Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 75
Jihoon xối nước lạnh lên mặt liên tục trong nhà vệ sinh, cố hạ nhiệt bản thân.
Tại sao mình lại cư xử kiểu này trước mặt Cha Yeongdeok chứ...
Tắt vòi nước, cậu thở hắt ra đầy bực dọc.
Ngay lúc Jihoon vò đầu bứt tai vì khó chịu, Haemin bước vào sau.
Thấy bóng Haemin trong gương, Jihoon bình thản hỏi:
“Cậu theo tôi làm gì?”
Haemin không trả lời ngay, chỉ khẽ mỉm cười trên gương mặt thanh tú ấy.
Khi Jihoon quay lại, nhắc lại câu hỏi với giọng cứng rắn hơn, Haemin mới thong thả đáp:
“Seo Jihoon, cậu có biết không?”
“Biết gì?”
“Tôi thích Dahee trước cậu đấy.”
“Cái gì?”
“Cả Juhye nữa, tôi cũng để mắt tới cô ấy trước cậu luôn.”
“Cậu đang nói vớ vẩn cái gì thế?”
Sắc mặt Jihoon tối lại trước thái độ đầy khiêu khích của Haemin, dù nhìn thế nào cũng giống như cố tình gây sự.
Jihoon đã cố kiềm chế để không xen vào đánh giá của Yeongdeok về Haemin.
Nhưng phải nói thật, Jihoon thấy Haemin cực kỳ khó ưa, đến mức chẳng muốn mở miệng với hắn ta.
“Rõ ràng bọn họ thích tôi mà. Thế mà vừa nghe tôi tỏ tình, lại quay ngoắt bảo thích cậu. Mẹ kiếp, cậu đã làm gì để dụ dỗ họ hả?”
Haemin ban đầu hỏi giọng nghiêm túc, giờ lại cười nhạt chua cay như thể thấy buồn cười cho bản thân.
“Chắc bọn họ chỉ lấy cậu làm cái cớ để từ chối tôi thôi.”
“Lại cái kiểu tự cao tự đại đó à. Nói thật xem, cậu đã ngủ với bao nhiêu đàn em rồi?”
Hay không chỉ đàn em?
Tính cả đàn anh, bạn cùng lứa luôn không?
Giọng mỉa mai của Haemin khiến Jihoon khoanh tay trước ngực, không buồn đáp trả.
“Giờ thì cậu đang nhắm tới Cha Yeongdeok đúng không?”
“Cái gì cơ?”
“Tôi hiểu mà. Với gương mặt đó thì dù là con trai, cậu cũng muốn thử một lần chứ gì. Nhưng mà không có được, nên sốt ruột lắm phải không?”
Trong mắt Haemin ánh lên vẻ điên cuồng quái đản.
“Tôi thì thích kiểu nhỏ nhắn dễ thương hơn, nhưng mà anh ta lại khiến tôi tò mò đấy.”
“ Tôi muốn biết mặt mũi anh ta trông thế nào khi bị dồn tới chân tường.”
Sắc mặt Jihoon lạnh băng khi nghe hết những lời vô nghĩa đó, nhưng cậu chẳng buồn đáp.
Thấy vậy, Haemin vẫn mặt dày tiếp tục nói, không biết rằng mình đã chạm tới giới hạn.
“Anh ta khó xử lý đấy, nhưng kiểu gì cũng có cách thôi.”
“Muốn biết cách nào à? Cậu tò mò không?”
Giả vờ thân thiết, Haemin khoác vai Jihoon, thì thầm vào tai.
“Tôi sẽ cho cậu biết dần dần, nên đừng cản đường tôi nữa.”
Haemin vỗ nhẹ lên vai Jihoon mấy cái như nhấn mạnh lời mình, rồi thản nhiên bỏ ra ngoài.
Đứng nhìn theo bóng lưng Haemin, Jihoon siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két như muốn gãy cả hàm.
Trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ tột độ.
---
Trong lúc Jihoon và Haemin đang tranh cãi trong nhà vệ sinh, Yeongdeok thì miệt mài chơi game, gần như đã diệt sạch lũ zombie trên màn hình.
“Wow! Chú giỏi quá trời!”
Một thằng nhóc ngậm kẹo mút đứng xem trầm trồ, rồi chẳng mấy chốc, một đám trẻ con khác cũng bu lại nhìn Yeongdeok chơi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Bị vây quanh nhưng Yeongdeok vẫn bình tĩnh, tập trung hoàn toàn vào trò chơi.
Sắp thắng đến nơi thì một người phụ nữ lạ mặt, vẻ mặt hốt hoảng, tiến lại gần:
“Xin lỗi anh...”
Dù nghe giọng cô ấy ngập ngừng, Yeongdeok vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
Chỉ khi bị gọi thêm lần nữa, anh mới bực mình lên tiếng:
“Có chuyện gì?”
“Anh đi với hai cậu con trai cao cao phải không? Tôi nghĩ anh nên qua đó, hình như có chuyện rồi.”
Cao cao...?
Chắc là đang nói Jihoon với Park Haemin.
Yeongdeok vừa quay sang phía người phụ nữ thì trong game, một con zombie túm lấy nhân vật anh điều khiển.
“Á! Tôi bị lây nhiễm rồi!”
“Em tưởng chú thắng được rồi cơ...”
Bọn trẻ con theo dõi cũng đồng loạt thất vọng như thể chính mình vừa thua cuộc.
Yeongdeok khó chịu vì bị cắt ngang, liếc cô ấy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Khi Yeongdeok tới nơi, cảnh tượng đập vào mắt anh là: Jihoon và Haemin đang đánh nhau, xung quanh thì bu đông như trẩy hội, miệng bàn tán rôm rả.
Không biết thì coi như không liên quan có được không nhỉ...
Yeongdeok cân nhắc tầm mười giây, rồi cũng chen vào giữa.
“Làm gì vậy?”
Ngay khi nghe giọng nói lạnh tanh đó, Jihoon – đang quát tháo và vung tay loạn xạ – lập tức khựng lại.
Cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen thẳm của Yeongdeok, bất giác rùng mình.
Kiểu gì Yeongdeok cũng sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi ném cho một câu khô khốc kiểu nực cười thật.
Đúng lúc Jihoon chững lại, Haemin lảo đảo bò tới Yeongdeok, giọng nhão nhoẹt đầy oan ức:
“Anh Yeongdeok, cậu ta đánh tôi trước đấy.”
“Vì mày mà...!”
Jihoon cắn mạnh môi dưới đã rướm máu.
Cậu biết Yeongdeok là người lạnh lùng, bị xúc phạm thì trả lại gấp mười lần.
Nhưng dù thế, Jihoon vẫn không thể nói ra, vì không muốn tự làm mình mất mặt.
Ánh mắt bình thản mà không khoan nhượng của Yeongdeok liếc sang Haemin.
Như tìm được chỗ bấu víu, Haemin lập tức bám lấy cánh tay anh, ngước lên với ánh mắt thảm thương.
Jihoon nhìn mà tim đập loạn, cảm giác khó chịu dâng lên như ai lấy cọ thô quệt mạnh lên da mình.
“Anh đừng chơi với cái loại khốn đó nữa. Cậu ta đáng sợ lắm.”
Yeongdeok không đáp, cũng chẳng hất tay Haemin ra.
Anh chỉ đứng yên đó, im lặng đến mức khiến Jihoon phát hoảng.
Còn đứng đó làm gì? Nếu là anh bình thường thì đã nói gì rồi chứ.
Trong lòng Jihoon bắt đầu xuất hiện nghi ngờ, mỗi lúc một lớn hơn.
Có phải với Cha Yeongdeok, mình chẳng là cái thá gì... để chỉ một câu của Park Haemin cũng đủ xoay chuyển anh ấy.
Khoảnh khắc nghĩ vậy, như có gì trong lòng Jihoon đứt phựt, mớ cảm xúc hỗn độn trong cậu cũng nổ tung.
Cơn đau nhức buốt lan ra, tim cậu như bị xé toạc.
Cậu thấy mình như trôi lạc trong biển trống rỗng, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt chực trào, không tìm nổi phương hướng.
Tại sao mình lại đau thế này? Sao khó chịu đến vậy?
Jihoon ôm ngực, ép xuống nỗi quặn thắt.
Đúng lúc Jihoon đang chìm trong nỗi tuyệt vọng, Yeongdeok – sau một hồi im lặng quan sát – cuối cùng cũng mở miệng:
“Tôi đâu có bảo cậu phải giải thích.”
Nói rồi anh hất tay Haemin ra, quay sang Jihoon.
“Nói tôi nghe xem nào, Seo Jihoon. Chuyện gì đây?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Jihoon, không né tránh, mà còn như đang tin tưởng cậu.
“Cái tuổi này rồi mà còn đánh nhau, nực cười thật.”
Yeongdeok nhíu mày, định thở dài mà lại thôi, giữ nguyên vẻ bình thản thường ngày.
“Nhưng mà tôi không tin cậu vô cớ gây sự đâu. Nói xem.”
Môi Jihoon hé mở, nhưng run rẩy, cổ họng thì bỏng rát đến mức chẳng thốt nên lời.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu
Sắp fall in luv rồi đó he