Tôi Không Phải Là Yandere - Chương 67

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 67

 

Wonjin chắp hai tay lại như thể đang cố gắng lấy dũng khí, rồi lẩm bẩm:

 

“À, còn nữa…”

 

Anh lôi một vật nhỏ từ trong áo vest ra và đặt vào tay Yeongdeok.

 

Khi hơi ấm chạm vào bàn tay vốn lạnh ngắt của mình, Yeongdeok cúi xuống nhìn. Trong lòng bàn tay là một chiếc máy sưởi tay mini có thể sạc lại.

 

“Tôi nghĩ mình chưa từng tặng cậu gì cả... Dù muộn, nhưng chúc mừng sinh nhật.”

 

Sinh nhật... cũng chỉ là ngày được sinh ra, thế thôi.

 

Vậy mà tại sao ai cũng làm như thể việc bỏ lỡ ngày đó là chuyện to tát lắm.

 

Nghĩ đến đây, Yeongdeok siết chặt máy sưởi tay. Hơi ấm ấy không hề mơ hồ, nó rõ ràng lan tỏa, khiến trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.

 

“Tôi đoán là cậu không thiếu thứ gì, nên phân vân mãi mới quyết định được... Nhưng dù sao, tôi cũng đã chuẩn bị món này cho cậu, Yeongdeok.”

 

Không rõ là vì trái tim đang đập rộn ràng, hay vì câu nói vừa rồi của Wonjin, Yeongdeok chợt lóe lên một tia sáng trong đầu.

 

Một luồng sáng như thể có ai đó đánh mạnh vào gáy anh. Nó là một cảm giác nhận ra điều gì đó rất rõ ràng.

 

“Cho tôi sao…”

 

“Yeongdeok?”

 

“Thì ra là vậy.”

 

Cảm xúc từng trào dâng khi thấy Fungyeol mỉm cười trước lúc quay về quá khứ, giờ lại một lần nữa ập đến.

 

Và cảm giác lâng lâng, hân hoan này... tuy chưa thể gọi tên, nhưng nếu bắt buộc phải định nghĩa, thì có lẽ là “xúc động”, hoặc “vui mừng”.

 

“Vậy ra anh đã quan tâm đến tôi từ trước. Đồ ngốc. Sao không nói sớm đi.”

 

Yeongdeok khẽ nhắm mắt lại, nét mặt dịu hẳn đi, môi nở một nụ cười mỏng.

 

Wonjin – lần đầu tiên thấy được nụ cười như vậy trên khuôn mặt ấy – nuốt khan, nhưng y biết rõ: nụ cười kia không dành cho mình.

 

“Cậu đang... nói chuyện với ai vậy?”

 

“Dù sao thì... cảm ơn.”

 

“Hả?”

 

“Tôi nói là cảm ơn.”

 

Wonjin nghĩ Yeongdeok lại đang nghĩ đến ai khác. Nhưng ánh mắt không chút dao động kia lại đang nhìn thẳng vào anh.

 

Hiểu ra rằng biểu cảm biết ơn lạ lẫm đó là dành cho mình, Wonjin cứng người như robot lỗi lập trình. Cằm y hơi há ra, đờ đẫn nhìn một lúc rồi bất giác nở nụ cười mơ hồ.

 

“Vậy là... cậu tha thứ cho tôi rồi?”

 

“Cậu đang nói linh tinh gì thế? Tôi chỉ cảm ơn vì món quà thôi. Không có ý gì khác.”

 

Yeongdeok cắt lời như dao cứa, ngăn Wonjin kịp lảng sang chuyện khác. Nụ cười trên môi Wonjin biến mất, cả người xìu xuống như quả bóng xì hơi.

 

“Biết ngay mà…”

 

Sự mạnh bạo ban nãy khi Wonjin nắm lấy tay anh giờ đã biến mất, trả lại con người ngốc nghếch như mọi khi. Thấy vậy, Yeongdeok chỉ khẽ thở dài bất lực.

 

“Nhưng mà, tôi sẽ cho phép anh đến tiệm tôi với tư cách khách hàng.”

 

Dù nói không cho đến, y vẫn sẽ tới thôi.

 

Đã đến nước này thì thôi cứ để y tới mà rút ví cũng được.

 

Được Yeongdeok chấp thuận, Wonjin lập tức đứng thẳng dậy, vai từ chỗ rũ rượi nay dựng lại hẳn hoi.

 

“Thật à? Thật hả?”

 

“Tôi không nuốt lời.”

 

“Cảm ơn! Tôi sẽ ghé thường xuyên!”

 

“Không cần đâu.”

 

“Tôi nhất định sẽ đến! À mà này…”

 

Wonjin giật lấy bó hoa gà rán Yeongdeok vẫn đang cầm.

 

Tay họ vô tình chạm nhau, khiến Yeongdeok nhíu mày khó chịu. Nhưng Wonjin dường như không nhận ra, vẫn vô tư tiếp tục.

 

“Cậu tính xách cái này đi lòng vòng mãi à?”

 

“Ờ. Thì sao.”

 

“Ra vậy…”

 

Wonjin chia tay bằng một lời chúc cộc lốc bảo anh cẩn thận rồi quay đi. Yeongdeok rời khỏi sân thượng, bước vào thang máy.

 

Không bị ai cản nữa, anh tìm số của Jihoon, chuẩn bị gọi thì có người bất ngờ vòng tay ôm lấy vai anh từ phía sau.

 

Bị hành động tự tiện làm bực, Yeongdeok quay lại, mặt đã sẵn sàng ném cả một tràng khó nghe…

 

Đứng đó, vẫn mặt dày như mọi khi, là Seonwoo.

 

“Baek Seonwoo?”

 

“Tôi thấy cậu đi lên với cựu thư ký đấy. Gì mà giờ mới xuống?”

 

Tên này cũng theo dõi mình như Wonjin... Đúng là phiền không chịu được.

 

“Liên quan gì đến cậu.”

 

“Thôi thì, nếu cậu về rồi thì tiện cho tôi quá đi. Cho tôi đi nhờ với.”

 

Seonwoo cười tươi, ngỏ ý muốn được quá giang.

 

Yeongdeok vốn tưởng tiệc còn lâu mới tàn, nên thắc mắc:

 

“Cậu về sớm vậy?”

 

“Ngay từ đầu tôi đã chẳng hứng thú với cái tiệc chán òm này.”

 

“Chán?”

 

“Ý là chẳng vui chút nào.”

 

Không hiểu sao, đây là điều hiếm hoi hai người đồng tình.

 

Tiệc nhà Cha Heeseok xưa nay đúng là chẳng vui bao giờ.

 

Gật đầu chấp nhận, Yeongdeok cau mày, hỏi một câu cực kỳ cơ bản:

 

“Nhưng tại sao tôi phải cho cậu đi nhờ?”

 

“Cơ hội thế này đâu phải lúc nào cũng có. Đi thôi mà.”

 

Seonwoo liền luồn tay qua khuỷu tay anh, kéo thẳng xuống bãi đỗ xe. Khoảng cách quá gần khiến lông mày Yeongdeok giật giật.

 

“Được, nhưng làm ơn giữ khoảng cách hộ tôi.”

 

“Ê, chính miệng cậu vừa đồng ý còn gì. Không được nuốt lời đó nha.”

 

Tuy có vẻ hài lòng vì được đi nhờ, gương mặt Seonwoo cứng lại khi thấy chiếc xe tải lớn đỗ chình ình ở bãi.

 

Gã nheo mắt, như thể đang chứng kiến chuyện gì đó hết sức khó tin.

 

“Nếu tôi nhớ không lầm thì... xe của cậu đâu phải xe tải nhỉ.”

 

“Không hài lòng thì đi taxi đi, hoặc gọi tài xế riêng.”

 

“Hừm, làm gì làm đi.”

 

Seonwoo lì lợm mở cửa xe rồi chui vào ghế phụ.

 

Sao mình lại phải chở tên này đi chứ?

 

Dù bực, Yeongdeok vẫn đặt bó hoa gà rán lên ghế trống bên cạnh, rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn và nổ máy.

 

Chiếc xe rung nhẹ khi động cơ khởi động.

 

“Không ngờ có ngày tôi lại ngồi trên xe của Cha Yeongdeok đấy.”

 

“Cậu nói như thể tôi tự nguyện chở cậu đi vậy. Rõ ràng là cậu chen lên xe.”

 

“Khác gì nhau đâu.”

 

Yeongdeok đạp ga, chiếc xe từ từ rời khỏi bãi đỗ và hòa vào dòng đường.

 

Giữa tháng Một, mùa đông đến đỉnh điểm. Seonwoo mở cửa sổ bên ghế phụ, gió lạnh lùa vào khiến mái tóc trắng của gã tung bay.

 

“Đóng cửa sổ lại đi?”

 

“Thôi mà. Cả ngày cứng nhắc quá rồi, cho tôi hưởng chút gió lạnh đi.”

 

Thái độ như thể đang ngồi xe nhà mình của Seonwoo khiến Yeongdeok càng thêm khó chịu, chỉ đành tập trung vào việc lái xe.

 

“Rồi sao? Cậu muốn đi đâu?”

 

Anh hất cằm về phía màn hình định vị, ý bảo nhập địa chỉ, nhưng Seonwoo chỉ tựa vào cửa sổ, chẳng buồn nhúc nhích.

 

“Đừng lo, cứ chạy loanh quanh chút là được.”

 

“Tôi không rảnh chở cậu lòng vòng đâu.”

 

“Cậu lắm lời thật.”

 

Bị cái kiểu cố chấp ấy làm phiền, Yeongdeok nhập đại địa chỉ tiệm mình làm điểm đến.

 

Tới đó rồi thì thích đi đâu, Seonwoo tự lo.

 

Seonwoo thở dài.

 

“Anh đúng là… Tôi có yêu cầu gì quá đáng đâu.”

 

“Thế là quá đủ rồi.”

 

“Chậc.”

 

Seonwoo bật cười khẽ qua mũi, như thể chẳng hiểu nổi bản thân đang gặp chuyện gì. Tuy giọng nói vẫn mang chút giễu cợt, nhưng so với thường ngày thì đã dịu đi nhiều, gần như hòa lẫn với tiếng gió và tiếng bánh xe lăn.

 

“Dù sao thì... hôm nay tôi thấy anh cũng dễ thương đấy, Cha Yeongdeok.”

 

“Kỳ ghê. Tôi chưa từng thích cậu.”

 

“Biết mà. Cậu lúc nào chẳng thấy tôi phiền.”

 

Seonwoo vươn tay, chạm vào má Yeongdeok.

 

Bàn tay trắng trẻo, lành lạnh ấy lướt qua gò má anh khẽ khàng, chậm rãi rồi rút lại như chưa từng tồn tại.

 

Nhóm dịch Bunz Zm

Edit/Trans: Tỏi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo