Trấn Cheong Hwa - Chap 13

“Saturn, mày lại đây.”

Theo lời gọi từ Tae Cheon Oh, Mu Won buông tay khỏi gáy Saturn như thể bảo hắn đi đi. Saturn vội vã chạy đến Cheon Oh với vẻ ngập ngừng.

“B, Boss, anh nghe này. A, anh Mu Won và d, dược sĩ.”

Tae Cheon Oh quan sát từ nãy đến giờ, nghe lỏm toàn bộ mọi việc, thế nhưng Saturn bắt đầu ngoan ngoãn mách lẻo câu chuyện. Mu Won vứt bừa lon bia vừa mới uống cạn, gác cánh tay lên lưng ghế sofa.

“Đây là lí do tại sao Mu Won thích trêu mày đấy. Nó chỉ đùa thôi, cử vài thằng nhãi kiếm dược sĩ đi.”

Bộp, Cheon Oh vỗ mạnh lưng hắn, ra hiệu Saturn nên ra khỏi phòng. Đồng thời liếc mắt dõi theo Saturn nhanh chóng chạy đi, đóng cánh cửa sắt của phòng nghỉ lại.

“Anh đuổi theo tôi đấy à?”

Tae Cheon Oh đuổi theo Mu Won xuống tầng 13 cùng với lí do thấy hắn đi lâu mà chưa quay lại.

“Vì mày đã làm điều không nên làm. Chẳng lẽ mày thực sự nghĩ mày đang giúp dược sĩ sao?”

Cùng với giọng điệu nghiêm túc hơn trước, Tae Cheon Oh hỏi.

“Tin đồn anh đang tìm kiếm người gia tộc Hwa, tên khốn làm việc trong quán bar đó lí nào không biết?”

“Cũng khá hợp lí nếu hắn lẩn trốn, vì là gia tộc sống ẩn dật mà.”

Cheon Oh gật gù một cách từ tốn.

“Nhưng Mu Won này, mặt khác tao lại tự hỏi nếu hắn thực sự là người tộc Hwa thì sao hành động của hắn lộ liễu như vậy. Dĩ nhiên là tao luôn luôn tin tưởng trực giác của mày.”

“Lần này không hẳn là linh cảm nữa.”

“Sao cơ?”

Đôi mắt vàng rực đột ngột sáng lên tỏ rõ thích thú.

“Sẽ chẳng có ai thuê tên khốn đó làm người dọn rác.”

Lí do cho việc đích thân Mu Won trong suốt hai ngày loanh quanh tại đây, mãi từ hôm qua cho đến hôm nay.

 

* * *

Cheong Yeon không ngừng suy nghĩ sau chuyến ghé thăm từ Saturn ngày hôm qua. Sau cùng, thay vì đến văn phòng bất động sản, cậu đã quyết định khẩn trương rời khỏi.

Linh cảm mách bảo rằng cậu không nên kí kết hợp đồng. Suy đi nghĩ lại, Feira dường như đoán được những bông hoa khô và gia tộc Hwa có mối liên kết bí ẩn nào đó. Thế nên, cùng với quyền lực mạnh mẽ của mình, bọn họ chắc hẳn mở rộng nanh vuốt, cố gắng tìm ra kẻ buôn hoa khô. Hơn nữa, vì Tae Cheon Oh vẫn đương đỏ mắt tìm người tộc Hwa, theo lẽ dĩ nhiên là Tae Mu Won cũng không thoát khỏi ý định tương tự.

Chẳng ngạc nhiên lắm nếu hắn hoài nghi cậu ấy nhiều vậy.

Chính xác là Tae Mu Won đã bắt đầu nghi ngờ cậu là người tộc Hwa kể từ lần đầu gặp tại bãi rác. Thế nhưng chỉ mỗi dựa vào giai thoại truyền miệng mà không trực tiếp tai nghe mắt thấy, chẳng phải hắn cũng không chắc chắn sao? Cùng với tính cách thất thường, có vẻ Mu Won sẽ mất hứng thú nếu như Cheong Yeon lánh mặt đi một thời gian.

Vấn đề khác đáng nói hơn là ba tháng tới bắt buộc Cheong Yeon phải có được hoa báo thù.

Cậu ngồi một góc bên trong căn phòng, nơi bụi bặm bám thành mảng. Khu vực trũng nhất quận E, chỗ cửa hàng hoa cùng với căn phòng nhỏ hẹp phía trong y như tiệm thuốc. Không gian vừa xa lạ vừa thân quen bởi chính là nơi Cheong Yeon từng sống khi cậu còn nhỏ.

Cậu vội vã rời tiệm thuốc mà chỉ mang theo mỗi tiền, quần áo trên người và cái túi ngủ. Thậm chí chẳng thể mang theo bất kì dược liệu nào hoặc hoa khô.

Từ đây đến lúc Tae Mu Won vơi bớt đi sự quan tâm, Cheong Yeon dự định luân chuyển nơi ở và làm công nhân để kiếm thêm tiền. Sau một hai ngày tá túc tại cửa hàng hoa, cậu lên kế hoạch sẽ băng qua cầu đến khu vực khác vào ngày hôm sau.

Cheong Yeon cố tình bỏ lại xe đạp, hy vọng Feira và Tae Mu Won sẽ nghĩ rằng cậu chỉ đi đâu đó một thời gian ngắn. Càng không thể xem cậu đã biến mất bởi lẽ toàn bộ dược liệu vẫn còn y nguyên. Khả năng khá cao khi cậu trở về, toàn bộ hàng hoá đã bị mất cắp. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến cậu bất giác buồn nôn, thế nhưng mạng sống luôn là ưu tiên đặt lên hàng đầu, hơn hẳn tiền bạc.

Cheong Yeon vốn dĩ đã luôn quý trọng mạng sống của mình, ngay từ khi cậu còn nhỏ.

“Có nhiều người xấu, cũng nhiều người tốt. Không thể vì những người xấu mà quay lưng lại với những người tốt. Mạng sống chúng ta không chỉ đơn giản của riêng chúng ta.”

Nghĩ đến người mẹ cùng những ký ức có phần mơ hồ, Cheong Yeon cuộn tròn người trong túi ngủ, cố nhắm mắt lại. Tiếng mèo kêu meo vang lên gần đó.

Đây là khu vực trũng nhất, cộng hưởng cùng với câu chuyện xảy ra từ xưa tại cửa hàng này mà chẳng có ai sống quanh đây nữa. Không giống con người tránh khỏi nơi thấp vì sợ ngập nước, những sinh vật nhỏ sử dụng nơi này làm chốn dung thân. Nhờ vậy mà ở hiện tại, Cheong Yeon nghiễm nhiên cũng được an toàn.

Cậu quay người lại, đối mặt bức tường. Dưới ánh bình minh lờ mờ trắng xoá, những bức ảnh graffiti trên tường hiện ra. Vô số bông hoa như đang mỉm cười được vẽ lên bằng phép thuật màu sắc. Đó là bức tranh mà cậu đã vẽ khi cậu còn nhỏ.

Mẹ Cheong Yeon rất yếu ớt, không thể đáp ứng việc chăm sóc con nên chủ tiệm hoa trở thành bảo mẫu, nuôi nấng Cheong Yeon. Bảo mẫu là người duy nhất trên thế giới này yêu thương cậu ấy nhiều tương tự mẹ.

‘Chẳng lường trước gì, mình lại đến đây…’

Hơi nóng trong mắt đột ngột dâng lên khiến cho Cheong Yeon nhắm tịt hai mắt. Liền ngay sau đó, âm thanh súng nổ, tiếng người la hét đến từ khắp nơi đập vào tai cậu. Tàn dư hơi ấm vẫn còn sót lại theo từng giây phút dần nguội lạnh đi, cảm giác mong manh vẫn còn tồn đọng nơi bàn tay cậu.

Dù có cố gắng chuyển hướng suy nghĩ đến mức độ nào, Cheong Yeon không thể ngừng nghĩ về cái ngày mình mất đi bảo mẫu.

Cũng chính là người quan trọng nhất với Cheong Yeon vào lúc bấy giờ.

 

* * *

Áng chừng tầm khoảng hai mươi năm trước, lục địa 11 chìm ngập trong nước. Được biết, ai cũng tin rằng toàn bộ cư dân sống trên lục địa đều đã toi đời, song trên thực tế vẫn có những người an toàn sống sót.

Một vài người trong số đó sử dụng tàu thuyền đến trấn Cheong Hwa.

Là ngày thứ hai đến trấn Cheong Hwa, cậu nhóc Cheong Yeon vẫn đang đối mặt với tấn bi kịch mình ghét nghĩ đến, nằm trong vòng tay của người chăm sóc.

Bảo mẫu hằng ngày đều lên sườn núi cách đó không xa để hái rau củ, không bao giờ thiếu nhân vật đồng hành là nhóc Cheong Yeon. Dù sớm đến đâu, cậu luôn theo sau bảo mẫu của mình. Những loại rau củ mà Cheong Yeon hái tươi ngon đến mức mọi người xung quanh rất hay mua dùng.

Càng về sau, rau củ Cheong Yeon hái về lại càng nổi tiếng, đến mức thay vì gọi là tiệm hoa, mọi người gọi thành cửa hàng rau củ. Mặc dù thỉnh thoảng cũng đào được những dược liệu đắt đỏ, nhưng họ vẫn chẳng đủ tiền lấp đầy miệng ăn.

Hôm đó cũng vậy, vẫn như thường lệ, bảo mẫu cõng nhóc Cheong Yeon chầm chậm từng bước leo lên trên đồi. Từ nơi sườn đồi, chỗ mọc nhiều rau củ nhất, dễ dàng nhìn rõ trung tâm bến cảng của trấn Cheong Hwa.

Cheong Yeon trèo lên lưng tảng đá lớn, nhìn xuống bến tàu như một thói quen. Từ sớm tinh mơ, vô vàn tàu cá chất đầy cá tươi tạo thành cảnh tượng hết sức ngoạn mục. Nhưng kì lạ thay, bốn bề xung quanh đồng loạt yên ắng.

“Vú ơi… ở đó có nhiều người lắm.”

Cheong Yeon dùng bàn tay nhỏ như cây dương xỉ chỉ vào một điểm, bảo mẫu đỡ lấy Cheong Yeon đứng trên tảng đá, dõi mắt tò mò nhìn theo ngón tay nhóc con đang chỉ. Đúng vào lúc đó, chiếc thuyền đắm nhỏ lọt vào tầm mắt của người bảo mẫu. Chiếc thuyền bỏ hoang trong góc bến tàu, nhỏ hơn thuyền cá nên khó thấy được.

Trên đất liền, hàng chục con người tập trung gần đó, nơi con tàu đắm. Toàn bộ quay lưng lại với hướng biển, đang bị nhóm khác chĩa dao và súng, lăm le hăm doạ. Áo choàng đen tuyền đến mắt cá chân, đặc điểm nhận dạng từ đám tay sai của Aduran, chủ sở hữu trấn Cheong Hwa.

Đùng! Đoàng! Thình lình, toán Aduran bắt đầu nổ súng. Đôi mắt Cheong Yeon mở to thảng thốt, được người bảo mẫu ôm chặt vào lòng trong sự thất kinh. Đám người giơ tay ra sức đầu hàng, từng người từng người lần lượt ngã xuống.

Nhóm người tán loạn tản ra tứ tung, kèm tiếng la hét đinh tai nhức óc. Nhiều người ngã xuống bởi súng hoặc dao, bến tàu trong xanh mới vài phút sau nhuộm màu đỏ thẫm.

“Cheong Yeon, đừng nhìn.”

Bảo mẫu che mắt Cheong Yeon. Người chăm sóc cậu luôn luôn hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ. Bảo mẫu lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, bà chỉ mỉm cười mỗi khi cậu ấy thắc mắc tại sao.

“Vú ơi… Tại sao, tại sao bọn họ lại làm đau mọi người thế?”

Bảo mẫu ôm chặt Cheong Yeon hệt như sợ mất, nhanh chóng chạy xuống hướng ngược bến tàu.

“Họ là những người sống sót từ lục địa thứ 11. Họ đã đến đây vào ngày hôm qua… Nhưng Aduran, ta đoán bọn chúng không cho những người đó đến tị nạn.”

Bảo mẫu thở gấp, hổn hển giải thích từng lời khó hiểu cho Cheong Yeon nghe. Bà muốn Cheong Yeon biết được mọi chuyện xảy ra tại đây, trấn Cheong Hwa này.

Bảo mẫu di chuyển thoăn thoắt, song việc chạy trốn cùng một đứa trẻ không hề dễ dàng. Tệ hơn nữa là, thay vì bình minh, cơn mưa trút nước liên tục xả xuống, bầu trời tối tăm, âm u đen kịt. Mỗi một tiếng súng vang lên là mỗi một lần cánh tay nhỏ bé ôm người bảo mẫu co giật run rẩy. Bà ta điên cuồng lao nhanh xuống núi, bỗng dừng một lúc lấy lại hơi thở.

“Vú nuôi…”

“Suỵt.”

Bảo mẫu ghì chặt cơ thể Cheong Yeon, bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu nhóc con. Không thể phân biệt mưa hay mồ hôi, từng giọt từng giọt phủ kín khuôn mặt cậu bé sợ sệt.

“Có ai đó ở đằng kia.”

Cheong Yeon chỉ tay vào bụi cây tròn. Huých, bảo mẫu ngạc nhiên quay ngay đầu lại, tầm mắt nhanh chóng nhận ra cái hang sau bụi cây dài. Trông giống hang ổ của đám sói non, nhưng qua khoảng trống giữa những bụi rậm, lập tức phân biệt đó là bóng người.

Hai thằng nhóc nhỏ dính chặt lấy nhau như những con thú. Vẻ ngoài của chúng gầy gò xanh xao hệt như nhiều ngày chẳng ăn uống gì, trên tay đang cầm cán lưỡi dao phay.

“….Những người sống sót từ lục địa thứ 11.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo