Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 69
“Chuyện gì?”
“Hồi ở bữa tiệc, cậu từng nói nhận ra việc để tâm chuyện công ty là phí thời gian. Sao lại nghĩ thế?”
Ánh mắt bí hiểm của Seonwoo quét lên khuôn mặt Yeongdeok, như thể đang soi xét anh.
“Tôi không tin người cố chấp như Cha Yeongdeok lại tự dưng ngộ ra điều đó, cứ như bị ma nhập vậy.”
Có lý do nào phía sau không?
Seonwoo truy vấn tới cùng, dáng vẻ chẳng khác gì cảnh sát thẩm vấn nghi phạm, khiến Yeongdeok thở dài khe khẽ.
“Dù là Seo Jihoon hay cậu, thì tò mò mấy chuyện vớ vẩn cũng vô ích thôi.”
“Câu trả lời nghe hay thật đấy. Nhắc mới nhớ, sao cậu lại thân với nó thế? Nó thảm lắm, đừng có dây vào nó.”
“Chẳng phải cậu từng nói dành thời gian cho mấy người vô giá trị là lãng phí à? Hay ở Jihoon có thứ gì quý giá cậu đang tìm kiếm?”
Thật nực cười.
Khóe môi Yeongdeok cong lên, anh đưa ly rượu lên miệng nhưng rồi lại hạ xuống, tiếp tục:
“Tôi nói luôn nhé. Câu đó cậu từng nói hồi tôi còn nhỏ... làm tôi tổn thương thật đấy.”
“Rồi sao, cậu định làm gì?”
“Ôi trời, tôi còn không mong cậu xin lỗi, nhưng cậu trơ trẽn quá đấy. Tôi rút lại câu ban nãy là cậu có mềm lòng hơn rồi.”
Seonwoo rót thêm rượu như thể cổ họng khô khốc lắm, còn Yeongdeok thì vẫn thản nhiên, chẳng hề có chút hối lỗi nào.
Chai rượu giờ đã vơi quá nửa.
“Nhưng hơn cả thế, điều khiến tôi đau lòng nhất là...”
Đôi mắt đang mải suy tư của Seonwoo chợt long lanh, ánh sáng hắt lên tựa như hạt thủy tinh lấp lánh, nhưng gã không nói hết câu, chỉ lấy rượu dìm nó xuống.
Thấy gã có vẻ lảm nhảm hơn bình thường, Yeongdeok khẽ hỏi:
“Cậu say rồi à?”
“Tôi không say. Làm sao tôi dám say trước mặt cậu? Say rồi cậu bỏ tôi lại đây thì sao?”
“Cậu biết tôi rõ ghê.”
“Cậu nói chuyện tử tế chút không được à?”
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
Yeongdeok bày ra vẻ mặt như thể không hiểu vì sao mình phải làm thế, khiến Seonwoo nhận ra mình đã trông đợi quá nhiều.
Môi gã mím thành một đường thẳng, rồi rốt cuộc cũng im lặng.
Không còn lời nào nữa, Seonwoo chọn cách im bằng rượu.
Mỗi lần gã ngửa cổ nuốt xuống, Yeongdeok đều để ý mắt gã càng lúc càng mơ hồ.
Chỉ chút nữa thôi, hoặc thực ra là gã đã say rồi.
Ấy thế mà hết rượu, Seonwoo lại gọi thêm chai khác.
“Ban đầu, thật lòng mà nói, tôi ngưỡng mộ cậu.”
“Cậu nói gì linh tinh thế?”
Với câu nói không đầu không đuôi đó, Yeongdeok chắc chắn là gã này say thật.
“Tôi từng muốn lại gần cậu, nhưng... Cha Yeongdeok, cậu luôn phớt lờ tôi, tôi ghét điều đó. Nên tôi mới càng muốn cố tiếp, kiểu bướng bỉnh trẻ con ấy.”
Seonwoo bật cười chua chát, tiếng cười trầm ngắn rung lên nơi cổ họng.
“Thật lòng, nếu cậu lớn lên trong một gia đình bình thường, thì với cái tính cách này, cậu bị xã hội đào thải từ lâu rồi.”
Yeongdeok cau mày, sẵn sàng ăn thua đủ khi bị bảo là sẽ bị xã hội ruồng bỏ, không qua nổi phỏng vấn mà thành kẻ thất bại.
“Cậu chẳng có tí ga-lăng nào với người khác cả.”
“Cậu đang kiếm chuyện với tôi đấy à?”
“Sao thế được. Thật ra đánh nhau tôi có thắng nổi cậu đâu.”
Đúng lúc đó, chai rượu Seonwoo gọi thêm được mang ra. Gã lại rót rồi uống, tiếp tục lặp lại như thế.
Yeongdeok không ngăn. Anh nói rõ ngay từ đầu là không có hứng chăm người say, nên Seonwoo uống bao nhiêu cũng mặc.
Nhưng chỉ đúng 20 phút sau, Yeongdeok phải suy nghĩ lại.
“Cha Yeongdeooooook... cậu xấu tính quá đi mất...”
Seonwoo đập đầu xuống bàn, đặt ly rượu xuống cái cạch. Yeongdeok nhìn cái đống lôi thôi trước mặt bằng ánh mắt khô khốc lạnh lùng.
“... lâu lắm rồi đấy nhé...”
“Tôi mong cậu câm cái miệng tục tĩu lại thì hơn.”
“Cậu lúc nào cũng lạnh lùng với tôi... mà lại thân với cái tên phiền phức đó. Thật là bực bội...”
“Tôi về đây.”
Yeongdeok chẳng có lý do gì để ở lại nghe Seonwoo lảm nhảm. Anh vừa đứng dậy, Seonwoo đã níu tay áo, không cho anh đi.
“Cậu định đi đâu... cậu thật sự định bỏ tôi lại à?”
“Tôi nói ngay từ đầu rồi. Tôi sẽ đi.”
“Nhưng ai lại làm thật chứ...”
Vừa lẩm bẩm trách móc, gã lại cười khúc khích.
Thấy cảnh đó, mặt Yeongdeok tối sầm lại, đầy khinh bỉ.
“Buông tôi ra.”
“Hehe... không đâu.”
Seonwoo dụi má lên cánh tay Yeongdeok. Anh bực mình kéo gã ra khỏi quán bar, trả tiền rồi lôi tuột ra ngoài.
“Cha Yeongdeok... cậu dùng nước xả vải gì thế? Áo cậu thơm mềm thật đấy...”
Seonwoo vừa hỏi vừa hí hoáy ngửi cánh tay anh.
“Tôi mong cậu đừng chà cái mặt mình lên áo tôi.”
Dù đã đẩy đầu gã ra, Seonwoo vẫn dính chặt như con lười bám cành cây.
Nhìn cảnh đó, một bên thái dương Yeongdeok giật giật vì tức.
“Cậu cái gì cũng cẩu thả, vô lo vô nghĩ.”
“Vậy là lỗi do tôi hết, không phải do cậu à?”
Trong tình huống này, nhìn kiểu gì cũng thấy lỗi là của Seonwoo. Yeongdeok hất tay, lắc mạnh cho gã bung ra rồi lấy điện thoại.
Anh còn nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát thì Seonwoo đã lăn xuống đất, lần này chuyển qua ôm chân anh.
“Cha Yeongdeooooook...”
Một sợi dây lý trí trong đầu Yeongdeok như đứt phựt.
Bao nhiêu lời hùng hồn trước đó rằng sẽ không say đâu rồi?
Anh túm vai gã, đẩy ngã luôn xuống nền bãi đỗ lạnh toát.
“Heh heh...”
Tiếng cười quái lạ phát ra từ miệng Seonwoo, nghe cứ tà mị sao đó.
Thừa cơ, Yeongdeok đút tay vào túi áo, quay người bước về phía xe tải. Anh tính kệ xác Seonwoo nằm bãi đậu cho rồi.
Nhưng khi đi được vài bước, hình ảnh những người từng chỉ trích anh — Wonjin gọi anh là đồ tâm thần, Jihoon và Seonwoo thì bảo anh vô tâm — lần lượt hiện lên trong đầu.
Anh vẫn không hiểu tại sao phải quan tâm người khác, nhưng nếu đây là một phần hành trình trưởng thành của Cha Dowon trong “Petit Rolang” thì...
Yeongdeok hít sâu, căng đầy lồng ngực rồi thở ra chậm rãi.
Đây chắc chắn là vì trả thù Petit Rolang thôi.
Gán hết mọi hành động cho cái mác “trả thù”, anh quay lại, bực dọc nhấc bổng cái thân mềm nhũn như bao bột của Seonwoo nhét vào ghế phụ xe tải.
“Nếu là tôi, tôi bỏ mặc cậu rồi. Biết ơn đi, Baek Seonwoo.”
“Ư ưm...”
Seonwoo còn chưa tỉnh hẳn, Yeongdeok đã nổ máy, phóng về phía nhà nghỉ gần nhất.
Anh chẳng quan tâm chỗ đó sạch hay xấu, miễn gần là được vì đâu có ở lại.
Nhận chìa khóa từ lễ tân, Yeongdeok dìu Seonwoo lảo đảo vào thang máy. Cuối cùng mới có thời gian liếc điện thoại, thấy giờ này cửa hàng cũng tới lúc đóng rồi.
Chắc Jihoon cũng ổn thôi, nhưng anh vẫn gửi một tin nhắn.
【Khoá cửa hàng cho kỹ.】
Vừa tháo giày, vừa dìu Seonwoo vào phòng 502 theo số trên thẻ, điện thoại anh rung lên báo có tin trả lời.
【Seo Jihoon: Tôi biết rồi!】
【Seo Jihoon: Mà hôm nay anh vui không?】
Vui hả?
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu