Gyu-ha rút dao ra một cách thản nhiên. Máu nhỏ xuống khi anh đưa bàn tay bị thương ra trước mặt Yu-shin.
“Thử hồi phục cho tôi đi.”
Giọng anh dửng dưng, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng ghê rợn mặc cho Yu-shin đang hoàn hồn. Dù năng lực có tác dụng với hamster, nhỡ đâu lại vô dụng với người thì sao? Hoặc với lượng máu mất thế này?
Tay cậu run lên khi đưa ra. Ánh sáng trắng mềm mại tỏa ra từ ngón tay, bao lấy vết thương.
“Ồ.”
Gyu-ha huýt sáo khe khẽ.
“Thậm chí không để lại sẹo nào luôn này. Hồi phục như vậy thì tôi nghĩ cậu sẽ không bao giờ ‘đói kém’ đâu. Hừm, chỉ tiếc là chỉ có hiệu quả với sinh vật cậu đã thuần hóa thôi.”
“…”
“Yu-shin? Ăn xong rồi bị đầy bụng à?”
Gyu-ha nhìn cậu, chẳng hề biết gương mặt tái mét của cậu là vì sốc chứ không phải vì thức ăn.
Chân Yu-shin như nhũn ra, suýt ngã. Gyu-ha dùng năng lực nâng cậu lên nhẹ nhàng, đặt ngồi lên yên xe máy.
“Có cần tôi mua thuốc dạ dày không?”
“…Sao anh lại làm vậy với bản thân?”
“Hả?”
“Tự dưng tự đâm mình, làm tôi sợ…”
“À, xin lỗi, tôi quên là người bình thường không quen thấy máu.”
“Không phải vấn đề đó.”
“…?”
Sự bối rối của Gyu-ha khiến cậu thấy xa lạ. Yu-shin đan tay lại, cố xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua. Dĩ nhiên anh ấy xa lạ, họ mới quen chưa đến một tháng.
Nhưng không phải Gyu-ha đã trở nên xa lạ. Mà là cậu vốn chưa từng thật sự hiểu anh.
“Năng lực của tôi còn chưa chắc chắn… Nhỡ không hiệu quả thì sao? Sao anh lại tự làm mình bị thương như vậy?”
“Tôi sẽ đi bệnh viện thôi.”
“Với bàn tay chảy máu như thế?”
“Với tôi nó chẳng đáng gọi là vết thương, chỉ như xước nhẹ. Có lần tôi bị ma thú xé mất nửa cánh tay.”
“Nhưng lần này là anh tự làm… Xin đừng làm vậy nữa.”
Chỉ lúc đó Gyu-ha mới khựng lại.
Anh nhìn bàn tay đã lành, rồi nhìn gương mặt Yu-shin đầy lo lắng, đôi mắt ánh nước.
Với giọng nghe lạ lẫm, anh khẽ hỏi:
“…Cậu… lo cho tôi à?”
Giọng như vừa ngạc nhiên vừa không tin. Yu-shin cúi đầu.
“Tôi biết… tôi không có quyền lo cho anh.”
“Không phải vậy… Chỉ là, tôi thật sự bất ngờ. Cậu là người thứ hai trong đời tôi từng lo cho vết thương của tôi.”
“…Dù anh làm hunter từ nhỏ?”
Yu-shin không tin nổi. Gyu-ha chỉ nhún vai.
“Mọi người nói họ lo cho tôi. Nhưng ý họ là ‘Nếu Gyu-ha gục ngã, tôi sẽ bị thương, tôi sẽ phải chiến đấu, tôi có thể sẽ chết, tài sản của tôi có thể bị mất đi’. Là kiểu lo đó.”
“Không thể…”
Lời phủ nhận tắt ngay khi cậu nhìn vào mắt anh. Đôi mắt màu hổ phách ấy, bình thản nhìn xuống, chất chứa sự mài mòn của những đau đớn và năm tháng.
Yu-shin không thể cãi. Cậu biết gì về cuộc đời của một người bị ném vào cổng từ lúc chín tuổi chứ?
Cậu không biết Hyun Gyu-ha. Không biết quá khứ của anh. Và nhận ra điều đó lúc này khiến cậu thấy mình thật đáng thương.
Bị ràng buộc bởi hợp đồng thuần hóa ép buộc, cậu đã lầm tưởng sự quan tâm của anh là tình cảm, rồi để bản thân nảy sinh quyến luyến.
“…Người đầu tiên từng lo cho anh là ai vậy?”
“Ừm… cũng phải gần hai mươi năm rồi. Có lẽ giờ người đó đã quên mất chuyện từng lo cho tôi rồi cũng nên.”
Nói dứt câu, Hyun Gyu-ha để Yu-shin xuống khỏi xe, khẽ xoa đầu cậu.
“Những năng lực khác của chủ nhân mà tôi chưa kiểm chứng, để hôm khác hãy tiếp tục. Đừng để mấy ý nghĩ vớ vẩn làm rối đầu, cứ lên nghỉ đi. Ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ thấy nhẹ nhõm thôi.”
Như vẫn luôn thế.
Gyu-ha chỉ rời đi khi thấy ngọn đèn trên căn phòng áp mái sáng lên.
“Tiểu Lục à.”
Vừa bước vào căn phòng tối om, tiếng lách cách của bánh xe tập chạy vang lên nhanh hơn, nghe như chủ nhân của nó đang vui mừng vì cậu đã về.
Yu-shin lặng lẽ ngồi xổm trước lồng.
Vẫn là khung cảnh cậu vẫn thấy mỗi khi về nhà, nhưng hôm nay đôi chân lại nặng trĩu, trong lòng trống trải lạ thường. Cậu đã ăn một bữa tối ngon miệng, chẳng phải bị ốm hay mệt, vậy mà sao lại thấy như thế?
Yu-shin biết lý do.
Vì bữa tối hôm nay rất ngon.
‘Từ hồi ở Seoul đến giờ, ngoài Seung-gi ra, mình chưa từng ăn tối với ai khác…’
Sống một mình, chẳng có người quen ở thành phố này, Yu-shin không có ai để rủ đi ăn tối. Người duy nhất ở gần cậu là Park Seung-gi, nhưng cậu ấy lại bận học cao học.
Nếu không phải những dịp hiếm hoi ăn cùng Seung-gi hay tham gia tiệc công ty, cậu luôn ăn một mình.
Cậu đã quen với cuộc sống đó, chưa từng thấy buồn hay nuối tiếc… hoặc ít nhất, cậu vẫn nghĩ là thế.
Chỉ với một bữa ăn, Hyun Gyu-ha đã khiến cậu nhận ra mình cô đơn đến mức nào.
Anh phá vỡ lớp vỏ cứng cáp Yu-shin vẫn dùng để che giấu nỗi cô đơn ấy, lớp vỏ mà cậu cố tình làm ngơ, cố quay lưng bỏ qua. Với sự tự ti của một đứa trẻ mồ côi, Yu-shin luôn đứng ở phía sau mọi người. Nhưng Gyu-ha lại đường hoàng bước vào thế giới của cậu, bắt cậu đối diện với chính sự cô độc của mình.
Sự quan tâm trong bữa ăn, ánh mắt dõi theo từng nhịp, những câu chuyện ấm áp… tất cả đều chạm vào nỗi trống vắng trong cậu.
‘Anh ấy vốn thuộc về một thế giới khác…’
Hôm nay, Yu-shin mới thật sự hiểu mình chưa từng biết gì về Hyun Gyu-ha. Sợi dây liên kết giữa họ chỉ là một bản hợp đồng thuần hóa, được gắn kết một cách gượng ép.
“Tiểu Lục.”
Cậu mở cửa lồng, chìa bàn tay ra. Tiểu Lục rời bánh xe, khẽ bước lên tay cậu. Cảm giác mềm ấm từ sinh vật nhỏ bé ấy khiến Yu-shin thấy yên lòng.
Cậu từng mượn kính lão của ông chủ nhà để xem thử, nhưng trên cơ thể Tiểu Lục không hề có hình xăm tên của nó. Có lẽ Gyu-ha là trường hợp đặc biệt. Nếu đúng thế, nguyên nhân là gì? Và…
Làm sao để hủy bỏ được thuần hóa?
“Em sẽ luôn ở bên anh, đúng không?”
“Chít.”
Tiếng kêu khe khẽ như đáp lại, an ủi tâm trạng anh. Yu-shin mỉm cười, hôn nhẹ lên hamster.
Cậu muốn chấm dứt mối quan hệ với Gyu-ha càng sớm càng tốt, trước khi mình chìm sâu hơn vào nỗi cô đơn ấy, trước khi nhen nhóm những hy vọng hão huyền.
Từng trải qua hai lần bị bỏ rơi và một lần mất đi người thân, Yu-shin hiểu rõ, điều đáng sợ nhất chính là đặt hy vọng vào con người.
***
Khi truyền ma lực vào khóa cửa, đèn trong căn hộ sáng lên như đã được cài đặt sẵn. Nhưng nơi này, dù là không gian sống, lại yên ắng và lạnh lẽo như một căn hộ mẫu.
Gyu-ha cởi áo khoác da, vứt lên sofa, rồi thả người xuống không trung. Chỉ khẽ phất tay, cánh cửa tủ lạnh trong bếp tự mở, một lon bia bay ra đáp gọn vào tay.
‘Cũng đến lúc lấp đầy cái tủ lạnh này rồi…’
Dù sao bên trong cũng chỉ có bia và nước lọc. Anh uống một ngụm dài, phóng tầm mắt quanh phòng.
Căn hộ này hoàn toàn trái ngược với phòng áp mái của Yu-shin, nơi tuy nhỏ và cũ, nhưng tràn đầy hơi ấm của một mái nhà. Còn căn hộ của anh, dù bọc trong vẻ sang trọng, lại lạnh lẽo, vô hồn.
Từ đầu, “nhà” với Gyu-ha chỉ cần là chỗ có thể nằm ngủ an toàn. Việc ở trong một căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi chẳng phải lựa chọn của anh.
Nghĩ đến Yu-shin và căn phòng của cậu, anh mới thấy rõ cảm giác xa cách. Tim anh chợt rung lên bất an, một cảm giác đã trở nên quen thuộc.
“Con mắt của Munin.”
Đọc câu lệnh ngắn, trước mắt anh hiện lên bản đồ, một tọa độ nhấp nháy. Đó là vị trí của “chủ nhân” mà anh vừa định vị bằng một tạo tác phép thuật. Chỉ cần biết cậu ở đâu, sự bất an trong ngực lập tức dịu lại.
Anh vừa uống bia, vừa theo dõi tọa độ. Nhưng rồi Yu-shin đột ngột di chuyển.
Cậu ấy đi đâu giữa đêm thế này?
Ngoài kia nguy hiểm trùng trùng, cổng dịch chuyển có thể mở ra bất cứ lúc nào, xe cộ, cướp giật… và, điều tệ hại nhất với anh, là cậu có thể nhặt được một con hamster hoang.
Anh định lập tức đi theo, nhưng Yu-shin đã quay lại ngay. Có vẻ chỉ xuống đổ rác.
[Hôm nay tôi ngủ sớm, chắc không nghe điện thoại được. Chúc anh ngủ ngon.]
Anh nhìn tin nhắn một lúc, rồi bấm trả lời:
[Ngủ ngon. Mơ về tôi nhé.]
Dù đã gửi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tọa độ không đổi của Yu-shin, cậu đã ngủ thật như lời nhắn. Khi chắc chắn, anh mới thở phào.
“Chết tiệt. Mình đang làm cái gì vậy…”
Anh cười khẩy với chính cảm xúc của mình. Sự dao động và bình yên trong tim mình giờ chỉ xoay quanh một người duy nhất, Yu-shin.
Nếu không phải cậu đã vô tình đánh thức trái tim đã chìm trong thứ buồn chán đến mức gần như trầm cảm… thì có lẽ, bất kể Yu-shin là ai, anh cũng đã nhận một hợp đồng giết người từ lâu rồi.