Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 71
Ngay khoảnh khắc đó, khóe môi Yeongdeok bỗng cong lên, khẽ mỉm cười.
Biểu cảm sắc bén thường ngày bỗng dịu lại, ánh mắt anh cũng hiền đi. Jihoon thì thực sự tò mò, không biết anh định nói gì tiếp theo.
“Cảm ơn. Vì chuyện hôm trước.”
“Hả?”
Jihoon sững người, tóc gáy dựng hết lên khi nghe câu cảm ơn từ Yeongdeok. Anh nói như thể từ trên trời rơi xuống, không báo trước chút nào. Cảm giác như cậu vừa bị ai tạt gậy bóng chày vào sau gáy vậy, đầu óc trống rỗng, ù ù như thể não đông cứng lại.
‘Mình đang mơ à?’
Jihoon vội véo má mình, nhéo một cái đau điếng, cái lạnh phả vào da càng khiến cậu bừng tỉnh.
“Đau thật rồi...”
Cậu run rẩy hỏi lại:
“C-c-cái gì? Anh vừa cảm ơn tôi á?”
Jihoon ngó quanh, tự hỏi đây có phải trò camera ẩn không. Biết đâu Yeongdeok nổi hứng, kéo đại một ông YouTuber nào đó rồi hợp tác quay video troll thì sao.
Nghe thì vớ vẩn thật đấy, nhưng với một người như Yeongdeok, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Không thì anh đang nói với ai nữa?”
“Tự nhiên anh cảm ơn tôi làm gì? Hôm qua anh còn nói mấy câu khó nghe cơ mà. À không, thật ra cũng không phải hôm qua...”
Jihoon vẫn không hiểu nổi vì sao Yeongdeok lại cảm ơn mình. Cảm giác như cậu đang lang thang trong mơ, vậy mà tim vẫn đập thình thịch đầy hứng khởi.
Giống như cậu vừa vớ được một điều gì đó thú vị.
“Anh nhận ra là hôm sinh nhật, tôi đã tổ chức cho anh chỉ vì anh thôi.”
“Anh mới nhận ra bây giờ à?” Jihoon bật cười khổ. Sinh nhật Yeongdeok cũng qua hơn một ngày rồi đấy.
Vậy mà mãi giờ anh mới thừa nhận điều này. Nhưng nghĩ lại thì, cũng đúng chất Cha Yeongdeok.
Cuối cùng, Jihoon cười khẽ, tiếng cười nhỏ như khí thoát ra khỏi bong bóng xì hơi.
“Nhưng mà tại sao cậu lại làm vậy?”
Yeongdeok hỏi bằng giọng hồn nhiên, chẳng có chút ác ý nào. Jihoon đang cười thì khựng lại, miệng dần ngậm lại, ánh mắt cậu hoang mang rõ rệt.
“Tôi cũng... không biết nữa.”
“Giúp người ta mà không biết tại sao? Cậu lạ thật đấy. Cứ sống kiểu không tính toán thiệt hơn thế này, sớm muộn cậu cũng thiệt thân.”
“Tôi đâu cần phải nhận lại gì đâu. Với cả, nếu không phải là anh thì tôi cũng chẳng làm đến mức đó.”
“Tại sao?”
Ánh mắt Yeongdeok đầy tò mò, nhìn Jihoon như nhà nghiên cứu đang đợi câu trả lời. Vậy mà Jihoon không thốt nổi câu nào.
Cậu không thể đáp nổi, dù chỉ đơn giản là: “Sao anh hỏi nhiều thế?”
Thật ra, bản thân cậu cũng từng tự hỏi như vậy rồi.
Ngay từ lần đầu gặp nhau ở quán boardgame, Jihoon đã tự hỏi:
“Sao mình lại thế này? Sao lại có cảm giác này chứ?”
Đến giờ cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời rõ ràng. Thế nhưng...
“Tôi không rõ, nhưng có thứ này tôi muốn tặng anh.”
Nói rồi Jihoon lôi món quà sinh nhật vẫn chưa kịp đưa ra khỏi túi áo phao.
“Ban đầu tôi tính thôi, sợ anh chê sến. Nhưng dù muộn thì vẫn là quà sinh nhật.”
Jihoon đưa cho Yeongdeok một chiếc hộp nhỏ dài.
Khi mở ra, bên trong là một lọ nước hoa nhỏ.
Yeongdeok cầm lọ thủy tinh lên, lắc nhẹ, chất lỏng màu xanh đậm bên trong xoáy theo chuyển động. Anh mở nắp, xịt thử một phát vào không khí trước mặt Jihoon.
Mùi hương mạnh mẽ, trầm ấm thoảng ra, khá hợp với Yeongdeok.
“Tôi mua vì mùi hương này làm tôi nhớ tới anh. Nhưng mà... có lố không? So với quà của Park Haemin ấy.”
“Không. Tôi thích cái này hơn.”
Yeongdeok đoán ngay tiền mua lọ nước hoa này từ đâu ra. Rõ ràng đây là loại hàng fake, rẻ tiền hơn cái Yeongdeok đang dùng.
Yeongdeok cũng nhớ Jihoon từng bảo phải tiết kiệm tiền cho một khoản sắp tới.
Lúc ấy, trong lòng Yeongdeok lại dâng lên một cảm xúc quen mà lạ, như thể đã từng cảm nhận ở đâu rồi mà không nhớ rõ là khi nào, với ai.
“Anh thích thật à?”
“Tôi không hay nói dối mấy chuyện thế này.”
Jihoon thừa nhận, Yeongdeok không phải kiểu người giả vờ thích một thứ gì đó chỉ để chiều lòng người khác.
Một tiếng thở phào khe khẽ trượt khỏi môi Jihoon.
“Thấy chưa? Lẽ ra tôi nên đưa cho anh luôn từ đầu, khỏi phải lăn tăn có nên đưa hay không.”
“Nhưng mà tôi cũng chẳng xài mấy đâu. Mùi này rẻ tiền quá.”
“Đồ khốn...”
Nghe giọng chửi quen thuộc ấy, Yeongdeok bỗng cảm thấy mình như đã về đến nhà.
Khoảng trống lạ lẫm trong lòng anh biến mất, thay vào đó là một cảm giác đầy đặn khó tả.
Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm một chút, rồi đưa bó hoa gà rán mình vẫn cầm cho Jihoon.
“Cầm đi.”
“Cái gì đây?”
“Bó hoa gà rán. Ông nội tôi không nhận, nên tôi mang về.”
Jihoon nhìn bó gà rán mềm nhũn, nguội ngắt mà nghĩ bụng thứ này gần như là rác rồi còn gì. Nhưng dù mặt mày khó ở, cậu vẫn cẩn thận nhận lấy.
“Về thôi.”
Yeongdeok cũng biết từ sáng sớm anh đã phải trở lại với cuộc sống thường nhật, mở quán gà.
Jihoon thì đã lạnh run từ nãy, nên cũng gật đầu đồng ý. Hai người lặng lẽ sánh bước, để lại những dấu chân dài in trên con đường phủ tuyết trắng.
Ánh nắng báo hiệu buổi sáng chiếu rọi chói mắt.
Yeongdeok đang nằm yên trên giường cố ngủ thêm, chợt chớp mắt khi ánh sáng chiếu qua mí mắt.
Anh ngồi dậy, không than buồn ngủ, rồi liếc sang kệ, thấy điện thoại nhấp nháy đèn thông báo.
Khi bật màn hình lên kiểm tra, anh thấy mấy tin nhắn gửi đến từ sáng sớm.
【Seonwoo: À...】
【Seonwoo: Tôi không biết phải nói gì nữa...】
【Seonwoo: Nhưng tôi xin lỗi.】
【Seonwoo: Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã nói gì... nhưng thôi quên hết đi nhé...】
Ít nhất thì cũng biết mình làm sai nên xin lỗi rồi, vậy cũng coi như là tử tế. Có điều, nếu mà hiểu luôn là không nên nhắn tin lúc 5 giờ sáng thì tốt.
Yeongdeok gõ nhẹ bàn phím:
【Vậy cũng không hoàn toàn là đồ mặt dày ha.】
Vừa gửi đi thì Seonwoo đáp liền:
【Seonwoo: Vậy thôi á? Cậu không nói gì thêm à?】
【Tôi cũng biết cậu là đồ vô tâm rồi, nên tôi chẳng bất ngờ gì đâu.】
【Seonwoo: Câu đó hơi...】
【Seonwoo: Thôi kệ, dù sao tôi cũng xin lỗi.】
【Seonwoo: Hôm đó chắc cậu trả hết nhỉ, tổng bao nhiêu để tôi chuyển lại cho?】
【Thôi khỏi lo.】
【Seonwoo: Ừm...】
Sau đó thì không ai nhắn thêm nữa.
Yeongdeok đặt điện thoại lên kệ rồi vào nhà tắm rửa mặt.
Từ sau tiệc nhà Cha Heeseok, cuộc sống của Yeongdeok lại yên bình như cũ. Anh đã đăng món mới lên menu, công việc cũng thuận lợi.
Chỉ là có mỗi chuyện, Ha Wonjin bắt đầu ghé quán thường xuyên sau giờ làm.
Nhưng đã cho phép rồi thì Yeongdeok cũng chẳng khó chịu gì.
Vả lại, Wonjin cũng chẳng phải kiểu người nói nhiều, ngoài lúc đến và đi khỏi quán.
Tháng Giêng trôi qua nhanh như chớp, chưa gì đã sang tháng Hai.
Trong lúc sinh hoạt thường ngày, Yeongdeok nhận được tin nhắn:
【Kim Dalsu: Hyung, có chuyện toang rồi.】
Chỉ một câu nhưng lạ là Dalsu lại nhắn nghiêm túc, còn chấm câu đàng hoàng, khiến Yeongdeok cũng tò mò xem có chuyện gì.
【Chuyện gì?】
【Kim Dalsu: Hyung có máy tính ở nhà đúng không?】
【Có.】
【Kim Dalsu: Hyung bật máy lên giúp em với.】
【Cậu giải thích trước cái đã.】
【Kim Dalsu: Em giải thích từng bước nha... Đây là điều ước lớn nhất đời em.】
Điều ước lớn nhất đời mà là bật máy tính á?
Yeongdeok thấy tội cho thằng này thật, nhưng yêu cầu không khó nên anh cũng bật máy.
【Kim Dalsu: Hyung bật chưa?】
【Bật rồi.】
【Kim Dalsu: Giờ đặt tay lên chuột nha.】
【Đặt rồi.】
【Kim Dalsu: Vào “Luxury Watch” đi.】
Vừa định rê chuột thì Yeongdeok hơi khựng lại...
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu