Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 70
Yeongdeok liếc nhìn cái thân xác mềm nhũn vì say nằm bẹp trước mặt bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Anh chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi mà.
【Tôi chẳng vui chút nào cả】
Yeongdeok đang định gõ dứt tin nhắn thì không hiểu sao lại dừng lại.
Trước khi có thể nhập nốt ký tự cuối cùng, Seonwoo bỗng dưng đè cả người lên anh.
Nệm trũng xuống dưới lưng Yeongdeok, hai tay Seonwoo chống bên đầu anh, kẹp anh giữa vòng tay mình. Gã cúi xuống, nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt lim dim nhìn anh như mơ.
“Ô… đây là mơ thật à?”
Seonwoo lẩm bẩm, giọng đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn dịu dàng, cười mỉm mong manh như thể sắp tan biến bất cứ lúc nào.
Yeongdeok tự nhận mình là người phán đoán nhanh nhạy, nhưng khoảnh khắc ấy đầu anh trống rỗng.
Mỗi lần gã chớp mắt, hàng mi trắng dài lại rung nhẹ.
“Không ngờ tôi lại mơ thấy giấc mơ kiểu này…”
Khuôn mặt gã như sắp khóc, méo mó đi chút ít khi đưa tay vuốt nhẹ thái dương Yeongdeok. Đầu ngón tay trắng bệch lướt trên da anh dịu nhẹ như vải lụa khẽ chạm, nhột nhạt khó chịu.
Nhưng Yeongdeok đâu dễ bị lung lay bởi cái không khí này. Anh lạnh lùng đánh giá tình hình rồi buông một câu:
“Đừng có tuỳ tiện chạm vào.”
Yeongdeok hất tay gã, vậy mà Seonwoo lại cười hiền, như thể cả cái hành động đó cũng chân thật quá đỗi.
“Tôi luôn thắc mắc không biết Cha Yeongdeok sẽ làm mặt thế nào trong tình huống này. Ai ngờ ngay cả lúc này cậu vẫn lạnh tanh…”
Vừa cười buồn, gã vừa khum nhẹ hai má anh, như đang nâng niu thứ gì đó mong manh.
Yeongdeok im lặng nhìn, tự hỏi tên ngốc này định làm gì tiếp. Quả nhiên mặt Seonwoo từ từ cúi xuống, mũi họ gần như chạm nhau, hơi thở gã phả lên da anh.
Mùi rượu nồng nặc vốn quen thuộc lại len lỏi vào khứu giác lần nữa. Qua tiếng nệm kẽo kẹt, Yeongdeok cảm nhận được từng cử động, thậm chí là nhịp tim của Seonwoo.
Ngay sau đó, gã khép mắt lại.
Nhưng Yeongdeok không phải kiểu người ngồi nhìn mấy trò vớ vẩn này.
Trước khi môi chạm môi, anh thúc gối thẳng vào bụng gã.
“Ưgkh…”
Seonwoo ôm bụng, run rẩy lăn qua một bên.
“Nếu muốn phát điên thì cũng làm cho yên tĩnh hộ tôi cái.”
“Cha… Cha Yeongdeok…”
Trong khi Seonwoo ôm bụng nước mắt lưng tròng, Yeongdeok chỉnh lại áo quần xộc xệch rồi tiếp tục nhắn cho Jihoon.
【Tôi chẳng vui chút nào cảㅇㅎㅇ호기】
【Seo Jihoon: ? Gì vậy? Anh bị sao thế?】
【Seo Jihoon: Này, anh ổn chứ?】
【Seo Jihoon: Này!!】
Mới chút xíu mà Jihoon đã gọi nhỡ cả đống cuộc.
Liếc nhìn Seonwoo đang nằm bất động trên giường, Yeongdeok rời khỏi phòng, lập tức gọi lại.
Chưa kịp reo lâu, đầu dây kia đã bắt máy.
“Này, anh bị gì—”
“Tại sao cậu gọi tôi?”
Giọng Yeongdeok bình thản, Jihoon bỗng dịu hẳn, lấy lại vẻ nghiêm túc.
“Nghe giọng anh thế này chắc không nghiêm trọng lắm ha.”
Jihoon bảo cậu lo vì bình thường Yeongdeok không bao giờ gõ sai chính tả.
Cậu tính cúp máy thì bị Yeongdeok gọi giật.
“Seo Jihoon.”
“Sao?”
“Cậu rảnh không?”
“Giờ này á? Gần 3 giờ sáng rồi đó.”
“Tôi chỉ nói chút thôi.”
Jihoon ngập ngừng khoảng ba giây rồi trả lời:
“Được. Tôi chờ ở nhà nha?”
“Ừ. Tôi tới liền.”
Yeongdeok ra khỏi nhà nghỉ, nổ máy xe tải rồi phóng đi.
Lúc anh giằng co với tên say rượu Seonwoo thì tuyết đã ngừng rơi từ lâu.
Tới trước nhà, qua ô kính xe, anh thấy Jihoon đã đứng đợi sẵn.
Anh nghĩ bụng: Tôi cũng tự vô được mà, cậu ta ra đây làm gì?
Dừng xe, Yeongdeok cầm theo bó hoa gà rán bước xuống.
Jihoon từ xa bước lại.
“Sao cậu không đợi trong nhà?”
“Tôi sợ mình ngủ quên mất nên ra ngoài cho tỉnh táo. Mà anh… trông…"
Ban đầu Jihoon tưởng anh vừa đi dự tiệc hoá trang kỳ dị gì đấy. Nhưng thấy má Yeongdeok ửng đỏ như bị đánh, mặt cậu liền sầm xuống, túm cằm anh kéo lại gần.
“Này, ai đánh anh vậy?”
“Cậu đang làm gì đấy?”
Yeongdeok bực bội khi bị chạm mặt không báo trước, nhưng khác với anh, Jihoon lại nổi cáu.
“Tôi hỏi ai đánh anh?”
“Mẹ của tôi.”
Nghĩ lại cảnh đó, Yeongdeok bật cười đắc thắng.
Nhưng Jihoon vẫn không nới lỏng mặt mày, khiến nụ cười anh dần tắt.
“Sao cậu lại làm mặt vậy?”
“Tôi phải hỏi anh mới đúng, có gì buồn cười đâu!”
“Không thấy buồn cười sao cái người đó điên tiết lên mất hết hình tượng à?”
“Không buồn cười chút nào.”
Jihoon lắc đầu khó hiểu trước sự khoái trá của Yeongdeok.
“Thật à? Kỳ lạ thật. Baek Seonwoo thì cười bò ra đấy.”
Anh nhớ rõ Seonwoo cười đến suýt ngã. Nhưng Jihoon lại phản ứng hoàn toàn khác.
“Nếu cậu có ở đó thì chắc cậu cũng cười thôi.”
“Không đời nào. Baek Seonwoo đúng là bị khùng.”
“Tôi không hiểu sao cậu không thấy vui.”
Jihoon biết nếu nói nữa thì cũng như đàn gảy tai trâu. Đôi mắt mở to của Yeongdeok cho thấy anh ta chả hiểu gì đâu.
Cậu thở dài, đổi đề tài:
“Thôi, anh gọi tôi ra giờ này làm gì?”
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Vậy dạo một vòng đi, tiện thể hóng gió luôn.”
“Tôi tưởng cậu ghét trời lạnh? Vậy mà lôi tôi đi giữa trời đông thế này.”
Jihoon lẽ ra phải bảo “im đi” hay “đi đại đi” nhưng cậu chỉ lặng lẽ dẫn đường.
Yeongdeok theo sau.
Tuyết mới rơi dày, bước chân họ in hằn kẽo kẹt trên mặt đất.
Đi được một lúc, Jihoon mới cất tiếng, giọng nhỏ:
“Anh… càng nhìn tôi càng thấy anh khác người.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chỉ là… cảm xúc của anh khô khan lắm.”
Jihoon lẩm bẩm rồi lắc đầu, ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Yeongdeok.
“Rồi, anh định nói gì?”
Thực ra Jihoon đã nghĩ nát óc khi chờ, chẳng đoán nổi Yeongdeok đòi gặp mình giờ này là chuyện gì.
Chẳng lẽ anh ta muốn quay về làm lại từ đầu sau khi bị mẹ đánh? Hay là... muốn nói sẽ quay lại công ty, rồi mở quán gà?
Trong đầu Jihoon hiện ra mấy cảnh phim truyền hình dở hơi, kiểu như có người đàn bà không mặt vả vào mặt Yeongdeok bằng cây kim chi rồi quát:
“Anh là nỗi nhục của gia đình!”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu