế hiệu quả hơn nhiều. Nhìn lại thì cả tuổi trẻ tôi chỉ toàn đánh nhau với ma thú.”

“Vậy là cả hai ta đều chỉ tốt nghiệp cấp ba nhỉ.”

‘Anh ấy thậm chí còn mở lòng chia sẻ điều mà trước đây luôn giữ kín trong lòng.’

“Canh tương ở đây ngon lắm.”

“Ăn thịt thì cuối cùng phải có canh tương.”

“Tôi cũng vậy. Thích hơn mì lạnh .”

Họ còn tìm thấy một điểm chung bất ngờ.

Khi nhân viên phục vụ mang canh ra, Yu-shin lặng lẽ cuốn một miếng rồi đặt vào đĩa của Gyu-ha. Anh bật cười rồi bỏ miếng đó vào miệng.

“Lễ vật quý giá từ chủ nhân, tôi xin nhận.”

Yu-shin giả vờ không để ý vẻ mặt há hốc của nhân viên.

***

Hai người bước đi bên nhau trên đường trở về phòng trên sân thượng. Quãng đường từ nhà hàng chỉ vỏn vẹn năm phút, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy quá ngắn ngủi.


“Cậu lên trước đi.”

Hyun Gyu-ha nói, nhưng In Yu-shin vẫn lấn cấn, một cảm giác ngập ngừng khó tả níu chân cậu lại. Rồi cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

“À đúng rồi tôi muốn nói với anh một chuyện. Tôi có thể hồi phục và tăng sức mạnh cho những sinh vật đã được thuần hóa. Nếu hiệu quả với anh thì có thể sẽ giúp ích khi đi săn trong hầm ngục.”

“Hồi phục à?”

“Chỉ một chút thôi, có thể chữa cảm lạnh hay gãy xương cho mấy chú chuột hamster, nhưng với con người thì chưa chắc…”

Chưa kịp nói hết câu, Gyu-ha đã rút con dao sắc nhọn từ không gian phụ, không chút do dự đâm sâu vào mu bàn tay mình.

In Yu-shin chết lặng.

Giữa con hẻm bình thường ngập ánh đèn đường và ánh sáng từ nhà dân, mùi máu bất ngờ tràn ngập thật lạc lõng. Giọt máu đỏ tươi rơi từ lưỡi dao xuyên qua tay anh.

“C-cái gì…”



Edit bởi: Bé Nhím Làm Biếng
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo