Có vẻ như thứ gì đó đã được giấu trong vườn.
Từ nhận định đó, Arzen cùng Elliot bước ra ngoài.
Thế nhưng, thứ duy nhất Elliot làm khi ra tới vườn chỉ là hít một hơi thật sâu rồi phát ra một tiếng kỳ quặc kiểu “Ha…”.
Elliot nhắm mắt, toàn thân hứng trọn ánh trăng, trông thư thái hơn hẳn khi ở trong phòng. Vẻ buồn ngủ còn vương trên mặt đã biến mất hoàn toàn.
Arzen đứng yên quan sát, Elliot chớp mắt ngây ngô.
“Ngài ngồi ghế đi, Đại công tước.”
Chẳng lẽ dưới ghế có giấu kim độc? Arzen không trả lời, chỉ cẩn thận quan sát chiếc ghế, thì bất ngờ Elliot chạy nhanh về phía đó.
“Xin lỗi ngài!”
Xin lỗi vì cái gì? Arzen chưa kịp hỏi, Elliot đã quỳ một gối xuống trước ghế, kéo tay áo lau sạch bề mặt, rồi lấy từ túi quần ra một chiếc khăn tay, trải phẳng không để nhăn nếp.
“Xin mời ngài~”
“…”
Hứng thú tan sạch. Giọng điệu kỳ quặc kia đã trở lại, chứng tỏ Elliot hoàn toàn tỉnh táo. Arzen cau mặt, ngồi xuống ghế, ngay bên cạnh chiếc khăn tay.
“Cậu nghĩ ta là tiểu thư quý tộc chắc? Ngồi đó mà.”
“Tôi không hề có ý đó… Xin lỗi ngài~”
Elliot ngoan ngoãn xin lỗi, rồi ngồi ngay ngắn lên chính chiếc khăn tay mình vừa trải.
Chỉ trong chốc lát, đầu gối anh đã dính nhựa cỏ. Elliot thản nhiên phủi chút đất bám.
Khoảnh khắc ấy, Arzen nhận ra điều gì đó.
“Cậu là dân viết lách.”
Elliot khựng lại.
“L-làm sao ngài biết?”
“Bàn tay.”
Ánh mắt Arzen hướng xuống bàn tay phải của Elliot.
Ngón giữa hơi vẹo, đốt đầu chai cứng, trắng bệch. Từ ngón cái đến ngón giữa của tay phải đều dày hơn hẳn tay trái.
Đó là bàn tay quen cầm bút lâu năm.
Cơ thể con người rất thành thật — nghề nghiệp in hằn lên dáng vẻ.
Ví như người sống bằng kiếm, hai tay và hai cánh tay sẽ khác nhau. Tay cầm kiếm thô ráp, khỏe hơn, cơ bắp phát triển hơn. Ai có mắt tinh một chút là nhận ra ngay.
Vậy nên việc Arzen đoán nghề Elliot là điều hiển nhiên.
Với Elliot thì lại khác — anh trông tái nhợt như thấy ma.
“Bàn tay thì sao!?”
Gương mặt Elliot như muốn nói vậy.
Arzen bỗng thấy muốn bật cười lớn.
Có vẻ cậu ta không muốn ai biết mình từng viết lách. Nhưng giấu để làm gì?
Một con mọt sách như thế mà gửi làm gián điệp? Nếu đúng, thì hoàng đế đúng là mắt kém thật.
“Nhà báo à?”
Cũng có thể là học giả, hay pháp sư. Arzen hỏi nhẹ, ung dung như thú săn đã bắt gọn mồi.
“Không ạ!”
Elliot giật mình, vô thức giấu chặt hai tay ra sau, ấp úng:
“T-tôi chỉ… từng viết tiểu thuyết… lâu rồi… Giờ bỏ bút rồi… Không đáng gọi là nhà văn.”
“Tiểu thuyết gì?”
“Ch-chỉ là… t-tình cảm… Ngài nghe cũng… không biết đâu ạ.”
Chắc mồ hôi tuôn cả gáo.
Arzen lặng lẽ quan sát phản ứng đáng ngờ đó.
Có lẽ từng khá nổi tiếng. Chuyện từng viết là thật.
“Ra vậy.”
Arzen giả vờ mất hứng, quay đi. Elliot thở phào nhẹ nhõm.
Thực chất, Arzen chỉ hài lòng vì đã khoanh vùng được diện nghi vấn.
“Đại công tước…”
Elliot lau mồ hôi, dè dặt lên tiếng.
“Hồi nãy tôi ngủ gật không phải vì thuốc ngủ, mà vì giường quá êm. Cả mũ ngủ với gối cổ này nữa. Tôi vốn dễ ngủ… Thật sự không bỏ thuốc vào trà của ngài.”
“Đêm còn dài, cứ chờ xem.”
“… Vâng.”
Elliot cúi đầu đáp, rồi hít mũi, bắt đầu làm trò lạ.
Cậu ta cựa tay giấu vào tay áo, bắt chéo chân rồi xoắn thêm vòng… Hành vi khó hiểu.
Rất khả nghi. Arzen không bỏ qua. Hắn lập tức chộp lấy cổ tay Elliot.
“Khặc!” — Elliot hét lên một tiếng kỳ dị.
Nếu có kim độc hay dao găm, Arzen sẽ chém ngay, nên hắn vén mạnh tay áo Elliot.
Nhưng trong tay hay ống tay áo đều trống trơn.
Hắn tiếp tục tách mạnh đôi chân xoắn chặt — quần cũng chẳng giấu gì.
“Đ-Đại công tước! N-ngài làm gì vậy?”
Bị giữ tay chân, Elliot lại tái mặt run rẩy.
Arzen siết chặt hơn. Sức mạnh siêu phàm của một Kiếm Thánh khiến Elliot nhăn mặt.
“Ư…”
“Tại sao?”
“D-dạ?”
“Cử động khả nghi.”
“Dạ?”
Khóe mắt Elliot ươn ướt. Có lẽ cắn môi chịu đau, thoảng mùi máu.
“T-tôi… lạnh quá…”
“Gì?”
“Lạnh… ạ!”
“Lạnh?”
Câu trả lời ngoài dự liệu. Arzen thả tay, Elliot khẽ rên, co ro.
“Ở đây lạnh?”
“V-vâng. Lạnh lắm…”
Arzen thoáng sững sờ.
Từ khi lên Kiếm Thánh,hắn đã chịu nóng lạnh tốt hơn. Nhiệt độ lúc này chỉ se se. Lại còn hàng trăm ma thạch giữ nhiệt gắn quanh dinh.
Elliot thì mặc nguyên lễ phục hầu phòng, đội mũ ngủ, quấn khăn ủ ấm cổ.
Thoạt nghĩ là ngụy biện, nhưng cổ tay Elliot nổi da gà thật.
Cơ thể không biết nói dối — Arzen hiểu rõ.
Vậy là thật sự lạnh? Thể lực… yếu đến mức nào?
Một võ nhân như hắn không khỏi kinh ngạc.
Và, tuy không nhận ra, đây là lần đầu tiên những giả thuyết nghi ngờ Elliot bắt đầu sụp.
“Cậu bị bệnh nan y à? Muốn liều mạng vì gia đình nên lẻn vào đây?”
Arzen hỏi sắc lạnh. Elliot thì thành thật:
“Không ạ. Tôi chỉ yếu… và cũng chẳng có gia đình…”
Arzen sững lần hai.
“Bình thường?”
Với anh, “bình thường” nghĩa là khỏe mạnh. Ai quanh hắn mà yếu ớt, chỉ có người bệnh hoặc bị thương.
Người yếu duy nhất hắn từng biết — là mẹ ruột, mất khi sinh hắn.
Khi ấy còn nhỏ, hắn thường trách bà vì cơ thể yếu đuối.
Người này… yếu ngang mẹ mình sao?
Nghĩ vậy, Arzen chán hẳn. Dù có là gián điệp, thì yếu thế này cũng chết trước khi hắn kịp làm gì.
Trên cổ tay Elliot vẫn hằn vết đỏ, chắc đùi cũng vậy. Cảm giác mảnh mai ấy còn vương trên tay Arzen.
Hắn đứng dậy.
Elliot ngước nhìn, đôi mắt ươn ướt sau cặp kính. Gò má gầy, cổ mảnh khảnh, cơ thể gầy yếu đến tội.
Nếu Elliot Brown không phải gián điệp, Arzen thậm chí muốn tự tay huấn luyện cho khỏe hơn.
“Sao giờ ta mới nhận ra cậu yếu thế…”
“Đứng lên.”
“Đ-đại công tước, tôi thật sự không—”
“Biết rồi. Đứng dậy, theo ta.”
Arzen sải bước về góc vườn. Nghe tiếng bước chân chần chừ theo sau.
Hắn dẫn đến nhà kính. Bên trong ấm và ẩm hơn hẳn.
Ở vùng bắc lạnh giá, muốn duy trì nhà kính phải dùng lượng ma thạch khổng lồ, nên chỉ có dinh thự ở kinh đô mới làm được.
Hắn cũng không mấy khi ở đây, nhưng lúc mất ngủ, thỉnh thoảng tới ngắm hoa, cỏ, trái cây. Có lần còn nằm trên ghế băng trong nhà kính đọc sách tới sáng.
Khi Arzen mở cửa, ngoảnh lại — thì thấy nét mặt Elliot hơi khác thường.
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…