Chương 103
Về đến nhà, Yeongdeok thức trắng đêm để tìm thêm thông tin về PetitRolang. Anh lục tung mọi nguồn có thể, vậy mà tới khi trời sáng, vẫn chẳng phát hiện được gì mới mẻ. Ai cũng chỉ nói đi nói lại đúng một chuyện:
“PetitRolang đã đăng bài trên SNS!”
“Đang hóng tác phẩm tiếp theo nè!”
Tóm lại, chỉ vậy thôi.
Giá như thế giới này vừa xảy ra biến động nào đó, anh còn có thể kết luận PetitRolang đã làm chuyện gì to tát. Nhưng không, mọi thứ vẫn bình thường như trước giờ Yeongdeok từng sống.
Cắm mặt vào màn hình máy tính suốt đêm, tới khi liếc đồng hồ dưới góc phải màn hình, anh mới nhận ra đã quá trưa, trong khi chẳng đạt được thành quả nào.
“Giờ này rồi sao.”
Cuối cùng cũng đứng dậy, Yeongdeok lục tủ, lôi ra một gói mì ăn liền, loại mà kiểu người yêu kiểm soát sẽ không bao giờ đụng tới.
Nấu nước sôi, anh bỏ mì, gói gia vị, thêm ít hành lá thái nhỏ và đập vào một quả trứng.
Ăn xong thì đi tắm. Nhưng vừa tắm xong, anh lại lên mạng tìm PetitRolang, cho tới sát giờ đi làm mới chịu buông.
Quán trông chẳng khác gì hồi anh rời đi chưa đầy mười hai tiếng trước. Jihoon cũng vậy, cậu đến sau giờ học, vẫn là dáng vẻ quen thuộc.
Và rồi, chuông gió treo trên cửa lại vang lên.
“Chào nhé, Yeongdeok. Jihoon cũng có mặt à.”
Woojin bước vào, chào hai người rồi tiến thẳng tới gần Yeongdeok, đưa cho anh một cái khay đựng hai ly nước, có một ly hồng, một ly nâu.
“Cái gì đây?”
“Tôi mua cho anh uống sau khi tan làm. Tôi không biết Jihoon thích gì nên lấy tạm trà đá, ổn không?”
Woojin liếc sang Jihoon, nhưng cậu hoặc không nghe, hoặc cố tình phớt lờ, cứ tiếp tục công việc chẳng buồn đáp lời.
Cái thằng này…
Yeongdeok suýt nữa thì trả lời giùm, nhưng rồi dừng lại. Anh nhận ra mình chưa từng để tâm xem Jihoon thích gì.
Nghĩ lại thì, lần trước ra quán cà phê cậu ấy gọi món gì nhỉ?
“Không biết.”
“Nếu không thích thì xin lỗi nhé. Nhớ nói lại với cậu ấy hộ tôi.”
Nói xong, Woojin định rời đi luôn mà chẳng gọi món gì, khiến Yeongdeok hơi ngạc nhiên.
“Đi liền thế?”
“Ừ. Tôi chỉ ghé qua xem mặt cậu tí thôi.”
“Xem tôi làm gì?”
Woojin nhìn thẳng vào mặt Yeongdeok, điều chỉnh lại gọng kính tròn.
“Thì thích thôi.”
Câu trả lời đúng kiểu qua loa.
Yeongdeok thừa biết nhà Woojin cũng đâu gần gì cho cam. Nhưng đúng là có cả ngàn cách để giết thời gian, thế là anh không hỏi thêm nữa.
Woojin đi rồi, Yeongdeok đứng nhìn theo, nghĩ bụng… chẳng có gì lạ ở Woojin cả. Vậy thì rốt cuộc PetitRolang đã gây ra chuyện gì?
Hay là do anh ghét gã tác giả đó quá nên tự dưng nghĩ quá lên?
Trong lúc còn mải suy nghĩ, Jihoon đã làm xong việc, đi tới chỗ anh.
“Cái gì đấy? Đồ uống à?”
Vừa hỏi, Jihoon vừa cầm lấy khay nước trên tay anh.
“Ha Woojin đem cho. Nói uống sau giờ làm, ly trà đá là của cậu.”
“Của anh ta á? Không ngờ nha. Để lần sau gặp phải cảm ơn mới được.”
Jihoon cười nhạt, cất đồ uống vào tủ lạnh. Thấy vậy, Yeongdeok khoanh tay, bỗng nhiên tò mò không biết Jihoon — một trong các nhân vật chính — nghĩ gì về PetitRolang.
“Này Jihoon, cậu có nghe về PetitRolang chưa?”
“PetitRolang? Ai mà chả biết. Dạo này nổi rần rần còn gì.”
“Cậu nghĩ sao về gã đó?”
Đóng cửa tủ lạnh xong, Jihoon liếc anh bằng ánh mắt thắc mắc, kiểu như “Sao tự dưng hỏi vậy?”, nhưng thay vì chất vấn, cậu đáp luôn:
“Cũng bình thường? Kiểu như người nổi tiếng ấy. Vậy thôi.”
“Vậy nếu tôi nhờ cậu chửi hắn thì sao?”
Jihoon cau mày, nghiêng đầu khó hiểu.
“Sao tự dưng hỏi mấy cái kỳ cục thế?”
Trên mạng, trong các diễn đàn hay bất kỳ đâu, PetitRolang đều được tung hô như huyền thoại. Nếu chấm điểm thì kiểu gì cũng tuyệt đối.
Yeongdeok cảm thấy mình như bị cô lập trong thế giới do PetitRolang dựng lên. Ai cũng tôn sùng hắn, ngay cả Beautiful Life cũng nổi khùng nếu có ai nói xấu hắn mà.
Ai nấy đều coi hắn như anh hùng cứu quốc. Yeongdeok chỉ muốn biết Jihoon có như vậy không thôi.
Thấy Jihoon bắt đầu khó chịu, anh định rút lại lời.
“Thôi bỏ đi. Làm việc đi.”
“PetitRolang, cái thằng chó đấy, vậy đủ chưa?”
Yeongdeok khựng lại trước câu chửi thẳng thừng ấy. Nhưng ngay lập tức, trong lòng khô cằn của anh như vừa được tưới nước.
“Vậy là đủ rồi.”
Yeongdeok khẽ bật cười, Jihoon thì không hiểu sao câu chửi của mình lại làm anh vui, nhưng biết Yeongdeok không dễ gì cười, cậu lại đỏ mặt.
“Nhưng mà, sao tự dưng hỏi mấy chuyện đó vậy?”
“Cậu không cần biết.”
“Nếu không định nói thì hỏi làm gì? Chả hiểu nổi.”
Jihoon càu nhàu vì thái độ úp úp mở mở của anh, nhưng cũng không gặng hỏi thêm, vì có hỏi nữa thì chắc cũng bị đuổi đi.
“Tôi thật sự không đoán nổi anh nghĩ gì đâu, hyung.”
Jihoon bật cười, rồi bỏ qua chuyện này. Yeongdeok nhìn nụ cười nhàn nhạt đó, lại tự hỏi, liệu PetitRolang có thật sự tuyệt đối như anh từng nghĩ không?
Hay là vì Jihoon đã lệch khỏi cốt truyện gốc vì chơi thân với anh rồi mới phản ứng thế này?
Dù vắt óc suy nghĩ cũng chẳng ra đáp án. Thế giới này là tiểu thuyết, bản thân Yeongdeok thì chết đi sống lại, tất cả đều vô lý. Đã không có logic thì anh biết tìm đâu ra sự thật.
Nhưng, Yeongdeok không thể buông được.
Anh đã thề sẽ trả thù PetitRolang mà. Quay lại cuộc đời này cũng vì lý do đó.
Dù vô nghĩa đi nữa, anh vẫn không ngừng nghĩ về hắn.
Tối muộn, lúc quán chuẩn bị đóng cửa, Jihoon dọn dẹp xong rồi lấy đồ uống trong tủ lạnh ra. Khát khô cả cổ sau một ngày dài, cậu tu ừng ực ly trà đá.
Đúng lúc đó, Yeongdeok tháo tạp dề tiến lại, Jihoon liền đưa cho anh ly latte dâu.
Anh cầm lấy rồi đột nhiên hỏi:
“Cậu thích không?”
Jihoon suýt sặc vì tưởng Yeongdeok đang hỏi “Cậu thích anh à?”, theo phản xạ giật mình, nhưng nhìn kỹ thì mắt anh chỉ dán vào ly trà đá thôi.
Ờ ha.
Cha Yeongdeok thì đời nào hỏi kiểu đó.
Jihoon tự chửi mình ngu, rồi gật đầu.
“Có. Ai mà không thích trà đá chứ, dễ uống mà.”
“Vậy à.”
Yeongdeok vốn chẳng mấy khi để tâm người khác, giờ lại âm thầm ghi nhớ sở thích của Jihoon.
Hai người cầm ly rời khỏi quán. Khi Yeongdeok đang khóa cửa, Jihoon chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng.
“À đúng rồi hyung, đầu tháng năm tới giữa tháng năm anh rảnh không?”
“Chuyện gì?”
“Trường tôi có lễ hội. Anh tới chơi đi nếu rảnh.”
Jihoon còn dụ thêm:
“Cũng vui đó. Ít ra cũng phải tỏ vẻ quan tâm chứ.”
Dù đã cố mời chào, Yeongdeok vẫn chẳng hứng thú lắm, nhưng Jihoon cũng không bất ngờ.
“Buổi tối có người nổi tiếng biểu diễn nữa. Nhưng chắc anh đi làm rồi…”
Jihoon chép miệng, lỡ lời nói ra câu đó liền thấy hối hận. Có đưa cả anh họ của Edison tới lễ hội thì Yeongdeok cũng chẳng thèm để tâm.
Lễ hội đại học đâu phải chỗ cho cái kiểu người ám ảnh và hay chiếm hữu như anh đến.
Ấy vậy mà Jihoon cứ nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, làm Yeongdeok cũng mềm lòng, gật đầu.
“Được rồi.”
“Thật á? Anh sẽ đi lễ hội với tôi?”
“Với cậu? Tôi có nói thế đâu.”
“Anh đâu quen ai ở trường tôi đâu, tất nhiên là tôi phải dẫn đi rồi.”
Nghe cũng đúng, nhưng ngay lập tức trong đầu Yeongdeok lại hiện lên mặt cái thằng Daisu phiền phức. Nhưng rồi anh gạt ngay đi.
Dù sao cậu ta cũng thân với Kim mà.
“Với lại, hyung, bọn mình là bạn mà.”
Bạn bè.
Nghe từ đó, Yeongdeok chợt nhận ra, từ lúc quen Jihoon tới giờ, anh chưa từng làm gì giống “bạn bè” với cậu cả.
Nếu muốn cho gã tác giả kia thấy quan hệ giữa anh và Jihoon đã thay đổi thế nào, thì nên đi mới phải.
Vì mục đích trả thù PetitRolang, Yeongdeok gật đầu.
“Được.”
“Yeah! Nhớ để trống lịch mấy ngày đó nha, vui lắm.”
Jihoon hí hửng, hai mắt ánh lên vẻ mong chờ. Yeongdeok thì chỉ thấy ngớ ngẩn, nhưng anh không rời mắt khỏi gương mặt phấn khích kia.
Thật lạ lùng.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu