Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
‘Formo, con tuyệt đối không được bay qua kết giới của Arantxa. Nhớ lấy lời mẹ nhé?’
Từ khi Formo Puer còn là một chú chim non, mẹ cậu đã luôn dặn dò như vậy. Mẹ còn kể rằng, bên kia kết giới của Arantxa là nơi sinh sống của những loài thú dữ đáng sợ, thỉnh thoảng còn xuất hiện cả nhân thú. Mẹ nói, nhân thú thậm chí còn đáng sợ hơn cả thú dữ. Formo bé nhỏ run rẩy, gật đầu lia lịa trước lời mẹ nói và thề rằng sẽ không bao giờ bay qua kết giới ấy.
Thế nhưng, lời thề ấy đã trở nên vô nghĩa khi Formo bay qua kết giới vào một ngày vô cùng vui vẻ. Đó là ngày đôi cánh của cậu vừa được tháo băng, ngày cậu ngập tràn niềm vui sướng và khao khát bay lượn. Trong cơn hưng phấn, Formo vỗ cánh bay vút đi và chỉ nhận ra mình đã vượt qua kết giới khi đã quá muộn. Cậu bơ vơ giữa bầu trời, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi vì đây là lần đầu tiên cậu bay xa đến thế.
‘Ơ… phải làm sao bây giờ?’
Formo vỗ đôi cánh nhỏ, lơ lửng trên không trung một lúc lâu. Nếu Formo khỏe mạnh như những chú chim khác, cậu đã có thể quay về. Nhưng đáng buồn thay, cậu đã kiệt sức. Vì bay quá sức để tận hưởng cảm giác tự do sau bao ngày bị thương, đôi cánh vốn đã đau nhức nay lại càng trở nên buốt hơn. Đôi mắt tròn xoe của Formo đảo khắp khu rừng rậm rạp, cố tìm một nơi để nghỉ ngơi. Khi đang tìm kiếm, tầm nhìn của cậu đột nhiên mờ đi. Tệ hơn nữa, đôi cánh mất hết sức lực khiến Formo chao đảo trên không, cậu phải lắc đầu nguầy nguậy để lấy lại ý thức.
Nếu không cẩn thận, cậu sẽ rơi xuống. Rơi từ độ cao này, chắc chắn sẽ có một kết cục thảm khốc. Nếu may mắn, cậu chỉ bị gãy một chỗ nào đó, nhưng nếu không… cậu sẽ chết. Cơ thể nhỏ bé của Formo run lên bần bật. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một cái cây cao để nghỉ ngơi, nơi có thể bảo vệ cậu khỏi những kẻ săn mồi. Formo mở to mắt tìm kiếm, và chẳng bao lâu sau, một cái cây cao đã lọt vào tầm mắt cậu.
‘Đằng kia!’
Formo lòng đầy hy vọng bay nhanh về phía cái cây thẳng tắp. Nhưng dường như Thần may mắn không đứng về phía Formo.
‘Ư, ư, ức!’
Đôi cánh bị thương vốn đã chịu đựng sự hành hạ quá mức đột nhiên co giật và mất kiểm soát. Formo cố gắng chống đỡ bằng cánh còn lại nhưng không thể.
“…Chíp, chíp!”
Formo lảo đảo rơi xuống dưới, phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
Bộp!
Đầu cậu va vào đâu đó, cả thế giới quay cuồng khiến cậu không thể lấy lại tinh thần. Formo ngây dại nhìn thế giới quay tròn trước mắt, rồi những giọt nước mắt cứ thế chảy ra. Đầu cậu đau như muốn vỡ tung. Không chỉ vậy, đôi cánh vừa tháo băng không lâu cũng đau buốt.
‘Chim trưởng thành mà lại khóc thì sao được, Formo? Nín đi nào.’
Nhớ lại lời mẹ, Formo lắc đầu để cố gắng ngăn nước mắt. Nhưng càng lắc, đầu cậu càng đau. Có lẽ cậu đã đâm sầm vào một cái cây rất cứng. Formo vỗ cánh để kiểm tra cái đầu đang nhức buốt. Tuy nhiên, với một bên cánh, cậu không thể nào chạm tới đầu mình.
‘Sao cánh mình lại ngắn thế này…!’
Khi Formo đang lẩm bẩm trong lòng và cố gắng lấy lại tiêu cự, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Cái gì đây?”
Cái cây mà Formo va phải bỗng nhiên lên tiếng. Không phải cây, mà là một người. Người đó nhấc bổng Formo đang ngẩn ngơ vì va vào ngực mình, giọng nói đầy vẻ khó chịu.
“Thứ này… rốt cuộc là từ đâu bay đến vậy?”
Người đàn ông lật Formo qua lại để kiểm tra khắp cơ thể cậu. Máu dồn hết lên não Formo khiến cậu choáng váng.
‘Ư ức!’
Bản năng mách bảo nguy hiểm, Formo đập cánh phành phạch, cố vùng vẫy. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu cũng không thể thoát khỏi bàn tay rắn chắc ấy.
“Không phải Bệ hạ đã đích thân gửi món ăn vặt này đến sao?”
Một giọng nói khác cất lên từ đâu đó. Người đang giữ Formo mỉm cười nhẹ.
“Đúng vậy. Đây là món ăn vặt của ta sao?”
Ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm. Formo đang nhìn mọi thứ quay cuồng, cuối cùng cũng ngất lịm. Trong khoảnh khắc tầm nhìn mờ dần và ý thức tan biến, chú chim Formo Puer tội nghiệp lờ mờ nghĩ: Ôi, số mình đã trở nên tồi tệ hơn cả phân chim sẻ rồi.
***
“Khi nào thì nó tỉnh dậy?”
Một giọng nói lạ lẫm xâm nhập vào giấc mơ của Formo. Đang chìm trong một giấc mơ ngọt ngào hiếm có, Formo liếm môi rồi vẫy vẫy một bên cánh lành lặn. Đó là một cử chỉ muốn nói “Đừng làm phiền giấc ngủ của tôi”.
“Chú chim nhỏ này… vừa vẫy cánh sao?”
“Vâng. Nếu dự đoán của tôi không sai thì đó là biểu hiện của sự khó chịu, thưa ngài.”
Serdin Belius, người đang nhìn Formo, bật cười khằng khặc trước lời khẳng định của người kia.
“Khó chịu sao?”
“Vâng. Có lẽ là ‘Ta đang ngủ say, câm miệng lại đi’, đại loại thế.”
Sau một tiếng thở dài, giọng nói im bặt, khuôn mặt cau có của Formo giãn ra. Sự thay đổi biểu cảm quá đỗi thành thật này khiến đôi mắt của người đang quan sát cậu, Serdin Belius, nheo lại.
“Sao ngài lại nhìn một chú chim bằng ánh mắt ranh ma như vậy?”
“Ta đang nghĩ xem nên nấu nó như thế nào.”
“…Chú chim nhỏ bé này thật đáng thương.”
“Đúng vậy. Nó nên coi việc đâm vào ngực ta thay vì vào miệng là một vận may hiếm có.”
Bất chợt, cơ thể nhỏ bé của Formo khẽ run lên. Thấy cử động đó, Serdin nhìn kỹ hơn, tưởng rằng chú chim đã tỉnh, nhưng đôi mắt Formo vẫn nhắm nghiền. Không chỉ vậy, một sợi nước dãi trong suốt còn chảy ra từ cái mỏ nhỏ xíu của cậu.
“......”
“......”
Serdin Belius và phụ tá của hắn, Kert, trao đổi ánh mắt ngạc nhiên trong sự im lặng. Người phá vỡ sự im lặng đó không ai khác chính là Formo.
“Chíp chíp… chíp!”
Mặc dù đó chỉ là tiếng kêu trong mơ, nhưng tiếng hót líu lo của Formo đã phá tan sự im lặng kỳ lạ giữa Serdin Belius và Kert.
“Con chim này từ đâu đến mà lại ngốc nghếch thế này?”
Serdin nheo mắt, xem xét kỹ lưỡng khắp cơ thể Formo như đang tìm kiếm manh mối. Ánh mắt của hắn dừng lại ở đôi chân ngắn của Formo. Một mảnh vải mỏng màu trắng được buộc vào chân cậu, trông giống như một dấu hiệu để tránh bị lạc. Serdin nhìn vào mảnh vải. Có một dấu chân lộn xộn được in lên đó. Hắn lắc đầu vì không hiểu ý nghĩa rồi lật mặt sau của mảnh vải và thấy hai chữ cái, được phát âm là “Pi” liên tiếp. Đó là một nét chữ nguệch ngoạc.
“…Pipi?”
“Vâng?”
“Tên của chú chim này có lẽ là Pipi.”
“…Không phải đâu, thưa ngài?”
Kert lắc đầu, định giải thích thêm, nhưng Serdin Belius dứt khoát cắt ngang.
“Im lặng. Tên của chú chim này chắc chắn là Pipi.”
Kert, người định phản bác rằng một con chim được gửi đến làm đồ ăn vặt thì làm sao có tên, đã sợ hãi trước vẻ hung dữ của cấp trên và chọn cách im miệng. Sau khi dễ dàng bịt miệng Kert, Serdin Belius dùng ánh mắt sắc bén và dai dẳng hơn trước để lướt qua Formo.
Cơ thể nhỏ nhắn, trắng muốt, đôi chân ngắn, hàng mi run rẩy một cách dễ chịu như đang mơ, cái mỏ nhỏ thỉnh thoảng khẽ mấp máy… Không có gì là tầm thường cả. Serdin nhìn món ăn vặt của mình, thứ trông không có vẻ gì là ngon cả, rồi ngoảnh mặt đi.
“Dù là món ăn vặt, ăn thứ này thì làm sao mà hài lòng được.”
“Vậy thì có lẽ không phải món ăn vặt, mà là…”
“Không phải món ăn vặt, mà là?”
Serdin Belius nhìn Kert, người đang nghiêm túc nói tiếp.
“Tôi nghĩ đó là món khai vị.”
“Khai vị sao?”
Serdin Belius lẩm bẩm như đang suy ngẫm, rồi lại nhìn Formo. Dù là món khai vị nhưng chú chim đang ngủ trông quá nhỏ bé, cứ như một chú chim non vậy. Lại còn gầy gò, làm sao hắn có thể thưởng thức nó một cách ngon lành được. Serdin Belius là một con báo đốm thích những miếng thịt dày dặn, có độ đàn hồi hơn là thịt chim gầy nhom như thế này.
Nhưng nếu cha hắn đích thân gửi đến, hắn không thể từ chối một cách thẳng thừng. Serdin Belius đang thương hại cái lưỡi của mình vì sắp phải thưởng thức một con chim không ngon và không có gì để ăn.
Đôi mắt của Formo vốn đã nhắm chặt từ trước, không biết từ lúc nào đã mở ra. Đôi mắt to tròn, đen láy chớp chậm rãi và nhìn chằm chằm vào Serdin Belius.
“…Chíp?”
Một tiếng kêu nhỏ đến mức có thể nhầm là tiếng thở nhẹ phát ra từ Formo. Chú chim không dừng lại ở đó, mà còn khẽ nhúc nhích đôi cánh nhỏ cùng cái đuôi dài của mình trông thật đáng yêu. Sau một hồi lâu nhìn chằm chằm vào Serdin, chú chim vỗ vỗ một bên cánh như để chào hỏi.
Serdin khẽ thở ra một tiếng lẫn lộn với sự ngạc nhiên, nước bọt của hắn đột nhiên tiết ra. Hắn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Serdin Belius lẩm bẩm như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào chú chim còn nhỏ và yếu ớt hơn cả một con báo đốm sơ sinh, giọng nói còn nhỏ hơn:
“…Hóa ra cũng ngon hơn ta nghĩ.”
Serdin Belius, người đang có ánh mắt có chút nguy hiểm, khi bắt gặp ánh mắt của Formo đã nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng.
Nếu đối phương là Kert hoặc những con thú khác, hắn thậm chí sẽ không liếc nhìn, nhưng nếu đối phương là một chú chim Formo Puer đã khơi dậy những cảm xúc đã bị lãng quên từ lâu trong hắn thì câu chuyện sẽ khác. Chú chim này dù chỉ trong chốc lát, dường như cũng có thể mang lại niềm vui cho hắn.
Vì vậy, hắn quyết định sẽ đối xử với chú chim này khác với những người khác.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.