Tôi Không Phải Là Yandere - Chương 68

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 68

 

Bực bội vì bị cắt ngang lúc đang lái xe, Yeongdeok liếc Seonwoo bằng ánh mắt sắc lạnh.

 

“Cậu đang làm gì vậy?”

 

“Cậu đau à?”

 

“Không có gì.”

 

“Tôi chưa bao giờ thấy mấy người nghiêm túc đó làm ra biểu cảm ngớ ngẩn như thế. Cậu thấy chưa, Cha Yeongdeok? Nếu thấy rồi chắc cũng khó nhịn cười lắm nhỉ?”

 

Yeongdeok cũng thấy rồi. Anh không ngờ đám người đó lại có thể bày ra vẻ mặt như vậy. Nghĩ lại cảnh đó, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

 

“Cậu thấy buồn cười lắm sao?”

 

“Tất nhiên rồi! Ngay cả Baek Cheongang với cái mặt đáng sợ đó cũng trông đần độn. Phì...”

 

Seonwoo ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhớ tới dáng vẻ ngơ ngác của ba mình khi nhìn Yeongdeok hành xử kỳ quặc. Gã lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng vẫn còn vương tiếng cười.

 

“Hôm nay tôi khó ở cả ngày, nhờ cậu mà vui lên rồi đấy, Cha Yeongdeok. Chắc tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay mất.”

 

“Tôi không làm để cậu vui đâu.”

 

“Tất nhiên rồi. Nhưng mà vẫn...”

 

Seonwoo cúi đầu, bật cười khe khẽ. Đúng lúc bầu không khí trong xe đang dễ chịu hơn, Yeongdeok bất ngờ đánh lái sang làn bên cạnh, khiến cơ thể Seonwoo nghiêng hẳn sang một bên.

 

Phía sau vang lên tiếng ai đó chửi bới vì cách lái xe ẩu tả. Seonwoo nhìn ra cửa sổ, thấy một người đàn ông đang giơ ngón giữa chửi bới, liền phá lên cười. Lạ thật, sao tự dưng cái gì cũng buồn cười thế này?

 

“Cha Yeongdeok, cậu lái kiểu đó có ngày chết đấy.”

 

“Đây là cậu đòi mà.”

 

“Ai mà ngờ thành chuyến đi về cõi âm luôn đâu.”

 

Dù miệng nói đùa thế, nhưng Seonwoo không hề tỏ ra sợ hãi hay căng thẳng. Trái lại, gã thả lỏng vai, tựa người vào ghế.

 

“Cứ tiếp tục đi thôi. Gió mát thật đấy.”

 

“Tôi không phải tài xế riêng của cậu đâu, đừng có ra lệnh nữa.”

 

Chiếc xe tải họ đang đi rền vang lao băng băng trên đường. Trong lúc đó, những bông tuyết bắt đầu rơi từ bầu trời xuống.

 

Seonwoo hạ hẳn kính cửa sổ, thò tay ra ngoài.

 

“Nhìn kìa, Cha Yeongdeok. Tuyết rơi rồi.”

 

“Ừ.”

 

Thấy Yeongdeok đáp hờ hững, Seonwoo thở dài thất vọng.

 

“Cậu lãng mạn ghê ha.”

 

“Tới nơi tôi phải xúc tuyết trước đã.”

 

“Cậu thật định tới cửa hàng à? Ngày nghỉ hiếm hoi đó, thư giãn chút đi.”

 

Seonwoo nhập địa chỉ mới vào GPS, đổi hướng đi. Khi hệ thống định tuyến lại, hiện lên con đường khác dẫn họ đi xa khỏi cửa hàng, Yeongdeok cau mày nhìn bản đồ.

 

“Tốt nhất là cậu đừng lãng phí thời gian của tôi.”

 

“Không lãng phí đâu. Chạy xe hóng gió mà, tuyết rơi đẹp thế cơ mà.”

 

“Cậu không biết đường tuyết nguy hiểm sao? Cậu thiếu kiến thức à?”

 

“Người cuối cùng tôi muốn nghe câu đó là cậu đấy, Cha Yeongdeok. Nhớ lại cách cậu lái xe đi.”

 

Không khí vui vẻ ban nãy nhanh chóng bị thay thế bởi những lời cãi vã quen thuộc. Dẫu vậy, Seonwoo để ý Yeongdeok không chuyển GPS về lộ trình cũ. Gã hơi ngạc nhiên vì điều đó.

 

“Cậu mềm mỏng hơn trước nhiều rồi đấy, Cha Yeongdeok.”

 

“Thế à?”

 

Yeongdeok khẽ hài lòng khi nghe câu đó. Nếu đến Seonwoo cũng nhận ra, vậy nghĩa là anh đã thay đổi nhiều so với nhân vật Cha Dowon trong nguyên tác.

 

“Chỉ là so với trước thôi. Cậu còn lâu mới thành người tử tế được.”

 

“Cậu nói cứ như tôi không phải con người vậy.”

 

“Cậu không phải. Tôi nói gì cậu cũng không nghe, chỉ cắm mặt đọc sách với ánh mắt chết trôi ấy.”

 

Tuyết giờ đã rơi dày hơn, gió cũng mạnh lên. Tự hỏi có phải gió lạnh làm Seonwoo nói linh tinh hay không, Yeongdeok thẳng tay kéo cửa sổ lên.

 

“Chán nhỉ, tôi còn muốn hưởng gió tí nữa mà.”

 

“Hay là tôi thả cậu xuống đây, tự đi bộ về? Tha hồ mà hít thở không khí trong lành.”

 

“Cậu ác quá. Cậu thật lòng định bỏ tôi lại giữa đường tuyết thế này à?”

 

Seonwoo nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, trông y như một con cún bị bỏ rơi dưới mưa. Thấy cái mặt tội nghiệp đó, Yeongdeok tự nhiên lại liên tưởng đến Wonjin – phiền phức không kém – rồi bực mình đánh lái mạnh.

 

Seonwoo lại lắc lư theo quán tính, dây an toàn siết chặt lấy người gã khi xe tăng tốc lao thẳng về điểm đến.

 

Tới nơi, họ dừng giữa một khu đông đúc chẳng có chỗ đậu. Yeongdeok đạp phanh giữa đường, nói Seonwoo xuống xe, nhưng gã chỉ cười, chẳng có ý định rời đi.

 

“Cậu làm gì vậy? Tôi không thể để xe đây lâu đâu, xuống mau.”

 

“Cha Yeongdeok, tôi chưa ăn gì cả. Cậu ăn tối cùng tôi nhé?”

 

Ánh mắt băng giá của Yeongdeok có thể đông cứng cả đêm nhiệt đới, nhưng Seonwoo thản nhiên nhập địa chỉ nhà hàng vào GPS.

 

“Cậu cũng chưa ăn mà, phải không?”

 

“Tôi có cái này rồi.”

 

Yeongdeok hất cằm về phía bó gà bên cạnh, vẻ mặt đắc ý như muốn nói: “Cậu còn chẳng có cái này ấy.” Seonwoo giật giật khóe mắt, nhưng vẫn kiên trì.

 

“Gà nguội thì có gì ngon? Đã mất công thì chơi tới luôn đi.”

 

Tiếng còi xe phía sau giục giã buộc Yeongdeok phải đạp ga, làm theo chỉ dẫn GPS đến nhà hàng Seonwoo chọn.

 

Tới nơi, hai người đứng trước quán bar rượu ánh đèn neon chớp nháy, chói mắt đến mức Yeongdeok phải chỉ tay vào xe.

 

“Cậu định bắt tôi uống rồi lái xe về à?”

 

“Cậu không uống thì thôi. Hoặc gọi dịch vụ tài xế đi.”

 

Thuê tài xế hệt như mấy tay người yêu chiếm hữu trong truyện. Nghĩ tới mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc, Yeongdeok lặng lẽ theo Seonwoo bước vào quán.

 

Không gian bên trong tối mờ, ánh sáng dịu nhẹ làm sáng bừng nơi ấy. Một bên tường bày đủ loại rượu. Vừa vào, bartender đang lau ly cùng vài vị khách liếc nhìn Yeongdeok, có lẽ do bộ đồ lập dị của anh.

 

Yeongdeok thản nhiên quan sát xung quanh, còn Seonwoo thì ung dung ngồi xuống ghế quen thuộc, đưa thực đơn cho anh.

 

“Chọn đi. Hôm qua là sinh nhật cậu, tôi bao.”

 

“Tôi không uống.”

 

“Vậy thì gọi đồ ăn vặt cũng được.”

 

Toàn bộ menu là tiếng nước ngoài, trông chẳng khác gì mấy câu chuyện yêu đương ám ảnh. Chán ngán, Yeongdeok đẩy thực đơn lại cho Seonwoo, bảo gọi gì tùy gã.

 

Seonwoo gọi rượu vang trắng, canapé và vài món khác. Rượu được mang ra trước khi đồ ăn lên. Gã rót cho mình một ly, ngước nhìn Yeongdeok.

 

“Cậu chắc không uống thật à, Cha Yeongdeok?”

 

“Tôi chắc.”

 

Xác nhận xong, Seonwoo nâng ly uống cạn trong một hơi. Yeongdeok liếc cậu với ánh mắt ngờ vực, lo rằng chút nữa lại phải xử lý một thằng say.

 

“Cậu uống từ từ thôi.”

 

“Cậu lo cho tôi đấy à?”

 

“Không. Nhưng nói trước, tôi không có ý định dọn dẹp sau một kẻ say đâu.”

 

“Cậu định bỏ tôi lại giữa đêm đông à?”

 

“Tôi mặc kệ cậu có lăn lộn ngoài tuyết hay không, chẳng liên quan gì tôi cả.”

 

“Tôi có mong gì đâu mà buồn.”

 

Seonwoo cười chua chát, rót thêm rượu vào ly. Nhìn rượu đầy lên trong ly thủy tinh trong suốt, Yeongdeok trông chẳng vừa lòng chút nào.

 

Trong lúc đó, đồ ăn khai vị được bưng ra bàn. Seonwoo xoay ly rượu một cách nhàn nhã, mắt vẫn không rời Yeongdeok.

 

“Cha Yeongdeok, tôi có chuyện này tò mò lắm.”

 

Nhóm dịch Bunz Zm

Edit/Trans: Mều Bếu

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo