Tôi Đã Thuần Hoá Người Đứng Đầu Bảng Xếp Hạng - Chương 17

‘Không, đâu cần phải thuê sát thủ chứ? Chỉ cần đặt một kỹ năng sát thương trên con đường cậu ta đi qua mỗi ngày là đủ rồi.’

Trong đầu anh lóe lên vô số cách để giết In Yu-shin mà chẳng cần động tay, rồi lại tan biến nhanh như lúc vừa xuất hiện.

〈……Người đầu tiên từng lo cho anh là ai vậy?〉

Trong vô vàn cảm xúc dấy lên, Hyun Gyu-ha lần lại có lẽ là cảm giác duy nhất do chính anh khơi dậy. Thứ cảm xúc lạ lùng, nghèn nghẹn trong lòng khi nghe Yu-shin nói câu ấy.

“Rốt cuộc là ai lo cho ai đây, thật buồn cười.”

Anh ngẩng bàn tay từng bị dao đâm lên nhìn. Bàn tay nhẵn nhụi, chỉ còn vệt máu loang, không một vết thương. Trong trí nhớ lại hiện lên gương mặt hoảng hốt, đau đớn như chính mình bị thương của Yu-shin, khi cậu bao lấy vết máu ấy trong ánh sáng hồi phục.

Một sinh vật mong manh, chỉ một ngón tay thôi cũng có thể giết chết, vậy mà lại lo lắng cho mình, thật là…

〈Anh ơi, không đau à?〉

Đứa bé ngày ấy dù gương mặt tái mét vì sợ hãi, vừa khóc vừa vẫn níu chặt vạt áo anh, nhưng vẫn lo cho vết thương của anh.

Đứa trẻ mười chín năm trước đó, giờ đã thành người lớn thế nào rồi? Ý nghĩ ấy bất chợt khiến Hyun Gyu-ha thấy tò mò.

***

Mải miết trong những suy nghĩ rối ren, In Yu-shin trằn trọc cả đêm rồi ngủ muộn, cuối cùng lại dậy trễ. Không còn thời gian ăn sáng, cậu ghé vào siêu thị gần nhà trước khi đi làm.

‘Trễ thì chết, đành mang theo đến văn phòng ăn thôi.’

Đúng lúc đó chắc Hyun Gyu-ha đã đến nhà để đón In Yu-shin đi làm. Vừa bước ra khỏi siêu thị, cậu giật mình.

“Anh biết tôi đang ở siêu thị bằng cách nào?”

“Bản năng của chuột cưng là luôn theo chủ nhân. Giờ cậu định đi thẳng đến công ty, phải không?”

“Thì… đúng là vậy, nhưng……”

Yu-shin ngơ ngác leo lên ghế sau. Như thường lệ, Gyu-ha vuốt lại tóc mái cậu trước cho gọn, rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu.

Nhờ thế, dù hôm qua chia tay trong bầu không khí kỳ lạ, sáng nay cậu vẫn không thấy gượng gạo lắm. Nhưng tâm trí vẫn bấn loạn.

‘Thật sự làm sao mà anh ta biết mình đứng trước siêu thị? Chẳng lẽ nhìn thấy mình đi vào?’

Chưa kịp gỡ được thắc mắc thì Gyu-ha đã nổ máy, cậu vội vàng vòng tay ôm eo anh.

“Trên đường tôi muốn nghe về buff của cậu. Là loại gì thế?”

“Hồi phục sinh lực và ma lực. Nhưng từ trước đến giờ tôi chỉ thuần hóa chuột thôi, nên cũng không chắc hiệu quả đến đâu.”

“Thử dùng lên tôi xem.”

“Ngay bây giờ ạ?”

In Yu-shin không hiểu trên đường đi làm thì anh cần mana làm gì, nhưng vẫn niệm buff lên.

Gyu-ha tiêu hao mana theo cách đơn giản nhất.

“Uầy…!”

Chiếc xe đang lao trong con hẻm bỗng bay vút lên trời. Trên yên xe lơ lửng giúp tầm nhìn cậu được mở rộng hơn

Quang cảnh quen thuộc của khu phố trải ra dưới chân như một bản đồ thu nhỏ. Ngẩng lên, thấy những tòa cao ốc vươn thẳng lên trời sau rặng đồi. Chỉ mới lên cao vài mét thôi, mà mây đã như gần sát tầm tay.

Cơn gió lạnh buốt cũng hóa ra sảng khoái. Cảm giác này hệt như đang chơi trò mạo hiểm trong công viên.

“Thì ra bay trên trời là như thế này sao!”

“Thích chứ?”

“Thích!”

Cảm giác lơ lửng bất ngờ, choáng ngợp, nhưng lại chẳng hề đáng sợ vì Yu-shin biết anh sẽ không để cậu rơi.

Gyu-ha khẽ cười.

“Nhưng buff của cậu không nên dùng khi đi săn ma thú hoặc trong dungeon.”

“Ơ, hiệu quả kém lắm à?”

“Không. Quá tốt mới nguy hiểm.”

“…?”

“Có khi ‘đứng’ luôn ấy.”

“…Đứng? Xe đang chạy mà đứng cái gì? Lỡ ngã thì sao? Hay ‘đứng’ mà anh nói là… cái đó… không… chắc không phải đâu… mà… lẽ nào…?”

“Đúng, chính cái cậu đang nghĩ đó.”

“Hức!”

Cánh tay Yu-shin đang ôm eo anh run bắn. Cái bảng trạng thái cứ tự động nhảy ra mỗi lần chạm vào anh, cậu đã gáng đẩy sang góc tầm nhìn khác mà giờ lại đập vào mắt.

[Trạng thái hiện tại: sát ý, hứng thú, vui vẻ, kích thích.]

‘Thôi xong, giữa tình huống này còn ôm chặt eo một người đang trong trạng thái “kích thích” thì liệu có ổn không? Hay buông tay xuống gieo mình còn hơn?’

“Ng-ngay đây luôn á?!”

“Tôi vẫn chưa ‘đứng’ đâu. Với lại tôi chuẩn bị tăng tốc, cậu ôm chặt vào. Có thể bám chặt thêm cũng được.”

“Không thể cho tôi xuống trước sao?”

“Không.”

“Trời ơi.”

Dù In Yu-shin có đang gào thét trong lòng hay không thì Hyun Gyu-ha vẫn phóng chiếc xe máy như bay, khiến bản năng sinh tồn của cậu chỉ còn biết ôm chặt lấy eo anh ta.

Yu-shin cắn răng nuốt nước mắt. Nếu cái buff kia thực sự tác động đúng chỗ đó thì còn chẳng thấy oan ức đến vậy. Buff vốn để hồi phục thể lực, mana, thế quái nào lại tác động lên cái chỗ vớ vẩn kia chứ.

“Khốn thật, biết thế thì bảo đi tàu điện ngầm cho rồi.”

Chiếc xe phớt lờ cả đường xá, lao vút qua khoảng không giữa những tòa nhà và nhanh chóng đáp xuống sân trụ sở cục quản lý dị năng.

Vừa dừng xe, Yu-shin đã nhảy phắt xuống, lùi liền mấy bước, ôm chặt balo trước ngực như đang phòng thủ. Phản ứng ấy lại khiến Gyu-ha bật cười khoái trá.

“Yên tâm đi, tôi là trai thẳng. Không đời nào tôi hứng thú với cơ thể hay cái mông của cậu cả.”

“Nh-nhưng mà nó… nó đứng… tức là, cái đó rõ ràng rồi còn gì! Tại sao chứ?!”

“Thì… vì thấy dễ chịu mà.”

“Thế thì… thì liên quan gì?!”

“Nhưng bây giờ ổn rồi còn gì. Không thấy à?”

Anh ta giơ ngón tay cái rồi bẻ xuống, chỉ thẳng về phía dưới cơ thể mình. Yu-shin lập tức quay phắt mặt đi, quyết không nhìn theo.

“Khi con chó được chủ nó khen, vuốt ve, cưng nựng thì nó cũng thích thú đúng không? Buff của cậu cũng vậy thôi. Nếu tôi thật sự là chó, chắc đuôi tôi đã quẫy mạnh đến nỗi gãy luôn xương cụt rồi.”

“Cơ mà chó được vuốt ve thì cũng… cũng đâu có làm thế đâu!”

“Tôi đâu có nói là phản ứng ngay tức thì.”

Gyu-ha bước lên một bước, Yu-shin hoảng hốt lùi lại hai bước. Nhìn dáng vẻ như một con thú nhỏ dựng lông cảnh giác, Gyu-ha khẽ bật cười.

“Trêu cậu đúng là cách giải trí không tốn kém mà lại hiệu quả nhất mà...”

Yu-shin nghiến răng, chẳng muốn nghe thêm cái “xác nhận” như vậy chút nào.

“Giải thích kỹ thì… khi nhận buff từ cậu, tôi có cảm giác như được khen ngợi, được yêu quý, nên cảm thấy vui vẻ. Bình thường thì chỉ dừng ở việc cảm xúc dâng cao thôi. Nhưng trong chiến đấu, cơ thể vốn đã tiết ra endorphin rồi. Nếu lúc đó cảm xúc lại được khuếch đại thêm… cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Ờm… cái đó thì…”

“Thì sẽ có phản ứng theo hướng khác nữa đấy.”

“…Vậy là…”

Yu-shin liếc nhìn nét mặt của Gyu-ha, đầy do dự.

“Nghĩa là bình thường tôi buff thì… vẫn ổn, đúng không?”

“Nếu thấy lo thì… tôi đi triệt sản cũng được.”

“Anh nói thế chứ chắc chắn không làm đâu!”

“Đôi khi phản kháng lại mệnh lệnh của ‘chủ nhân’ cũng mang một loại khoái cảm riêng mà. Nhưng nếu được xử lý như (*)Rasputin rồi đem trưng bày trong phòng của cậu thì… tôi có thể cân nhắc.”

(*)Rasputin là một thầy tu, pháp sư huyền bí người Nga, có ảnh hưởng lớn đến gia đình Sa hoàng Nicholas II. Nhờ khả năng chữa bệnh cho hoàng tử mắc bệnh máu khó đông. Sự can thiệp quá sâu vào chính trị và đời sống hoàng gia khiến giới quý tộc, chính khách coi ông là mối nguy hiểm cho nước Nga. Năm 1916, ông bị một nhóm quý tộc ám sát bằng đầu độc, bắn súng và cuối cùng dìm chết trong sông Neva. Hiện bộ phận của ông được trưng bày ở viện bảo tàng Erotica.

“Đấy là quấy rối tình dục rồi còn gì!”

Dù biết rõ chỉ là đang bị trêu chọc, Yu-shin vẫn không kìm được mà hoảng loạn. Lời thật giả chẳng phân định nổi, nhưng trong đầu cậu lại hiện lên bức ảnh khủng khiếp về “món đồ” của Rasputin được bảo tàng lưu giữ, khiến dạ dày lập tức quặn lại.

“Sao mới sáng ra đã để mình tưởng tượng ra mấy thứ kinh dị thế này chứ…”

Nhìn ánh mắt đầy trách móc của Yu-shin, Gyu-ha khẽ “ừm” một tiếng, đưa tay xoa cằm rồi thò tay rối tung mái tóc cậu.

“Phản ứng của cậu thú vị quá nên tôi hơi lố tay. Nhưng mà bình thường thì tôi không hay như vậy, đừng bận tâm.”

…Nghe được câu đó rồi mà bảo đừng bận tâm thì quả thật quá sức.

“Thực sự là nhận buff từ cậu khiến tôi thấy rất thoải mái. Tôi muốn kiểm chứng một chuyện, cậu thử vuốt ve tôi xem sao?”

“Ơ… tôi, vuốt ve anh á?”

Khi Gyu-ha thường xoa đầu cậu thì Yu-shin chẳng thấy có gì lạ, vì anh ta vốn lớn hơn tới sáu tuổi. Nhưng giờ bị bảo làm ngược lại, đột nhiên lại thấy ngượng ngùng.

‘Dù gì anh ta cũng bảo muốn kiểm chứng mà…’

Cậu ngập ngừng giơ tay, Gyu-ha liền cúi xuống. Yu-shin dè dặt xoa xoa mái tóc anh ta, cẩn trọng hệt như đang vuốt một con hamster.

Gyu-ha ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười.

“Chỉ mới được vuốt nhẹ mà tâm trạng tôi đã tốt hẳn. Không bằng được khi được cậu buff, nhưng cũng khá hiệu quả đấy.”

“À… vậy thì… tốt rồi nhỉ?”

“Tất nhiên là tốt. Lại còn tiết kiệm nữa.”

Nói rồi anh ta nắm lấy tay Yu-shin, đặt lên vai mình. Cơ bắp săn chắc dưới lớp áo khiến Yu-shin lập tức cảm nhận rõ rệt chẳng khác nào lúc ôm eo anh ta trên xe.



Edit bởi: Bé Nhím Làm Biếng

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo