Trấn Cheong Hwa - Chap 18

Trong khi đó, Tae Cheon Oh cởi bỏ áo khoác đang mặc trên người, đắp lên người chàng dược sĩ. Cheong Yeon giữ khư khư chiếc áo khoác to gần gấp đôi cơ thể như giữ áo giáp, che lấp thân thể trần trụi của mình.

Mu Won lấy hết tiền trong ví ra, xong xuôi ngồi xổm trước mặt Cheong Yeon. Khoảnh khắc hắn đưa tay ra để tóm lấy người ngồi gục trong góc cố trốn tránh mình, tiếng hét kinh sợ đột ngột vang lên. Nếu có một cái tên khác thay thế cho sự ghê tởm và cả sợ sệt Cheong Yeon cảm thấy lúc này thì không ai khác chính là Mu Won.

Bất chấp điều đó, Mu Won vẫn nhét bừa những tờ tiền vào túi áo khoác Cheong Yeon đang mặc.

“Mu Won, mày thật là.”

Giọng Tae Cheon Oh khá gay gắt, tựa hồ đang ra yêu cầu một lời xin lỗi thay vì phần thưởng như sự an ủi. Mu Won phớt lờ toàn bộ lời gã.

“Nếu thấy chưa đủ thì cứ nói tôi.”

Cheong Yeon một mực dán mắt vào tường, không thèm liếc nhìn Mu Won. Hắn ta đứng dậy, bực bội vuốt tóc. Lúc hắn quay ra cửa, Cheon Oh đã đỡ Cheong Yeon đứng dậy.

“Cậu không sao chứ?”

Những lời tử tế của Tae Cheon Oh làm gáy Mu Won trở nên ngứa ngáy. Khi hắn quay lại, nhìn thấy Cheong Yeon lặng lẽ tựa vào người Tae Cheon Oh. Có vẻ dược sĩ nhầm tưởng Cheon Oh là vị cứu tinh kéo cậu thoát khỏi vực thẳm của cái ác.

“Đừng ngại nói tôi nếu cậu bị thương ở đâu.”

Cheon Oh tiếp tục ra vẻ lo lắng. Liền ngay sau đó, Cheong Yeon bật ra tiếng nức nở nhỏ. Thanh âm tiếng nấc không thể nghe thấy nhanh chóng trở thành nỗi buồn ấm ức, tuồn qua kẽ răng dược sĩ nhỏ bé. Đôi môi đã cố hết sức gắng ghìm chặt miệng trở nên méo mó. Cậu đã bằng mọi giá không được khóc, song đến cuối cùng chẳng có tác dụng, phải dùng hai tay để bịt miệng lại.

[Vú nuôi… vú nuôi.]

Chẳng hiểu tại sao khiến hắn nhớ đến đứa trẻ ngày đó, dù rằng màu tóc hay cả màu mắt hoàn toàn khác biệt. Phải chăng là do vệt máu loang lổ xung quanh khoé miệng. Lúc đó, đứa trẻ cũng bị bịt miệng nên dính đầy máu. Thằng nhóc dùng cả hai tay ngăn tiếng nức nở tuồn ra khỏi miệng. Nó sợ ai đó sẽ phát hiện ra nó bằng tiếng khóc.

Mu Won không nhìn thêm nữa, thô bạo mở cửa.

“Từ khi có ngươi, ta uống thuốc độc đều đặn mỗi ngày. Ta đã hy vọng được chết cùng ngươi, đứa con mà ta đang mang trong bụng.”

“Nhưng ngươi hệt như con quỷ bị nguyền rủa vậy, chất độc đáng sợ có thể giết chết tộc người chúng ta được ngươi biến thành thức ăn khoái khẩu rồi vẫn sinh ra một cách khoẻ mạnh. Thần kì hơn cả, máu và chất dịch từ cơ thể ngươi vô tình chuyển hoá thành thứ chất độc giết gia tộc ta.”

“Hãy đi nói với tên khốn chết tiệt là cha của ngươi. Nguyện vọng của hắn cho đến lúc chết cũng không bao giờ thành hiện thực đâu.”

Dược sĩ không phải là người tộc Hwa.

Nếu như thực sự là người tộc Hwa, cậu ấy chắc hẳn phản ứng dữ dội với máu của hắn.

* * *

20000 hwan…

Cheong Yeon nắm chặt xấp tiền dày cộm mà không tin nổi vào đôi mắt mình. Dù dính đầy máu, nhưng đó là tiền nên sẽ chẳng vấn đề gì trong việc sử dụng. Với số tiền này, Cheong Yeon không phải lăn tăn trong việc kì kèo các tàu buôn lậu, công việc sắp tới chắc chắn thành toàn.

“…20000 hwan.”

Cheong Yeon dùng miệng nhắc lại thêm một lần nữa. Nếu không, có vẻ số tiền sẽ bay theo gió và biến mất như những bọt bong bóng.

“20000 hwan…!”

Cheong Yeon giơ bên cánh tay cầm xếp tiền lên, lần đầu trong đời cậu cầm số tiền lớn đến như vậy. Liền ngay sau đó, sợ có người nhìn, tim cậu thót nhẹ và bỏ tay xuống. Nhưng chẳng có gì phải lo lắng cả. Vừa về tiệm thuốc, Cheong Yeon lập tức khoá xoạch cánh cửa và kéo rèm lại.

Ban nãy cậu thực sự nghĩ bản thân sắp chết.

Hồi đầu, Cheong Yeon nghĩ mình sắp chết vì bị lưỡi dao chém vào cổ họng, sau đó tưởng rằng cậu sẽ ngạt thở vì phải uống máu. Dẫu vậy, giờ đây cậu vẫn bình an vô sự.

Nhân vật cận kề cái chết sau cùng sống sót an toàn, đồng nghĩa với việc người dân tại trấn Cheong Hwa ngày mai vẫn sẽ bảo toàn tính mạng. Cuộc sống vốn dĩ sắp sửa biến mất không ai hay biết, lại thêm lần nữa mới bắt đầu lại.

Một cuộc đời mới. Cheong Yeon vô thức cảm tưởng như thế, thậm chí cậu ấy nhen nhóm hy vọng.

Vì sự nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể, nước mắt trào ra không thể kiểm soát sau khi trải qua khó khăn tột cùng, bởi lẽ… cho đến cuối cùng, kết quả vẫn tốt.

Cheong Yeon vốn dĩ không phải là người giữ những suy nghĩ tiêu cực quá lâu, nhưng đó lại là thói quen khó bỏ được bản thân cậu cố ý hình thành. Nguyên nhân là do trải qua quá nhiều ngày sống đơn độc khiến cậu dễ dàng chìm vào trầm cảm. Một khi trầm cảm bắt đầu, nó sẽ trở thành vòng xoáy vô tận khó lòng kiểm soát.

Cách đây rất lâu, chàng trai bé nhỏ có lần lạc lối trong khu rừng hoang, bốn bề xung quanh toàn là cây cỏ, cậu say giấc nồng suốt hơn một tháng. Vì sự cố đó mà trấn Cheong Hwa chìm trong lũ lụt.

Từ đó trở đi, Cheong Yeon dặn lòng không được bao giờ trốn vào rừng nữa.

Bất kể sóng to gió lớn hay tồi tệ nào xảy đến với cậu, vẻ ngoài Cheong Yeon vẫn luôn bình thản và giả vờ như không hề hấn gì. Nhưng nỗi đau đớn dường như bám chặt giấc ngủ mộng mị, mỗi lần thiếp đi là mỗi một lần cậu trong vô tình làm ướt áo gối. Mỗi sáng thức dậy, nhìn góc vỏ gối ẩm ướt lem nhem, cậu vẫn gắng gượng tự an ủi rằng bản thân vẫn ổn.

Lần này cũng vậy. Cậu bị lột sạch quần áo, bị thương một chút, uống một ít máu, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn được nhận 20000 hwan. Cheong Yeon tự nhủ rằng mình thực sự vẫn ổn. Ngược lại, cậu còn chuyển hoá suy nghĩ đó là điều tốt.

Hơn nữa, mặc dù chưa rõ nguyên nhân ngọn ngành nhưng Tae Cheon Oh lại an ủi cậu, bảo rằng lí do Mu Won phạm sai sót lớn vì hắn hiểu lầm tai hại gì đó. Gã ta thậm chí hứa trên danh nghĩa ông chủ rằng kể từ giờ, cái tên Feira sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa.

Có lẽ, việc Tae Cheon Oh ra sức nỗ lực duy trì cán cân công bằng giữa trấn Cheong Hwa và băng Feira không hẳn chỉ là tin đồn thừa thãi.

20000 hwan quý giá mới vừa sở hữu, Cheong Yeon kín kẽ đặt cả dưới gối.

Với số tiền này, trước mắt có thể mua hoa báo thù, xong thì sắm thêm chiếc xe đạp mới, và rồi…

Mua gì đây.

Có lẽ sống trong thiếu thốn quá lâu khiến cậu chẳng thể nhất thời nghĩ ra những thứ mình cần. Ký ức về việc Mu Won chĩa dao vào cậu và ép uống máu đồng thời cùng lúc hành hạ bên đầu.

Để ngay lập tức xoá đi ám ảnh tồi tệ, Cheong Yeon chộp lấy giấy bút, rúc vào trong chăn. Dược sĩ quỳ gối, bắt đầu viết ra danh sách từng thứ, liệt kê từng món hiện tại muốn mua. Chỉ đến khi đó, cậu mới cảm thấy xoá được chút ít những gì tăm tối trải qua cả ngày.

[Xe đạp.]

Sau khi viết ra hai từ xe đạp, cậu vẫn vắt óc suy nghĩ rất lâu. Nếu như bên cạnh còn mẹ hoặc là bảo mẫu, Cheong Yeon chắc hẳn sẽ không tiếc tiền mua ê hề những nguyên liệu đắt tiền, nấu đến khi nào bụng họ no căng…

‘Đừng có nghĩ nữa, toàn nghĩ những chuyện làm mày buồn thôi. Lúc nào cũng có suy nghĩ tệ hại…’

Cheong Yeon lẩm bẩm nói với chính mình, xong xuôi mọi thứ được cậu tống vào đáy tầng sâu nhất chiếc hộp cứng cáp nằm bên trong đầu.

Tâm trí chuyển sang câu chuyện ăn uống khiến bụng Cheong Yeon đột nhiên kêu réo. Song ngẫm nghĩ lại thì đúng quả thật hơn một ngày qua, cậu vẫn chưa có miếng gì trong bụng. Dược sĩ khẩn trương đứng dậy, vội vội vàng vàng thay bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Số tiền 20000 hwan có tất cả 20 tờ, 10 tờ gấp lại và đặt gọn gàng trong hai chiếc tất. Cheong Yeon lo lắng nếu để ở nhà trong lúc ra ngoài sẽ bị kẻ nào chui vào thó mất. May mắn là ngay từ đầu, hai bên đôi tất vốn dĩ đã dày nên chúng sẽ chẳng gây chú ý mấy.

Cùng với tất cả số tiền còn lại bỏ vào trong túi, Cheong Yeon ra ngoài, đóng cửa hiệu thuốc và đi thẳng đến cửa hàng tạp hoá. Khu vực xung quanh chuyển màu hừng xanh đương lúc bình minh sắp sửa ló dạng. Hai mắt Cheong Yeon vẫn mở thao láo mặc dù cả sáng chẳng ngủ chút nào. Có lẽ do hai bên tất đều rất đầy đặn khiến cậu vô thức cảm thấy yên tâm.

[Cửa hàng Cheong Hwa]

Lúc cậu leo lên ngọn đồi cách nơi hiệu thuốc một quãng không xa, Cheong Yeon nhìn thấy tấm biển xiêu vẹo đặt bên con đường đoạn phải lên dốc. Tấm biển nghiêng ngả đợt bão năm ngoái vẫn còn y nguyên. Chắc hẳn đến lúc nào đó nó cũng đổ sụp, nhưng cậu vẫn bước không nói lời nào.

“Xin chào.”

Dược sĩ dùng lực mạnh đẩy cánh cửa, âm thanh cót két đồng thời phát ra từ bên cánh cửa nghiêng nghiêng sắp gãy. Cửa hàng tạp hoá nằm trên sườn chéo nơi dốc ngọn đồi, nhìn từ bên ngoài sẽ thấy hơi nghiêng, tuy nhiên bên trong vô cùng bằng phẳng.

“Cheong Yeon đấy à? Ta thắc mắc mãi sao cháu chẳng đến dù đã đến lúc phải mua gạo rồi.”

Chủ tiệm chào đón Cheong Yeon một cách nồng nhiệt, vị khách đã khá lâu rồi mới ghé thăm đến.

“Vâng, cũng vừa khít lúc cháu mới hết ạ.”

Cheong Yeon mỉm cười đầy vẻ thân thiện, lấy chiếc xe hàng và chất đầy nó. Tất cả tổng cộng mười túi mì gói và đồ ăn vặt từ lục địa khác, toàn bộ đều là món cậu yêu thích.

“Thím ơi, lấy thêm cho cháu một bao gạo cỡ vừa nữa.”

Bao nhỏ tương đương với lượng thực phẩm trong 15 ngày, còn bao gạo vừa bằng số thực phẩm dùng trong một tháng.

“Chuyện gì thế này? Có khách hàng lớn đến mua thuốc à?”

Cheong Yeon kinh ngạc khi thấy chủ quán chuẩn bị sẵn cho bao gạo cỡ nhỏ. Bà ta hiểu rõ ngôi nhà tồi tàn của chàng dược sĩ hơn bất kì ai.

“Vâng.”

Cheong Yeon mỉm cười, không nói gì thêm.

Chủ tiệm tạp hoá vẫn luôn hào phóng. Bất cứ khi nào cậu đến, bà ấy luôn luôn chuẩn bị sẵn thức ăn kèm (pan-chang) hoặc là đậu phụ tự tay mình làm. Hôm nay vẫn như mọi khi, bà ấy cho cậu hai miếng đậu phụ và ít giá đỗ.

“Cháu thấy biết ơn lắm ạ.”

“Biết ơn gì chứ, ta thích ngắm nhìn khuôn mặt trông như cún con đáng yêu đó lắm.”

Chủ tiệm bước ra tận trước cửa hàng để tiễn Cheong Yeon, không quên vỗ nhẹ vào lưng dược sĩ. Bởi lẽ quen biết bà ấy từ khi còn nhỏ, Cheong Yeon không những cảm thấy hoà hợp lại còn nảy sinh lòng thương mến bà. Sống thân côi cút trong cảnh bần cùng, sẽ chẳng dễ dàng để cậu tồn tại đến ngày hôm nay nếu như thiếu vắng bóng dáng của bà. Thật tâm mà nói, cậu thấy áy náy hơn là biết ơn.

Một ngày nào đó khi có nhiều tiền, Cheong Yeon muốn được trả ơn bà ấy. Chàng trai dự định sẽ chuyển cửa hàng đến nơi bằng phẳng, thay vì vẻ ngoài nghiêng ngả trên dốc.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo