Trấn Cheong Hwa - Chap 17

*Cảnh báo: hành vi cưỡng ép

 

– – – – – – – –

Cheong Yeon kìm nén âm thanh rên rỉ, ánh mắt lo lắng nhìn vào bên trong. Sàn nhà dính đầy máu khô, đủ loại dụng cụ nằm trên cái bàn phía sau Mu Won. Những sợi xích sắt và cùm rỉ sét dính dớp đầy máu, rải rác xung quanh. Ai cũng dễ dàng nhận ra đó là bằng chứng cho việc nơi này là phòng tra tấn.

Mu Won quẳng lên bàn chiếc áo khoác, tháo cúc tay áo sơ mi rồi xắn chúng lên. Hai bên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp nổi đầy gân xanh, trơn nhẵn khoẻ mạnh hệt như da cá. Hắn kéo chiếc ghế đến trước nhân vật nằm bất động trên sàn nhà.

Tấm lưng to bản quay về phía trước, hắn dang rộng chân và ngồi xuống ghế. Tay gác lưng ghế, Mu Won thản nhiên cầm con dao sắc. Con dao đủ bén có thể cắt đứt dây thừng trên tàu.

Cơ thể Cheong Yeon gượng dậy quỳ gối, ngước nhìn Mu Won. Hắn ta nghiêng đầu, đôi mắt vàng kim thản nhiên đáp lại. Dược sĩ tập trung toàn bộ chú ý vào con dao sắc Mu Won đang cầm.

“Cậu biết không?”

Mu Won đoạn dùng mũi dao gõ vào lưng ghế.

“Kh…Tôi không biết.”

“Tại sao tất cả những người đến đây đều lại có chung một phản ứng thế? Tôi mới là người dùng dao, nhưng cậu quan tâm đến nó nhiều hơn cả tôi.”

Dù vậy, những lời vừa rồi đến từ Mu Won, có vẻ Cheong Yeon không nghe rõ lắm.

‘Lí do một mực muốn bắt sống mình chắc hẳn là để chính tay giết mình.’

Chẳng có nguyên nhân nào nghe hay ho để ngăn hắn ta không nên giết cậu.

“Về chuyện dọn rác…”

Cheong Yeon vội vàng buông lời bào chữa vừa mới nảy ra trước khi đầu óc trở nên trống rỗng.

“Tôi… tôi đã nói dối chuyện đó.”

Cheong Yeon siết chặt hai tay trên đùi, tiếp tục ngước nhìn Mu Won. Cậu chọn thú nhận bất kể Mu Won phát hiện ra việc nói dối của cậu hay chưa. Suốt hai tuần qua, Cheong Yeon đã tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh cho cuộc hội ngộ cùng với vô số chiều hướng khác nhau. Một vài cái trong số chúng tồn tại khả năng sẽ bị tra tấn.

Vì đã bị kéo tới đây, điều đó đồng nghĩa không thể trốn thoát với những lí do ngờ nghệch mơ hồ. Dẫu sao thì cậu cũng phải sống tiếp tại trấn Cheong Hwa, buộc lòng Cheong Yeon giải quyết dứt điểm hết mọi ân oán giữa cậu và Feira.

May mắn thay, Mu Won tập trung ánh mắt nhìn vào Cheong Yeon, ngụ ý ra hiệu cậu hãy tiếp tục. Cheong Yeon thả lỏng hai vai, điều chỉnh dáng vẻ để trông bình tĩnh và ngoan ngoãn nhất.

“Thật ra, tôi biện bạch thế vì thấy xấu hổ. Chuyện lục thùng rác…”

Dược sĩ liếc nhìn Mu Won, khuôn mặt vô cảm tựa hồ vẫn chưa đưa ra quyết định.

“Tôi không phải là ăn xin… Tôi sợ… bị đối xử như một kẻ ăn xin. Anh biết rồi đấy, công việc kinh doanh tại cửa hàng thuốc chẳng suôn sẻ lắm…”

Giọng nói Cheong Yeon không ngừng run rẩy.

“Nghe có lý nhỉ, tên khốn như vậy lại đi du lịch?”

“Chuyện đi du lịch… cũng là nói dối. Tôi đúng là… đã chạy trốn.”

Con dao vẫn nằm trong tay, Mu Won lập tức túm tóc Cheong Yeon. Ức! Cùng với cái đầu thình lình ngẩng lên, hai tay dược sĩ tóm chặt lưng ghế.

“Tại sao?”

“…T, tôi sợ.”

Mu Won nhếch một bên môi khiến cho khuôn mặt trở nên ngớ ngẩn.

“Feira… và Tae Mu Won cứ luôn không ngừng tìm đến chỗ tôi, tôi sợ vì không thể hiểu động cơ từ các người.”

“Tôi không nhớ việc trở thành top fan của cậu cơ đấy?”

Mu Won bật cười.

“Hôm đó ở quán bar… anh đã kéo lưỡi của tôi…”

Cheong Yeon lặng lẽ chắp hai bàn tay đương run rẩy lại.

“Hiện tại vẫn… đáng sợ lắm.”

Sở dĩ cậu ấy bỏ chạy là vì sợ? Mu Won cảm tưởng mới bị dược sĩ đấm cho một cú.

Hắn ta nheo mắt nhìn vào Cheong Yeon. Đôi mắt thanh tú trở nên ươn ướt, khoé mắt hoe đỏ khơi gợi cảm giác kỳ lạ. Tuy rằng hắn chưa bao giờ thử trải nghiệm qua tình dục đồng giới, song như Tae Cheon Oh nói, đó là cái đẹp vượt ngưỡng thông thường. Không may hơn cả đó là giờ đây, sự xinh đẹp này lọt vào mắt hắn, lại càng tăng thêm số phận nghiệt ngã đúng như lời đồn.

“Vậy thì tên khốn sợ hãi có nên đáp ứng mong đợi từ tôi không đây?”

Con dao kề vào cái cổ chẳng hề sở hữu khả năng tự vệ. Mũi sao sắc nhọn từ từ ấn xuống. Từ trong đôi mắt bần thần kinh hãi, giọt nước tinh khiết rỉ xuống long lanh.

“Điều gì xảy ra tiếp theo nếu tôi giết cậu liền ngay bây giờ? Nếu trấn Cheong Hwa cứ thế chìm xuống, hẳn là cả tôi cũng chìm theo rồi.”

Dòng máu mỏng tang từ từ trượt xuống hõm cổ Cheong Yeon. Dược sĩ thở gấp.

“Feira…! Tôi nghe nói rằng các anh đang tìm người gia tộc Hwa.”

Cheong Yeon khẽ khàng rít lên, hai tay bất lực buông thõng, nhắm đôi mắt xuống rồi lại mở ra.

“Những người như vậy… thực sự có tồn tại sao? Tôi chỉ luôn nghĩ đó là truyền thuyết… Nếu người Hwa chết, lục địa này thực sự sẽ… chìm xuống hay sao?”

Cheong Yeon lẩm bẩm, đôi mắt ngấn lệ đột ngột mở to.

“Anh thực sự nghĩ tôi là người tộc Hwa sao?”

Đôi mắt trong trẻo và ngây thơ ấy liệu có đang nói sự thật hay không? Biểu cảm ngạc nhiên bất chợt thoáng qua. Đó là khuôn mặt đầy sự bối rối hệt như không hiểu tại sao hắn ta đuổi theo cậu ấy.

Nếu như dược sĩ đúng là người Hwa, liệu rằng cậu ấy là người đầu tiên kể ra câu chuyện dối già gạt trẻ như vậy phải chứ?

Tin đồn về người tộc Hwa và những lục địa khó tin đến mức cả một dược sĩ không thể hiểu được? Mu Won chẳng chắc là diễn hay thật, điều vô lý nhất là hắn lại đương rơi vào tình thế nghi hoặc phân vân. Cảm giác khó xử ngồn ngộn dâng lên, Mu Won lẩm bẩm.

“Mẹ kiếp, trực giác của tôi chết hết mẹ rồi.”

Mu Won cất con dao đi. Thay vì thả Cheong Yeon ra, hắn túm chiếc áo cũ kĩ và xé toạc nó từ trên xuống dưới. Thình lình, bàn tay to khoẻ ấn ngực Cheong Yeon, dược sĩ chưa kịp hoảng hốt thì món trang phục duy nhất trên người là cái quần dài cũng bị xé nát. Cheong Yeon sững lại khi lưỡi dao sắc đột ngột lướt qua, giống như thần trí cố giữ cơ thể cậu không bị thương trong lúc vùng vẫy.

Cheong Yeon run rẩy cuộn tròn cơ thể như một con tôm sau khi bị cởi tất cả quần áo. Đôi mắt tràn ngập cảnh giác và sự kinh tởm nhìn gã đàn ông định dùng vũ lực để cưỡng hiếp mình.

“Tôi đã hứa rồi, chỉ chơi âm hộ, không chơi lỗ sau.”

Thế nên không cần phải lo, Mu Won hiểu được hàm ý trong ánh mắt ấy, hắn ta khoan nhượng trấn an nạn nhân.

Chính vào lúc đó, sắc mặt Cheong Yeon thoáng chút kinh ngạc. Cậu cong người sâu hơn trước, thậm chí bịt chặt hai tai. Nhìn cảnh tượng ấy, Mu Won bất giác không nhịn được cười.

Là một chàng trai từng làm việc tại quán bar rẻ tiền, lại còn ra vẻ ngây thơ. Cheong Yeon chắc hẳn biết rõ vô số lời lẽ thô tục, tán tỉnh kèn cưa, trao đổi buôn bán diễn ra tại đó, nhưng tất cả chúng không hẳn giống nhau. Cái hôm Mu Won làm loạn, nếu cặp song sinh cũng giống như thế thì chắc hắn đã cắt cổ chúng rồi… Vô thức nương tay biết đâu là vì nổi hứng lo lắng cho dược sĩ đó.

Mu Won tự hỏi hắn có trông giống quý tộc cao cấp bỗng dưng xuất hiện ở quầy bar không mà dược sĩ đó không thể che giấu cảm xúc hỗn loạn, xen lẫn bận rộn coi thường của mình. Nghĩ lại thì thấy cũng có khôn ngoan gì cho lắm đâu, không giỏi nói dối, lại thêm bao nhiêu cảm xúc bộc lộ hết lên trên mặt.

‘Mình sẽ sớm biết được thôi.’

Mu Won không chút nao núng dùng dao cắt bên lòng tay của mình.

Cheong Yeon kinh ngạc ngước nhìn Mu Won tự làm bản thân bị thương. Không nói không rằng, hắn bịt miệng cậu bằng lòng tay máu.

“Hư ức!”

Cheong Yeon bất lực chống cự, nhưng ngay từ đầu vốn dĩ chẳng có cách nào chống lại nanh vuốt Mu Won. Dòng máu đỏ thẫm tràn xuống cổ họng, Cheong Yeon buông xuôi không thể mở miệng vì ngay cả mũi cũng bị bịt chặt. Đôi mắt trợn ngược ngước nhìn Mu Won, tựa hồ không tin hành động điên rồ ép cậu uống máu.

Chỉ cho đến khi nghe tiếng nuốt lớn vang lên đánh ực, hắn mới chịu buông tay ra.

“Khụ, khức! Khụ khụ…!”

Thân thể nhỏ bé đang ho lụ khụ vì máu đầy miệng được hắn nhấc lên. Máu me nhuốm đỏ trên nền khuôn mặt trắng như tờ giấy, kinh hãi run rẩy đối diện hành động chẳng rõ đầu đuôi đến từ đối phương.

Mu Won rà soát cơ thể trần truồng mà thở hổn hển.

Từ khuôn mặt đẹp đến mức không tưởng, hắn di mắt sang đầu núm vú nhọn, tiếp tới là những ngón chân rúm ró bên dưới bộ phận sinh dục trắng nõn, chẳng chút lông tơ trông như em bé. Nhìn từ phía sau, phần gáy gợi cảm đến cặp mông tròn có hơi đầy đặn che hết phần háng.

Cơ thể Cheong Yeon đồng màu trắng phếu. Nơi duy nhất bẩn chính là khuôn miệng bị Tae Mu Won trây ê hề máu.

Chậc, Mu Won tặc lưỡi rồi buông tay ra. Cheong Yeon loạng choạng lại ngã xuống sàn. Định thần một chút, sau đó cậu mới dùng tay lau miệng như cố tỏ ra bình tĩnh, thậm chí chẳng màng cơn đau từ mông đập vào sàn nhà khi cậu ngã xuống.

Đúng lúc Mu Won đang cố bắt chuyện nói với Cheong Yeon, cơ thể co giật run rẩy dữ dội giống hệt đứa trẻ đương bị bỏ rơi trong cơn giá buốt.

Két! Cửa sắt đóng chặt bất ngờ mở toang, kèm âm thanh lớn va đập vào tường.

“Tae Mu Won!”

Gã đàn ông thở hổn hển chẳng phải ai khác chính là ông chủ Feira, Tae Cheon Oh.

Lông mày nhíu chặt khi thấy Cheong Yeon không một mảnh vải, lòng tay Mu Won thì lỏng tỏng máu. Ngay lúc hay tin Mu Won lôi cổ Cheong Yeon đến nhà kho trên tầng 5, gã ta khẩn trương lao như cơn gió. Thế nhưng nhìn vào tình cảnh hiện tại thì cũng đủ biết mọi chuyện đã muộn.

Sau cùng, Mu Won quay lưng chẳng nói lời nào.

“Việc nói chuyện để sau đi, chữa vết thương rồi tính tiếp.”

Cheon Oh thở dài, lôi từ trong áo ra chiếc khăn tay. Thế nhưng Mu Won gạt phăng nó đi như thể từ chối nốt sự phiền toái. Liền ngay sau đó, hắn tìm áo vest rồi lấy ví ra.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo