Trấn Cheong Hwa - Chap 16

Chiếc thuyền lắc lư dữ dội trước cơn gió lớn.

“Toà nhà hàng hải.”

“Vâng vâng, tôi sẽ đưa anh đến đó.”

Cầm mái chèo dài đứng ở đuôi thuyền, người lái không chút khó khăn giữ vững thăng bằng. Mặc dù vẻ ngoài chẳng hề sở hữu một hình xăm nào cho thấy bản thân thuộc băng Feira, ở cái trấn này không ai không biết đó là Mu Won. Trang phục hào nhoáng cùng với vô số khuyên tai, kể cả nhắm một mắt lại cũng sẽ biết được là Tae Mu Won.

Thay vì chiếc ghế được đặt ở giữa, Mu Won ngồi sát với mé đuôi thuyền và quay lưng lại. Người lái lúc này đối mặt Mu Won, ra sức chèo mạnh hơn lúc thông thường, không dám nhắc nhở việc ngồi chỗ đó thực sự nguy hiểm.

Người ta tin rằng cư dân tại trấn Cheong Hwa không bao giờ gặp nguy hiểm, bởi lẽ bọn họ vô cùng thành thạo chuyện đi tàu thuyền, song nhìn kiểu gì thì Tae Mu Won cũng chẳng trông giống một tên cướp biển. Khuôn mặt điển trai tựa chưa bao giờ nhiễm phải sóng gió, thế nhưng thân thể thì lại đáng sợ hơn thuỷ thủ nhiều.

“Cây cầu gần nhất có nối với quận B không?”

“Sao cơ? Vâng vâng, đúng vậy ạ.”

Người lái thuyền vẫn đương liếc nhìn Mu Won, bất chợt ngạc nhiên lên tiếng.

“Đi bộ từ đây tới cây cầu đó mất khoảng bao lâu?”

Mu Won hướng mắt nhìn về cây cầu, xong lại chăm chăm nhìn người đối diện. Con thuyền nhỏ bé trước cơn gió mạnh bất ngờ chao đảo. Lo sợ nếu để Mu Won rơi xuống thì đồng nghĩa việc bị cắt cổ họng, người lái vội vã gìn giữ thăng bằng.

Từ phía đuôi thuyền, Mu Won đứng dậy, sau đó đi đến gần người lái thuyền. Con thuyền càng nhỏ càng khó thăng bằng nhưng trông hắn ta không khác gì với lúc đi trên đất.

Mu Won nhìn xuống một cách thờ ơ, người lái thuyền sực tỉnh lại, muộn màng nhớ ra câu hỏi quên chưa trả lời.

“Vâng vâng! Trấn Cheong Hwa vốn dĩ không nhỏ như vậy, thế nên đi bộ đến đó mất tầm nửa ngày.”

“Vậy thì cậu ta hẳn đã rời khỏi từ lâu lắm rồi.”

Khoé miệng nhếch lên vẽ hình vòng cung. Ánh sáng lập loè phản chiếu trên nền tóc mun đen sẫm, tạo nên khung cảnh thực tế hơn cả gợn sóng nhấp nhô.

“A, anh đang tìm ai ạ?”

“Ông sẽ tìm cho tôi à?”

Mu Won tỏ vẻ thích thú, hào hứng quan tâm.

“Tôi chở khách đi mọi nơi nên nắm tin tức cũng nhanh lắm ạ.”

Với vẻ lo lắng, ông ta cố đọc tâm trạng Mu Won, tự hỏi lời đáp vừa rồi liệu có vượt quá ngưỡng cho phép không. Thế nhưng hắn chỉ phì cười như thể vừa nghe gì đó hài hước. Hắn xuống nơi gần toà nhà hàng hải, trả tiền hậu hĩnh cho người lái thuyền. Danh tính nhân vật Mu Won đang tìm, thậm chí hắn ta chẳng đề cập đến.

 

* * *

Cheong Yeon kéo sụp vành mũ.

[Tên: Cheong Yeon

Đặc điểm: Trông giống hình ảnh, chỉ cần nhìn thoáng cũng ngay lập tức có thể nhận ra.

Nếu tìm thấy hắn, hãy báo tin cho bất kì ai ở Feira. Buộc phải bắt sống. Ai giết chết hắn sẽ chịu hình phạt giết chết ba đời. Phần thưởng là 5000 hwan.]

Chân dung Cheong Yeon được đính kèm theo những lời thông báo chẳng mấy chân thành. Khuôn mặt dược sĩ trong tấm áp phích giống hệt như cậu đang cầm gương soi, có vẻ họ đã thuê hoạ sĩ giỏi. Thật may Cheong Yeon đã nhìn thấy nó vào ngày đầu tiên các tấm áp phích bắt đầu treo lên. Bằng không thì cậu bị tóm lâu rồi.

‘Thật không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng Tae Mu Won đó lại đuổi theo mình nghiêm túc như vậy.”

Cheong Yeon men theo cây cầu qua khu quận khác, nhưng vì những tấm áp phích mà cậu quyết định quay lại quận E. Cũng bởi vì chúng mà cậu lâm vào cảnh tượng cùng quẫn, chẳng kiếm được việc hay chút tiền nào.

Vét sạch số tiền ít ỏi, Cheong Yeon mua được một cái cần câu. Cậu thử ra sức câu cá ban đêm, kết quả thu lại cái bụng trống rỗng. Thực vật quả thực rất nghe lời cậu nhưng những sinh vật dưới nước thì bảo rằng không.

Không thiếu nhiều tấm áp phích được dán ngay cả trong những nhà hàng thuộc sở hữu ông chủ cũ, dù cho chúng gần như bị bỏ hoang. Không chịu thêm nổi cơn đói, Cheong Yeon quyết định quay lại tiệm thuốc trước khi hết tiền.

Chẳng ai tỏ ra quan tâm cửa hàng, có lẽ ai cũng nghĩ cậu vẫn đang lang thang nơi nào đó khác. May mắn thời gian Cheong Yeon rời khỏi cửa hàng vẫn chưa quá lâu nên các dược liệu và cả trà khô không hề hấn gì.

Thậm chí về đến cửa hàng, gạo sống và mì là những thức ăn duy nhất sẵn có. Cheong Yeon kể cả không dám bật đèn nên đã cắn răng gặm chút mì gói, luôn cả gạo sống. Cậu ăn rất ít nhưng từ hôm qua, số thức ăn đó giảm đi đáng kể. Khoảnh khắc cơn đói và sự oán giận lan đến đỉnh đầu, thật kì lạ là cậu đã phát triển một thứ tinh thần mà trước đây mình chưa từng sở hữu. Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chết đói nếu cứ tiếp tục sống như thế này, vậy nên chết bằng cách này hay là cách khác cũng tựa như nhau.

Cheong Yeon quan sát những tấm áp phích dán khắp toà nhà, xong xuôi kéo sụp vành mũ.

Toà nhà hàng hải.

Cheong Yeon ngẩng đầu, nhìn chi tiết hơn. Từ trên phần mái, cái cây xum xuê, rủ lá bao bọc giống như đang muốn bảo vệ toà nhà.

Trước khi đến đây, không thể đếm xuể bao nhiêu suy nghĩ giày vò tâm can khiến toàn thân cậu hừng hực phát sốt.

Có nên quay về hay không….?

Tâm trí cố gắng tìm đường quay về tiệm thuốc. Song đến cuối cùng, Cheong Yeon tựa hồ đã ra quyết định, đôi chân khẩn trương hướng về cửa trước toà nhà hàng hải.

[Buộc phải bắt sống.]

Có lẽ dòng chữ đó khích lệ cậu.

‘Hắn ta chắc cũng không muốn lấy mạng làm gì. Mình không thể nào lẩn trốn mãi được. Bọn họ thậm chí dán đầy áp phích…’

Chẳng phải sẽ trông vô tội hơn hẳn nếu cậu kiêu hãnh đứng trước Feira, thẳng thừng chất vấn lí do cho việc tìm cậu hay sao? Và sẽ hợp lý hơn cả nếu cậu viện cớ chỉ đi du lịch trong một vài ngày. Sau cùng, chính bản thân cậu tự vác người đến, liệu có nên đòi phần thưởng luôn không?

Quả thực là một ý tưởng điên rồ. Nếu cậu làm vậy thì chẳng khác nào bảo Tae Mu Won vác cái rìu ra rồi chém đầu cậu, thay vì tự cứu mạng mình.

Dẫu vậy, cậu cần có tiền để mua hoa khô. Mức độ uy tín xử lý công việc từ tàu buôn lậu luôn tỉ lệ thuận với phần hoa hồng bọn chúng nhận được.

Khoảng cách từ chỗ cửa sau, nơi tập trung rác, đến chỗ cửa trước có xa xôi thế này không? Suốt chặng đường đi, quả tim Cheong Yeon đập nhanh như thể muốn nhảy ra ngoài.

Ước gì ngay từ ban đầu cậu không bỏ trốn. Không, đó là lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó. Chẳng phải trong câu chuyện này, người kì lạ là Tae Mu Won sao? Hắn ta ám ảnh đến vậy cơ à?

“Chết tiệt, tôi bị hoa mắt hả trời?”

Đương lúc vòng qua góc của toà nhà, khuôn mặt Cheong Yeon đột nhiên ngẩng lên ngay khi nghe thấy giọng nói trầm thấp bên kia vọng lại. Một người đàn ông thân cao sừng sững đứng ngược hướng sáng. Là Tae Mu Won, hắn đứng quay lưng lại với mặt trời. Hương hoa báo thù chẳng còn đọng lại ở bất kì đâu trên cơ thể hắn, tựa hồ báo hiệu thời gian trôi qua.

Thay vì mùi hoa, Cheong Yeon ngửi thấy nước hoa thoang thoảng, chiếc áo vest ngoài được gấp cẩu thả, quàng bên cánh tay. Đôi mắt choáng váng trước những bông hoa nở rộ trên đó. Cheong Yeon mở miệng đương lúc ngắm nhìn một gã đàn ông đẹp hơn cả hoa, dùng cả thân thể vô tư “quang hợp” dưới ánh mặt trời.

“T… Tìm thấy tôi rồi.”

Mặc dù chuẩn bị tâm lý vững vàng từ trước, giọng nói Cheong Yeon một mực run rẩy ngay khi đối mặt với Tae Mu Won. Bàn tay to lớn khẩn trương lao ra, nhanh đến mức độ không thể né kịp hất vành mũ lên. Đôi tay run rẩy bắt chiếc mũ rơi.

Ha, Mu Won nhếch môi, nhe răng cười khẩy hệt như bị sốc. Khí tức toả ra từ cơ thể hắn vô cùng dữ tợn. Là bầu không khí nếu phạm sai lầm thì cái đầu cậu sẽ bị cắt đứt. Để phân tán bớt căng thẳng, Cheong Yeon giữ chặt chiếc mũ, cố gắng giấu đi cả hai bàn tay vẫn đương run rẩy suốt từ nãy giờ.

“Tôi chỉ đi du lịch có vài ngày, không hiểu tại sao áp phích tìm kiếm lại dán khắp nơi, ức!”

Trước khi Cheong Yeon kịp nói hết câu đã bị Mu Won tóm chặt sau gáy. Áp lực đột ngột kéo theo sau đó cơn đau kinh hoàng.

Hắn ta giữ chặt thân thể Cheong Yeon đang thở hổn hển và run lẩy bẩy bước vào bên trong. Cheong Yeon khập khiễng vấp ngã vài lần, Mu Won mặc kệ lôi cậu xềnh xệch không chút thương tiếc. Đoạn hai cánh cổng sắt mở toang ra, giống như lối vào âm tào địa phủ.

Hai chân Cheong Yeon líu ríu vào nhau khiến cậu vô thức nắm áo Mu Won. Cậu chợt giật mình định buông tay ra nhưng hắn chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo liếc xuống sơ mi giờ đây nhàu nát. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, thân cây rậm rạp mọc xuyên toà nhà đã ngay lập tức thu hút mắt cậu. Lần đầu Cheong Yeon diện kiến cái cây khổng lồ bên trong toà nhà hàng hải ở cự li gần. Tuy nhiên, vì Tae Mu Won lôi cậu đi thẳng hướng vào thang máy nên cậu chỉ được ngắm nhìn nó trong chốc lát.

Bị tóm đi với lực kéo thô bạo, Cheong Yeon cảm tưởng gáy cậu gãy nát sau khi toàn thân bất giác rùng mình. Sự run rẩy đó cũng được truyền sang lòng tay Mu Won. Cái gáy nhỏ nhắn trở nên ẩm ướt, bắt đầu dính chặt lòng tay hắn ta.

Đầu cậu rũ xuống như con nai nhỏ mắc vào cái bẫy đúng chỗ trọng yếu, là thứ cảnh tượng hết sức thảm hại. Vài lọn tóc nâu xám nhạt cù vào tay Tae Mu Won, bàn tay hắn ta siết chặt thêm nữa.

“Chơi đùa với vẻ ngoài này một chút chứ nhỉ?”

“…..Thả, hãy thả tôi ra.”

Thanh âm giọng nói mỏng manh thoát ra, liền theo sau đó là tiếng khớp tay vang lên răng rắc.

“Cậu run lẩy bẩy lừa lọc người khác rồi đâm sau lưng, làm ra loại chuyện chẳng hề phù hợp với cậu chút nào. Ngay cả bây giờ, dược sĩ nhà ta cũng đang loay hoay suy nghĩ cách thoát chỗ này phải không?”

Cách đây hai tuần cậu sợ phát khiếp, nhưng cũng bỏ chạy hết sức quyết liệt. Không chỉ như thế, giỏi giang đến mức chẳng ai tìm thấy một sợi tóc nào, xong xuôi đương lúc họ đang tức giận thì đến nộp thân. Phải chăng vẻ ngoài như con thú nhỏ sợ sệt đáng thương cũng là trò diễn.

Cheong Yeon có vẻ là người tộc Hwa lợi dụng triệt để sức mạnh xinh đẹp. Lẽ nào cũng là thói quen của người tộc Hwa? Người Hwa duy nhất mà Mu Won biết đúng là như vậy.

Sau khi thang máy xuống đến tầng 5, nơi ở của các thành viên cấp thấp, Mu Won lôi cổ Cheong Yeon hướng về nhà kho bên trái. Thành viên cấp dưới cúi chào Mu Won theo cách kính cẩn. Mở cửa nhà kho, hắn bật đèn lên, chỉ đến khi đó mới buông khỏi cậu. Do lực đẩy mạnh, nửa người Cheong Yeon ngã phịch xuống đất.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo