“Ể…?”
Elliot ngơ ngác phát ra một tiếng ngu ngơ, mắt nhìn chằm chằm vào chậu cây vừa bị tưới nguyên nước sôi, thì Đại công tước Arzen bật cười khinh khỉnh.
“Ngươi tưởng ta không nhận ra à?”
“Ư… hả…?”
“Không có độc, nhưng là loại thuốc ngủ mạnh đến mức khiến cây héo rũ chỉ trong chốc lát. Là loại gì? Somper? Ethera?”
“Là… cái gì…?”
“Hay là… chẳng lẽ ngươi kiếm được Dormis? Loại thảo dược đó giá cũng khá đắt đấy.”
Dormis cái con khỉ. Có điên thì là ngài điên chứ ai.
Nhận ra tình hình chẳng hề buồn cười chút nào, Elliot lập tức tỉnh táo lại. Rõ ràng tên Đại công tước điên khùng – kẻ có thể chém phăng người ta như thái rau – đang nghi ngờ anh là kẻ đầu độc bằng thuốc ngủ. Nếu không phản bác được ngay, hôm nay kiểu gì anh cũng sẽ mất một bàn tay hay một bàn chân.
“Khoan… khoan đã, Đại công tước!”
Elliot đặt tách trà xuống, bật dậy, hai tay giơ ra như đang dỗ một con thú dữ.
Bình tĩnh nào, đồ điên, bình tĩnh.
“Trước hết… nếu ngài vừa mới đổ nước trà sôi vào cây, thì cây gì nó cũng sẽ héo thế thôi.”
“…”
“Tôi chưa bao giờ bỏ thuốc ngủ vào trà của ngài. Ngài Henderson đã dặn rất rõ rằng Đại công tước tuyệt đối không dùng thuốc ngủ.”
“Chưa bao giờ bỏ? Cái đó… lát nữa sẽ biết thôi.”
Arzen siết chặt bàn tay đang cầm tách trà. Ngay lập tức, tách trà vụn nát thành… bột mịn.
Không phải làm bằng cát mà sao nó thành bột luôn chứ, không vỡ?
Elliot hốt hoảng thốt ra một tiếng “hự”, còn Arzen thì phủi tay, thong thả tiến lại gần.
“Con người yếu đuối lắm. Nhưng bất ngờ là… không dễ chết đâu. Hôm nay ngươi sẽ biết điều đó, Elliot Brown.”
Đây là lời đe dọa tra tấn đúng không? Ý là sắp khiến mình ước chết đi còn hơn sống đúng không?
Bộ não Elliot quay nhanh như chong chóng. Arzen đã kết luận sẵn trong lòng rồi: bất kể Elliot có bỏ thuốc ngủ hay không, hắn cũng sẵn sàng tra khảo.
Khi còn là Lim Seong-sik làm ở tổng đài chăm sóc khách hàng, Elliot từng gặp kha khá loại khách “khó ở” thế này. Loại mà dân tổng đài gọi là “vua logic đáp án định sẵn” – bịt tai, lặp lại lập luận của mình như vẹt cho đến khi nghe được câu xin lỗi và bồi thường.
Đối phó loại người này, chỉ có cách đưa ra bằng chứng đập tan logic của họ mới khiến họ im lặng. Nhưng ở tổng đài thì nhân viên đâu phải lúc nào cũng có chứng cứ, nên Lim Seong-sik khi ấy chỉ biết vừa nói vừa cầu xin tha thứ.
Vậy giờ Elliot cũng phải xin lỗi ư?
Không, xin lỗi là thừa nhận tội. Mà thừa nhận bỏ thuốc ngủ thì chắc chắn anh sẽ bị “dịch chuyển tức thời” xuống âm phủ.
Vậy chỉ còn cách… đưa ra bằng chứng. Bằng chứng phá tan niềm tin chắc như bê tông của Arzen.
Mồ hôi đã ướt đẫm người anh. Elliot đảo mắt tìm quanh. Bằng chứng… bằng chứng…
Rồi anh thấy ấm trà. Ấm trà vẫn đầy trà hoa cúc bốc hơi nghi ngút.
Không nghĩ ngợi, Elliot vớ lấy ấm, dí thẳng vòi vào miệng và tu ừng ực như uống bia, bất chấp nước nóng như thiêu. Anh cảm nhận rõ rệt Arzen khựng lại vì bất ngờ.
Uống xong sạch một ấm, Elliot mở nắp, đưa cái ấm trống không cho Arzen xem.
“…Thế cũng chưa chứng minh được gì. Có thể ngươi đã tẩm thuốc ngủ vào tách trà của ta.”
Arzen vẫn lạnh lùng không nao núng.
Elliot không nói gì, bước thẳng tới cửa sổ nơi lúc nãy Arzen đã đứng. Anh bốc một nắm lá từ chậu cây vừa bị dội nước sôi và… nhét thẳng vào miệng.
Khuôn mặt kiêu ngạo của Arzen cuối cùng cũng rạn nứt.
Trúng mánh rồi.
Elliot dõng dạc nói:
“Thấy chưa, tôi uống được hết đấy nhé!”
…Chết tiệt, bỏng lưỡi rồi.
“Suýt… chết mất…”
Elliot lè cái lưỡi bỏng đỏ ra, thở phù phù cho nguội. Arzen cau mày, ngoảnh đi chỗ khác.
Đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, tóc rối vì mồ hôi, môi hơi sưng và cái lưỡi đỏ hỏn thò ra… trông lại vô tình gợi cảm đến kỳ lạ.
Có khi đây là gián điệp dùng mỹ nhân kế cũng nên.
Người đẹp nhất thế giới – Arzen – nghiêm túc suy nghĩ.
Elliot thì chỉnh lại kính, tiếp tục lè lưỡi. Cảnh tượng ấy… chả có chút đẹp đẽ nào, nhưng Arzen không quay lại nên cũng không thấy sự xấu xí đó.
“Đại công tước… Dù sao thì tôi vừa uống hết trà…”
“Không hiểu ngươi nói gì.”
“Tôi… vừa… uống… hết…”
“Có nói chậm cũng vậy thôi.”
Arzen thở khẽ, ngồi xuống ghế bên giường.
“Nhưng ta hiểu ý ngươi. Nếu trong trà có thuốc ngủ mạnh, ngươi sẽ ngủ gục trong vài phút, chậm nhất là vài chục phút. Ngươi muốn chứng minh mình vô tội bằng cách… không ngủ.”
Đúng là nam chính, bắt ý nhanh thật.
Elliot gật đầu lia lịa. Arzen nhìn anh một lúc rồi ra hiệu vào giường.
“Hả…?”
“Nằm xuống.”
“Tại… sao…”
Ánh mắt lạnh như dao của Arzen quét qua.
Mất lưỡi bây giờ.
Elliot lập tức ngoan ngoãn chạy tới, nằm ngay ngắn trên giường Arzen.
Arzen không đổi sắc mặt, chỉ cúi xuống, tháo mũ ngủ và khăn hạt đậu quanh cổ, rồi… đội mũ cho Elliot, quấn khăn vào cổ anh.
“Đại… Đại công tước…?”
“Nếu trong điều kiện ngủ tốt nhất mà vẫn tỉnh táo, ta sẽ công nhận.”
Nói rồi, Arzen cầm sách lên đọc, im lặng.
Elliot nằm trên giường, ngượng nghịu. Chăn êm, gối mềm, mũ ấm, khăn cổ nóng ấm… mọi thứ cứ như vòng tay mẹ. Cơ thể anh dần thả lỏng, mắt nặng trĩu.
“Ấm quá…” anh lẩm bẩm.
Arzen ngẩng lên nhìn, nhưng Elliot đã gần như thiếp đi.
“Quả nhiên.”
Tiếng kim loại lạnh lẽo “soạt” vang lên bên tai.
“An toàn giao thông… tránh buồn ngủ!”
Elliot bật dậy, hét như bị ma đuổi. Trước mặt anh, Arzen đang cầm nửa thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi sáng loáng.
“Không ngủ! Đừng chém tôi!”
“Ngươi ngủ rồi. Còn nói mớ.”
“Không! Tôi nói chuyện với ngài!”
“‘Ấm quá…’ là nói chuyện?”
“…Tôi… chỉ muốn khen ngài thôi.”
Arzen im một thoáng, rồi tra kiếm, ngồi lại.
“Nằm xuống.”
Elliot không dám. Anh liếc ra cửa sổ – hé mở. Ý tưởng lóe lên.
“Đại công tước! Hay là… ta ra vườn ngủ canh đi. Nếu tôi ngủ gục ngoài đó… ngài muốn làm gì cũng được.”
Ánh mắt Arzen vẫn lạnh như băng. Nhưng rồi hắn đứng dậy, gật đầu.
“Ra ngoài thôi.”
—---------------------------------
P/S: có thể là cười tới chết=)))))))))))
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…