Tôi Không Phải Là Yandere - Chương 66

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 66

 

Với câu nói lạnh lẽo và nụ cười nhếch môi, Yeongdeok khiến Kyungsook nhắm nghiền hàng mi đang run rẩy. Nhưng rồi bà từ từ mở mắt, nhìn anh.

 

“Ngay cả tên con ruột mình mà mẹ cũng không nhớ à? Trí nhớ của mẹ tệ quá đấy. Tôi không còn là Cha Dowon nữa.”

 

Yeongdeok chìa ra một tờ rơi – thứ mà anh đã rải khắp nơi – rồi khẽ nhếch môi.

 

“Là Cha Yeongdeok.”

 

“Còn đứng đó làm gì? Mau kéo thằng đó ra ngoài!”

 

Trước lệnh của Chủ tịch Heeseok, mấy bảo vệ nãy giờ còn lúng túng chưa biết làm gì giờ mới lúng túng bước tới, gật đầu xin lỗi rồi giữ chặt hai tay Yeongdeok.

 

Thế là kết thúc rồi sao?

 

Yeongdeok ngoan ngoãn để họ áp giải ra khỏi sảnh tiệc.

 

Bị đẩy ra ngoài, anh chậm rãi đi dọc hành lang khách sạn, tay vẫn ôm bó hoa gà rán mà ông nội đã từ chối nhận.

 

Anh nhìn đồng hồ, màn hình sáng báo đã 8 giờ tối.

 

Màn náo loạn kết thúc nhanh hơn dự đoán. Anh nghĩ chắc vẫn kịp quay lại quán tiếp tục bán hàng.

 

Jihoon chắc đang trông quán.

 

Yeongdeok bắt đầu tìm số Jihoon trong danh bạ, nhưng dừng lại giữa chừng.

 

Một cảm giác kỳ lạ mà anh chưa từng trải qua bỗng trào lên.

 

Sau màn náo loạn như thế, có lẽ từ nay sẽ chẳng ai gọi điện nhắc anh mấy chuyện vặt vãnh nữa.

 

Có lẽ… như Baek Seonwoo nói, họ sẽ chính thức xóa tên anh khỏi gia phả.

 

Anh lẽ ra nên cảm thấy nhẹ nhõm, như thể được tháo bỏ một gánh nặng.

 

Nhưng thật lạ, những gì vừa trút đi lại để lại khoảng trống mênh mông.

 

Khi đang nhăn mặt vì thứ cảm xúc xa lạ ấy len vào vùng đất hoang lạnh trong tim mình, một người tiến đến từ phía sau, đặt chiếc khăn tay mát lạnh lên má anh.

 

Sự lạnh buốt lan vào da khiến Yeongdeok giật mình quay lại.

 

“Cậu ổn chứ?”

 

Là Wonjin, nhìn anh bằng ánh mắt đầy lo lắng.

 

Gương mặt vốn trắng trẻo gọn gàng của anh hôm nay lại có chút tiều tụy.

 

“Sao anh ở đây?”

 

“Tôi lo cho cậu…”

 

“Đừng lo. Vào trong đi.”

 

Yeongdeok tiếp tục đi, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, tìm số Jihoon.

 

Nhưng lần này, Wonjin nắm chặt tay anh, kéo lại.

 

Yeongdeok bị buộc phải quay đầu đối mặt với y.

 

“Nếu không muốn tôi lo, thì đừng cho tôi lý do để lo nữa.”

 

“Anh đang giận tôi đấy à?”

 

Wonjin – người luôn cà lăm và nhún nhường trước Yeongdeok – lúc này lại nhìn thẳng vào mắt anh, không hề chùn bước.

 

Yeongdeok cũng nhìn thẳng lại, nhưng cuối cùng chính Wonjin là người dịu đi trước.

 

“Đi đâu đó nói chuyện đi.”

 

“Tôi không có gì để nói với anh cả.”

 

Thái độ kiên quyết bất ngờ đó khiến Yeongdeok hơi nhướng mày.

 

Không đợi phản ứng, Wonjin đã xoay người bước tới thang máy.

 

Y nói trên sân thượng ngắm cảnh đẹp lắm.

 

Yeongdeok đứng im như tượng, không nhúc nhích. Nhưng khi Wonjin quay lại, y nói thêm một câu.

 

“Chỉ một chút thôi. Cho tôi cơ hội được nói.”

 

Từ sau buổi gặp ở trung tâm thương mại, Yeongdeok đã quyết định rằng không cần nói thêm lời nào với người này nữa.

 

Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ như vậy.

 

Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt hôm nay của Wonjin có gì đó lạ thường khiến anh đút điện thoại vào túi, lặng lẽ đi theo.

 

---

 

Trên sân thượng, gió đông lạnh buốt quất vào mặt như dao cắt.

 

Yeongdeok tiến gần lan can, chống tay nhìn ra cảnh đêm Seoul trải rộng trước mắt.

 

Hoảng hốt, Wonjin vội kéo anh lại.

 

“Nguy hiểm đấy, đừng ra sát quá.”

 

“Nguy hiểm? Có lan can chắn mà.”

 

“À…”

 

Wonjin ngập ngừng, trở lại vẻ lúng túng thường ngày.

 

Cái lần ở trung tâm thương mại, y bảo mình trông giống người đã trải qua hết tất cả…

 

Nghĩ tới đó, Yeongdeok khẽ lên tiếng.

 

“Tôi không định chết.”

 

“…Gì cơ?”

 

“Anh nghĩ tôi là kiểu người sẽ tự sát à?”

 

“Không… nhưng nếu không phải vì vậy, thì sao dạo này cậu lại cư xử như vậy? Hôm nay cũng thế…”

 

Trong lúc hỗn loạn ban nãy, Wonjin đã đứng đó chết trân, không kịp phản ứng gì.

 

Hành động của Yeongdeok quá sốc, khiến Wonjin cứ nghĩ anh đã phát điên.

 

“Tôi chỉ không muốn dính dáng đến những người đó nữa. Vậy đủ rõ chưa?”

 

“Dù vậy… làm quá lên thế này thì…”

 

Trong đầu Wonjin có cả tá câu hỏi: Tại sao Yeongdeok lại muốn cắt đứt? Hành động kỳ lạ của cậu mấy hôm trước là gì? Và… tại sao hôm đó ở trung tâm thương mại, cậu lại nói những lời đó?

 

Nhưng y không hỏi gì cả. Chỉ đứng cạnh Yeongdeok, cùng nhìn xuống thành phố rực sáng đèn đỏ, vàng, xanh phía dưới.

 

Khác với sự ồn ào của sảnh tiệc, nơi này tĩnh lặng đến kỳ lạ.

 

Trong khoảng lặng ấy, Wonjin khẽ lên tiếng:

 

“Từ lần trước đến giờ… tôi không thể ngừng nghĩ về cậu.”

 

“Kỳ ghê. Không phải từ nay không còn phải nhìn mặt cấp trên điên khùng như tôi nữa sao? Vui chứ?”

 

Vai Wonjin khẽ run.

 

Sao cậu ấy biết? Mình chỉ viết trong cộng đồng thôi mà… Không lẽ…?

 

“Cậu… cậu biết ư? Tôi đâu có nói ra…”

 

Wonjin nhìn Yeongdeok như thể đối diện với kẻ có năng lực đọc suy nghĩ.

 

Thực ra đó chỉ là một chi tiết Yeongdeok biết được nhờ đọc tiểu thuyết sau khi quay về thời điểm này. Nhưng anh thản nhiên đáp:

 

“Tôi cần phải giải thích cách mình biết à?”

 

Yeongdeok lạnh lùng đáp lại, khiến Wonjin im bặt, không dám hỏi thêm.

 

“Cho tôi nói đỡ một chút… thật sự, cậu đáng sợ lắm. Cậu không hề biết cảm thông với người khác!”

 

“Anh lại gọi tôi là ‘Giám đốc’ nữa rồi. Mà anh bắt đầu nói năng kiêu ngạo ghê.”

 

“À… tôi, tôi ý là, Yeongdeok.”

 

Dù lắp bắp, trong đầu Wonjin vẫn quay cuồng với suy nghĩ: Có phải vì chuyện này mà Yeongdeok lạnh nhạt với mình?

 

“Còn nữa, lẽ ra tôi phải xin lỗi từ sớm… Lúc đó ở quán gà…”

 

Yeongdeok không hứng thú lắm với lời xin lỗi đó, nên vẫn dán mắt vào cảnh đêm phía xa.

 

Nhưng rồi đột nhiên Wonjin cúi đầu thật sâu.

 

“Tôi xin lỗi.”

 

Giọng cậu vang lên trên sân thượng yên ắng, khiến Yeongdeok liếc nhìn mà không quay người.

 

“Xin lỗi gì?”

 

“Vì đã lừa cậu ở trung tâm thương mại. Tôi xin lỗi thật lòng.”

 

Wonjin cúi đầu thêm một lần nữa.

 

Và như vẫn chưa đủ, y nói tiếp.

 

“Và… xin lỗi vì từng nghĩ cậu là đồ điên. Nếu còn gì tôi làm sai, tôi xin lỗi hết.”

 

“…Giám đốc…”

 

“Là Yeongdeok.”

 

“À… xin lỗi, Yeongdeok. Tôi biết mình từng không thích cậu, nhưng…”

 

Wonjin cắn môi dưới. Đôi mắt đang yên lặng bỗng chốc nhiễu loạn.

 

Cuối cùng, y không thể nói tiếp.

 

Yeongdeok siết nhẹ bó hoa gà trong tay, định rời đi.

 

Nhưng đúng lúc ấy, Wonjin lên tiếng lần nữa.

 

“Chắc chẳng nhân viên nào không từng ghét sếp cả.”

 

“50 phần trăm.”

 

“Tôi cũng không ngoại lệ.”

 

Dù đã nói ra hết mọi chuyện, gương mặt Wonjin vẫn lộ rõ vẻ bất an.

 

Yeongdeok nghĩ chắc vẫn còn lý do khác khiến Wonjin không ưa mình, nhưng anh chẳng quan tâm.

 

Và cũng chẳng định hỏi.

 

Nhóm dịch Bunz Zm

Edit/Trans: Mều Bếu

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo