Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 74
Bị cả hai nhìn chằm chằm, Yeongdeok chỉ thầm nghĩ: Tôi biết hai người không ưa nhau, nhưng có cần kéo tôi vào giữa vậy không?
Không buồn trả lời thắc mắc, anh tự quyết định:
“Ăn gà đi.”
“Gà nữa hả?” Jihoon nhăn mặt, nhớ lại mới vài tiếng trước đã đóng cửa tiệm lúc hai giờ sáng, trong mũi vẫn còn mùi gà chiên.
“Nếu thích gà thì ăn tonkatsu đi?” Haemin đề xuất.
“Khỏi cần. Qua quán Tàu ăn tangsuyuk cho rồi.” Jihoon lập tức bẻ lại.
Hai bên còn đang cãi vặt thì Yeongdeok dứt khoát chốt hạ:
“Ăn gà.”
Thế là xong.
Jihoon cau có nhìn hai đĩa gà rán không xương trên bàn, nghĩ bụng đời này chắc cậu ta chẳng muốn thấy món này thêm lần nào nữa.
“Anh thích gà dữ vậy?” Haemin vừa ăn vừa hỏi.
“Nếu không thì tôi đâu mở quán gà.”
Yeongdeok gắp một miếng bỏ vào miệng. Lớp bột chiên mềm nhũn, vị thì mặn chát.
Không ổn rồi.
Anh thầm nghĩ chỗ này chiên gà chẳng đâu ra đâu.
“Ăn xong đi trung tâm game nhé?” Haemin đề nghị.
“Trung tâm game?”
“Tôi đoán anh sẽ thích. Mà tôi nghĩ anh cũng sẽ chơi giỏi nữa.”
Lúc rủ nhau đi chơi, Haemin có nhắc qua trung tâm game, bảo ở đó có bắn súng, chơi nhịp điệu, bóng rổ, cả máy đo lực đấm nữa.
Nghe thì vậy nhưng trong đầu Yeongdeok vẫn thấy mấy chỗ đó chẳng hợp mình.
“Được thôi.”
Jihoon không cản được anh, chỉ còn biết nhai gà lấy lệ cho bõ tức.
Dù món gà không ngon, ba người vẫn xử lý sạch sẽ cả đĩa lẫn củ cải ngâm, rồi mới rời khỏi quán.
Đi theo Haemin, cả bọn tới trung tâm game cách quán gà tầm mười phút đi bộ.
Không khí bên trong khiến Yeongdeok nhớ tới mấy phòng karaoke từng ghé – ồn ào và hỗn loạn.
Đứng trước máy đổi tiền, Haemin nhét vào tờ 10.000 won, đổi lấy xấp tiền lẻ rồi quay sang nói với Yeongdeok:
“Anh chơi với tôi một ván không? Ai thua thì phải thực hiện điều ước của người thắng nhé.”
Điều ước hả...
Yeongdeok chẳng có gì cần nhờ Haemin. Nhưng không, khoan đã có một thứ.
Nhân cơ hội này, anh phải bắt cậu ta ngừng gửi mấy tin nhắn linh tinh vô nghĩa mới được.
Trong ánh mắt vốn hờ hững của Yeongdeok thoáng lên chút quyết tâm.
“Được.”
“Chơi gì ta...” Haemin vừa đảo mắt nhìn quanh vừa xoa cằm, rồi ánh mắt sáng lên:
“Chơi air hockey nha? Dễ lắm.”
Haemin chỉ vào cái bàn hình chữ nhật trông giống bàn ping-pong.
“Bỏ tiền vô là có cái đĩa tròn tròn nhả ra. Đưa được vào lỗ bên sân đối phương thì tính điểm.”
“Cái khe dài dài kia là khung thành đúng không?”
Yeongdeok chỉ vào hai khe hẹp hai đầu bàn, Haemin gật đầu:
“Đúng rồi. Luật đơn giản thôi.”
Không giải thích gì thêm, Haemin nhét luôn 1000 won vào máy, bảo cứ chơi rồi biết.
“Vậy nhé, ai thắng thì người thua phải làm theo điều ước. Không được nuốt lời đâu đó.”
“Thôi nói nhiều quá, bắt đầu đi.”
“Nè nè, Cha Yeongdeok, anh chơi thiệt luôn hả? Không cần chơi thử à?”
Jihoon giữ vai Yeongdeok lại, ngăn anh liều mạng.
Cậu biết Yeongdeok chỉ cần đã từng thử thì sẽ làm tốt, nhưng mấy trò lần đầu chơi chắc chắn sẽ vụng về.
Máy nuốt tiền xong thì phát nhạc vui nhộn, rồi một cái đĩa mỏng trượt ra từ khe dưới đầu gối Yeongdeok.
Anh cúi xuống nhặt, biết ngay phải nhắm vào khung thành đối phương.
“Anh chơi trước đi, lần đầu mà.”
Haemin vênh mặt làm bộ hào phóng, nhưng ngay lúc ấy, Yeongdeok búng thẳng cái đĩa bay vô lưới Haemin.
Haemin đứng đực ra không kịp phản ứng:
“Ơ, gì vậy?”
“Cậu nói nhiều quá. Làm ơn tập trung đi.”
Yeongdeok liếc Haemin bằng ánh mắt khinh bỉ, như thể chán chẳng buồn tốn sức.
Haemin cười gượng, đổi thái độ ngay:
“Quên mất anh giỏi game cỡ nào. Giờ tôi chơi nghiêm túc nè.”
Cậu ta bắt đầu nghiêm túc thật. Dẫn ai tới đây cũng đều dùng cớ thắng để vòi vĩnh, cậu ta tự tin thắng mọi trò.
Haemin đẩy đĩa về bên phải, cho nó trượt ngoằn ngoèo như trên băng. Nhưng Yeongdeok đoán được đường đi nên đẩy bật ra.
Hai bên gồng mình giữ khung thành, bóng qua lại căng thẳng.
Jihoon đứng ngoài xem mà cũng nín thở theo từng lượt đánh.
Rồi đến lúc, Haemin sơ hở để lộ khung thành bên trái.
Yeongdeok không bỏ lỡ, chớp ngay thời cơ ghi điểm.
Cứ thế thắng liên tiếp, Jihoon nhận ra nỗi lo ban đầu của mình thừa thãi.
Chuẩn rồi, đúng là Cha Yeongdeok tôi biết.
“Cha Yeongdeok đúng là ghê thật.”
“Cậu đang nói nhảm gì thế?”
“Anh giỏi mấy trò này luôn hả.”
Haemin ban đầu còn cố ra vẻ, nhưng bị Yeongdeok làm nóng máy rồi thì có gồng cũng vô ích.
Điểm số càng tăng, mặt Haemin càng căng.
Nhưng Yeongdeok chẳng hề nao núng, tỉnh bơ đánh tiếp.
Trận air hockey kết thúc với tỉ số 10-0 nghiêng về Yeongdeok.
Không cam tâm, Haemin lên tiếng:
“Chơi ba ván thắng hai đi?”
“Cái gì mà ba ván! Nhảm nhí.”
Jihoon cản ngay cái lý do vớ vẩn đó.
Nhưng Yeongdeok lại thấy thú vị, quay sang nhìn quanh xem còn trò nào nữa.
Anh thấy máy bắn zombie.
“Cái kia là gì vậy?”
“À, chơi cái đó ván hai đi! Tôi thua thì nhận luôn, không kèo nèo gì nữa.”
“Cha Yeongdeok, anh không cần phải chơi đâu…”
“Được.”
Không hề ngần ngại, Yeongdeok bước tới, cầm lấy súng đồ chơi.
Jihoon thở dài, bóp trán, rồi đành tới gần Yeongdeok, đưa tay vòng ra sau tay anh.
“Cầm thế này, tay trái giữ cho chắc, nhắm vô màn hình rồi bóp cò.”
Yeongdeok bất ngờ quay lại nhìn Jihoon sát bên, mà Jihoon thì chỉ tập trung chỉ dẫn, không để ý ánh mắt anh.
“Nhắm đầu thì chết nhanh hơn, như lần anh bắn cái đồng hồ hàng hiệu đó...”
“Seo Jihoon, cậu gần quá rồi đấy.”
“Hả?”
Jihoon giật mình nhận ra khoảng cách gần đến mức hơi thở hai người phả vào nhau.
Trong mắt Jihoon phản chiếu rõ nét hình ảnh anh.
Mặt Jihoon đỏ bừng, vội đẩy Yeongdeok ra, kéo giãn khoảng cách.
“Chết tiệt...”
Tim cậu đập thình thịch, cả người nóng ran vì cảm giác lạ lẫm.
Khác với Jihoon lúng túng, Yeongdeok điềm nhiên nhìn gương mặt đỏ ửng kia.
“Tôi đi vệ sinh chút.”
Jihoon nói xong liền lấy tay che mặt, lật đật chạy đi.
Haemin nhìn theo, khẽ cười:
“Anh Yeongdeok, tôi cũng đi vệ sinh đã. Anh ở lại tập thử chút đi.”
Nói rồi Haemin cũng đi luôn.
Yeongdeok chẳng quan tâm, lấy ví ra thêm ba tờ 1000 won bỏ vào máy, cầm chắc khẩu súng đồ chơi, chuẩn bị bắn zombie.
Giờ thì yên tĩnh rồi, có thể tập trung bắn hết lũ zombie trên màn hình rồi.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu