Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Vừa tỉnh dậy, Formo Puer bàng hoàng trước hình dáng của hai người đàn ông khổng lồ. Hóa ra, cái cây mà cậu thấy khi còn mê man lại là một con người. Với thân hình đồ sộ như vậy, nhầm lẫn là chuyện đương nhiên. Formo chớp chớp đôi mắt to tròn, định đứng dậy.
Nhưng Serdin Belius lại tiến đến ngăn cản.
“Này, Pipi, ngươi chưa được đứng dậy đâu.”
Serdin Belius nói bằng giọng đầy dịu dàng và ấm áp, đặt Formo trở lại chỗ cũ. Giọng nói của hắn giống hệt giọng của một người cha và trông hắn như một người vô cùng tử tế. Thấy Serdin dịu dàng đến mức phi lý, Kert kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cấp trên có vẻ không bình thường của mình và chú chim Formo Puer lông trắng bé nhỏ. Rồi anh quay phắt đầu đi, giả vờ không nhìn thấy. Nếu anh tiếp tục chứng kiến cảnh này, có lẽ bữa sáng anh vừa ăn sẽ trào hết ra ngoài.
“Pipi, ngươi phải ngoan ngoãn nằm nghỉ cho đến khi cánh lành lại.”
“...Chíp?”
Formo nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về Serdin. Hắn bật cười trước phản ứng ấy.
“Dù ngươi có trông đáng yêu như thế nào, không được vẫn là không được.”
Formo dường như không hiểu tại sao con người lại nói những lời như vậy. Bởi lẽ, cậu là một chú chim Formo Puer chưa bao giờ nghĩ đến việc ở lại khu vực của con người. Vì vậy, đương nhiên cậu không hề thích thú với tình huống này. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải trở về vương quốc càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, chưa kịp đứng dậy, hành động của cậu đã bị người đàn ông trước mặt ngăn lại. Không thể di chuyển thì làm sao về nhà được? Formo ỉu xìu, cúi gằm mặt xuống.
“Ta cũng không biết khi nào cánh của ngươi mới lành lại, Pipi. Có thể là 1 năm, cũng có thể là 10 năm.”
Nghe vậy, Formo tròn xoe mắt kinh ngạc. Mười năm? Cậu có thể sẽ phải ở lại khu vực của con người đến mười năm ư? Thật vô lý. Hơn nữa, cái tên “Pipi” rẻ rúng này là gì chứ? Cậu có một cái tên trang nhã và kiên cường là “Formo” cơ mà!
“...Phụt.”
Cố gắng kìm nén tiếng cười, Kert cuối cùng cũng cười phá lên. Tiếng cười đó đã làm Formo tỉnh lại, xóa tan những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu cậu. Ngay khi nhận ra tiếng cười của mình đã cố nén giờ tuôn ra, mặt Kert tái mét.
“Kert.”
“...Vâng.”
Serdin Belius lạnh lùng thì thầm.
“Biến đi.”
“Vâng, vâng!”
Kert lớn tiếng đáp, lén nhìn Serdin Belius rồi lủi thủi rời khỏi phòng. Đóng cánh cửa đang mở, Serdin Belius vuốt tóc mái và thở dài. Hắn còn lẩm bẩm “Đồ vô dụng” nữa.
Formo đảo mắt để hiểu mối quan hệ của họ, rồi bất ngờ chạm phải ánh mắt của Serdin Belius đang chăm chú nhìn cậu. Formo lặng lẽ quan sát khuôn mặt người đàn ông. Hắn có một màu tóc rất độc đáo. Phía ngoài của mái tóc có màu vàng nhạt, trong khi bên trong lại đen tuyền. Đang thắc mắc về sự kết hợp kỳ lạ đó, Formo giật mình. Một đôi mắt vàng óng ánh đang nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt nồng nhiệt đến mức khó chịu khiến lông đuôi của Formo dựng đứng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Mặc dù người đàn ông trước mặt mang hình dáng con người, nhưng hắn lại có đôi mắt của một loài thú dữ.
“Pipi, bây giờ chỉ còn chúng ta thôi.”
Formo cứng đờ người, lo lắng trước lời nói khó hiểu đó. Serdin Belius với khuôn mặt vô cảm, từng bước tiến lại gần Formo. Càng đến gần, cơ thể nhỏ bé của Formo càng run rẩy.
Khi Serdin Belius đến trước chiếc đệm mà Formo đang nằm, Formo không thể kìm nén sự sợ hãi và nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“......”
“......”
Sự im lặng bao trùm trong chốc lát. Serdin Belius có phần ngạc nhiên khi nhìn Formo khóc nức nở, những giọt nước mắt nhỏ hơn cả hạt kê. Nhưng chỉ một lúc sau, Serdin Belius lấy lại vẻ điềm tĩnh, vuốt ve cái đầu nhỏ xíu của Formo và an ủi.
“Không sao đâu, Pipi. Ở bên ta, ngươi sẽ an toàn.”
Đó là một lời an ủi hoàn toàn vô nghĩa. Loài người và thú dữ mới là những kẻ nguy hiểm nhất. Tức là, người đàn ông đang vuốt đầu cậu không nên nói những lời như vậy. Formo buồn bã ngước nhìn Serdin Belius rồi lại cúi đầu xuống.
“Pipi, cánh của ngươi thế nào rồi?”
Một câu hỏi cẩn thận, không giống với người đàn ông đã tiến lại gần với khuôn mặt vô cảm. Formo im lặng trước câu hỏi bất ngờ đó và nhanh chóng suy nghĩ. Nếu cậu nói rằng cánh không còn đau nữa, liệu cậu có thể trở về vương quốc không? Những suy nghĩ đầy hy vọng cứ xoay vòng trong đầu Formo.
Đưa ra quyết định, Formo nghiến chặt mỏ và khẽ vẫy vẫy đôi cánh bị thương. Mỗi lần cử động, một cơn đau nhói lại âm ỉ từ gốc cánh lan ra. Cố nén đau, cậu vẫy thêm vài lần nữa rồi giả vờ không có chuyện gì, gấp đôi cánh lại như một chiếc quạt.
Sau đó, cậu nhìn Serdin Belius với ánh mắt đầy hy vọng.
‘Bây giờ tôi ổn rồi. Không đau chút nào. Vậy nên hãy nói là sẽ cho tôi về đi. Nhanh lên!’
Để truyền tải những suy nghĩ thầm kín của mình, Formo đã vô tình gửi gắm một ánh nhìn đầy nhiệt huyết.
“Pipi.”
Người đàn ông lên tiếng. Formo nuốt nước bọt, chờ đợi những lời tiếp theo. Chính xác hơn là những lời tương tự như “Bây giờ ngươi có thể về nhà rồi”.
“Không cần phải giả vờ như đã khỏi hoàn toàn đâu.”
Nhưng những lời hắn nói ra lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Formo.
“Ôi. Một món khai vị mà lại cố gắng làm ta yên lòng.”
Serdin Belius thực sự cảm động, lắc đầu và thở dài. Sau đó, hắn nhìn Formo với ánh mắt khó hiểu. Không thể giải mã ý nghĩa của ánh mắt đó, Formo chỉ biết chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
Formo đã tự định nghĩa hoàn cảnh của mình là “cùng kẻ thù chung giường”. Mỗi khi nhận ra mình đang sống chung với một con người, một trong những kẻ thù tự nhiên của mình, cậu lại giật mình. Sau đó, cậu lại tự nhủ rằng may mà đó không phải là một kẻ thù sống chết rồi gật gù đồng tình.
Đã hai ngày trôi qua, Formo bị nhốt trong một căn phòng bí ẩn và được tận hưởng một cuộc sống xa hoa. Thức ăn cao cấp được mang đến đúng giờ, một chiếc đệm ngủ êm ái và mềm mại hơn nhiều so với chiếc đệm ở vương quốc, một căn phòng lớn hơn hàng chục, thậm chí hàng trăm lần so với sảnh yết kiến của vương quốc. Mọi thứ đều hoàn hảo. Formo dần quen với cuộc sống này, quên đi sự thật rằng cậu đang bị giam cầm.
“Pipi.”
Một cuộc sống khá mãn nguyện, nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của con người kia.
Không, thực ra còn một điều nữa khiến cậu không hài lòng. Mảnh vải buộc ở chân cậu đã biến mất. Rõ ràng ba ngày trước nó vẫn còn buộc chặt, vậy nó đã đi đâu? Mảnh vải trắng là biểu tượng của người bảo vệ. Mảnh vải trắng chứng tỏ Formo là một người bảo vệ dũng cảm và đáng tự hào của Arantxa đã biến mất không dấu vết, khiến Formo đã âm thầm lo lắng suốt hai ngày qua.
Nhưng nhìn cách hành xử của con người này, cậu bỗng có một sự chắc chắn. Có lẽ chính con người kỳ lạ này đã lấy mảnh vải của cậu.
Formo trừng mắt nhìn Serdin Belius với ánh mắt bốc lửa.
“Bác sĩ riêng của ta nói rằng, Pipi phải đợi ít nhất 50 năm nữa cánh mới có thể lành hẳn.”
“......”
Không phải 1 năm, cũng không phải 10 năm, mà là 50 năm? Formo, người chỉ đang nghĩ đến tung tích của mảnh vải trắng, thực sự đã rất sốc. Câu chuyện này không thể tin được, đến mức nó làm tan biến mọi suy nghĩ về mảnh vải trắng. Khi đồng tử của Formo run rẩy vì sốc, Serdin Belius nở một nụ cười vui vẻ và đứng trước mặt cậu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ bé và mềm mại của Formo rồi nói.
“Pipi nghe hiểu được ngôn ngữ chung. Trông ngươi không giống một nhân thú… Ngươi có phải là Hoàng tử của Vương quốc chim Formo Puer nào đó không?”
“…Chíp.”
Formo giật mình mở to mắt trước lời nói lẩm bẩm đó. Liệu hắn có biết cậu là người bảo vệ nên mới cố tình bắt cóc không? May mắn thay, Serdin Belius dường như chỉ nói mà không suy nghĩ, hắn chỉ thờ ơ nhún vai. Tuy nhiên, lời nói quá sắc bén để có thể gọi là ngẫu nhiên khiến Formo không thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
“Pipi, thật ra ngươi không phải là món khai vị mà là món quà sinh nhật của ta đúng không? Hửm? Một Pipi thông minh và thú vị như vậy lại là món khai vị sao?”
Đó là một câu chuyện không phải sự thật. Khuôn mặt căng thẳng của Formo ngay lập tức trở nên vô cảm. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía xa xăm như một người đã giác ngộ mọi chuyện trên đời. Và Serdin Belius, hơn ai hết, rất thích phản ứng ngây ngô của Formo mỗi khi hắn nói điều gì đó. Điều đó có nghĩa là lựa chọn của Formo phớt lờ mọi lời hắn nói, là một sai lầm.
“Dù vậy, ta không ghét Pipi chỉ vì ngươi là món khai vị. Dù không mấy hứng thú, nhưng Pipi nhỏ như một món ăn nhẹ nên sẽ dễ ăn, và cái mông nhỏ tròn cũng có vẻ sẽ rất ngon khi nhai. Bây giờ chỉ còn lại việc phải nấu và ăn như thế nào thôi…”
Môi Serdin Belius đột nhiên im bặt. Formo đang trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ. Khác với những lời nói vô nghĩa khác, Formo không thể nào phớt lờ những lời tàn nhẫn này. Khóe môi Serdin Belius nhếch lên. Lý do hắn cố ý nói những lời nghịch ngợm chính là để nhìn thấy nước mắt của Formo. Mặc dù tò mò về mùi vị của Formo nhưng hắn không đói đến mức phải nuốt ngay chú chim nhỏ bằng hạt đậu này vào miệng. Và việc quan sát chú chim này từ từ có vẻ thú vị hơn nhiều.
“À, Pipi. Ta xin lỗi. Ta hơi nghịch ngợm quá rồi đúng không? Ta không có ý định làm Pipi khóc, nhưng ta đã vô tình nói ra những suy nghĩ thật của mình…”
Giọng nói an ủi nhưng lại ẩn chứa đầy sự đen tối. Một chú chim thông minh và tinh ý như Formo không thể nào bỏ qua điều đó. Nước mắt đang lấp lánh ở khóe mắt cậu như chờ đợi một tín hiệu tuôn ra như thác.
Mỗi khi thấy những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt nhỏ đó, khóe miệng và trái tim Serdin Belius lại khẽ rung động.
Thật sự, chú chim này không thể không khơi dậy lòng tàn nhẫn trong hắn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.