Trấn Cheong Hwa - Chap 19

Cheong Yeon cúi chào chủ tiệm, treo cả hai chiếc túi nhựa lên một bên tay. Ở tay còn lại, cậu thong thả cầm thanh sô cô la, nhẹ nhàng dùng răng bóc lớp vỏ ngoài.

Món ăn vặt nhỏ nhưng giá thành lại khá đắt. Vấn đề là do tại trấn Cheong Hwa chẳng có nhà máy sản xuất ra chúng, lại càng không có nguyên liệu chính nhất là quả ca cao.

Quà vặt xa xỉ mà lần đầu tiên cậu được nếm lại sau gần một năm. Hương sô cô la tan chảy trong miệng, chỉ cắn một miếng cũng đủ át đi mùi tanh của máu, hương vị làm cậu khó chịu suốt từ hôm qua đến tận bây giờ.

Hiện tại, cậu ấy muốn Tae Mu Won hoàn toàn bị xoá khỏi tâm trí. Để sô cô la tan chảy trong miệng mất một lúc lâu, Cheong Yeon hy vọng sẽ không bao giờ hắn tìm đến cậu và không bao giờ vô tình gặp gỡ. Tuy nhiên, lớp sô cô la mịn màng và hơi dinh dính gần như lập tức biến mất trong miệng. Vô cớ cảm giác có điềm chẳng lành, Cheong Yeon lục lọi bên trong túi bóng và lôi ra thêm một thanh kẹo khác.

Vị ngọt nhanh chóng lan toả khuôn miệng, kéo lại cảm giác khoan khoái dễ chịu. Đương lúc cậu vừa ngấu nghiến thanh sô cô la vừa lắc cái túi có chứa đậu phụ và bao gạo vừa, Cheong Yeon gần như về đến tiệm thuốc. Mùi hương ngọt ngào xen lẫn thanh mát thoang thoảng trong gió làm cậu kinh ngạc.

Đồng thời là lúc trái tim thắt lại.

Đó là nhân vật cậu vừa hy vọng sẽ không tương phùng cách đây vài phút. Cũng là lí do tại sao không nên tin tưởng lời của Feira. Tae Cheon Oh, ông chủ Feira thậm chí một mực đảm bảo không thành viên nào trong băng Feira đến tìm cậu nữa, song chưa đầy một ngày sau, gã ta thất hứa.

Tae Mu Won đứng sừng sững trước hiệu thuốc, tay đút túi quần. Hắn châm điếu thuốc bằng tay còn lại quấn đầy băng trắng. Cheong Yeon chỉ muốn vứt phăng hai chiếc túi nhựa treo trên cổ tay, xong xuôi bỏ chạy.

Không rõ hắn đã quẳng chiếc áo vest sang trọng đi đâu, bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt, hắn chỉ trên người độc áo sơ mi mà vẫn thản nhiên bước về phía trước.

Chắc là hắn đang quanh đi quẩn lại trước cửa hiệu thuốc, sắp sửa khiển trách vì cậu đã tiêu số tiền mà hắn đưa cho mua đồ tạp hoá. Cheong Yeon từ từ di chuyển bên tay đang cầm túi nhựa ra phía sau lưng.

“Là thằng khốn nào?”

“…Vâng?”

“Thằng khốn nào đã cướp tiền của cậu?”

Cheong Yeon lắc đầu ngơ ngác, không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Chẳng ai lấy cắp tiền của cậu cả.

* * *

Tiếng khóc nức nở đến từ Cheong Yeon cứ mãi vang vọng bên tai Mu Won.

Những lời Tae Cheon Oh nói về việc cậu ấy đã sống đơn độc từ khi còn trẻ cứ thế tua lại trong tâm trí hắn. Bởi lẽ hắn cũng lớn lên trong sự gian khổ từ khi còn nhỏ, vậy thì có khác gì cho lắm đâu? Mu Won hút liên tù tì hết vài điếu thuốc.

Bình minh dần dần ló dạng thì cũng là lúc rừng sao dày đặc phía trên mái vòm nơi vườn bách thảo từ từ biến mất. Mặt trời và các vì sao, biển cả mênh mông không có điểm dừng là những khung cảnh hắn đã nhìn đi ngắm lại đến mức phát chán, giờ đây chẳng còn mang đến chút cảm xúc nào.

Gió biển ẩm ướt nhẹ nhàng vuốt ve muôn đám cây cỏ trong vườn bách thảo. Mu Won liếc nhìn một thứ nhỏ bé đang khẽ rung rinh bên dưới chân mình, bông hoa sáu cánh mang màu biếc xanh bị hắn thổi bay không lâu trước đó. Cho đến tận nửa ngày trước vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho việc mọc lại, song chẳng mấy chốc mà bông hoa khác đâm chồi vươn lên, âm thầm nở rộ.

Mu Won cảm tưởng nó trông giống hệt chàng dược sĩ kia, cứ hết đung đưa suốt từ bên này thì lại đủng đỉnh chuyển sang bên khác, ngay cả khi gió rất nhẹ.

“Hiện tại vẫn… đáng sợ lắm.”

Tốc, Mu Won thêm một lần nữa hái bông hoa xanh. Thế nhưng lần này, thay vì để nó theo cơn gió biển cuốn phăng ra khơi, hắn giữ chặt nó trong nắm tay mình.

Hắn rời mái vòm mà chẳng nghĩ đến việc cầm áo khoác. Bông hoa đang cầm được hắn nhét vào một bên hông túi. Nguồn cơn cảm giác bẩn thỉu đã được Mu Won dễ dàng nhận ra. Hắn đã bức hại dược sĩ nhỏ thó, không chỉ nghèo túng lại còn bất lực, chẳng hề sở hữu khả năng kháng cự, chẳng có thứ gì ngoài khuôn mặt đẹp.

Song từ khi nào mà hắn quan tâm những điều như thế?

Kẻ nào chọc tức hắn thì hắn đánh, tính luôn cả lần hắn đập vỡ mặt thằng khốn trơ tráo cả gan gạ gẫm hắn bằng khuôn mặt.

Sau khi xuống tàu, Mu Won bước trong vô định thay vì hướng về toà nhà hàng hải.

“Phù! Thằng khốn đó lấy đâu ra nhiều tiền thế? Nó cuống cả lên sau khi tao bảo tao sẽ không cướp.”

“Mẹ, thằng đần. Mày nghĩ khoe khoang việc cướp được tiền của một thằng nhóc tự hào lắm nhỉ?”

“Ah, thì sao chứ? Mày mau nhổ thứ đồ uống tao mua cho ra!”

Hai gã say xỉn đang ôm chai rượu và cười khúc khích, không ngừng bàn tán chiến tích của mình. Một trong hai gã say cơn phấn khích, trông thấy Mu Won đương đi tới từ hướng ngược bọn họ, gã ta trợn mắt, tưởng mình lại bắt được con cá ngon. Dẫu vậy, khi vừa thấy rõ khuôn mặt Mu Won, gã ta vội vàng cụp ánh mắt xuống.

Gã say nhiều hơn đẩy tên đồng nghiệp cũng đương say xỉn vào con hẻm khác, viện cớ gã ta đang đi sai đường. Lúc này, tên đồng nghiệp kia đồng thời nhận ra bóng dáng Mu Won, gã ta im bặt không lảm nhảm nữa, bắt đầu bước đi.

Nếu sợ thì nên im lặng và cố tránh xa hết mức như thế. Chứ đừng than vãn giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không có tự trọng.

Thanh âm nức nở của chàng dược sĩ lại thêm lần nữa khiến hắn căng thẳng. Mu Won đi ngang quán bar Dandelion, dọc theo con đường rảo xuống quận E.

Theo lẽ đương nhiên, hắn đến trước cửa hiệu thuốc Cheong Yeon và nhìn vào trong khi đèn đã tắt. Thay vì cố gắng quanh đi quẩn lại, hắn dùng bên chân đá vào cửa kính. Nếu hắn né tránh thì chẳng khác nào hắn sợ dược sĩ, chẳng phải giống cách mà bọn bợm rượu khi nãy run rẩy trước hắn hay sao?

Khi hắn tung chân đá thêm lần nữa, âm thanh kính vỡ loảng xoảng kèm theo. Dẫu thế, vẫn chẳng thấy tăm hơi dược sĩ đâu, đến cái đỉnh đầu cũng chẳng trông thấy. Trước tiếng ồn lớn, nếu cậu đang ngủ thì theo lẽ thường phải nên thức dậy. Mu Won chắc chắn cậu đã đinh ninh bản thân không hề là người lười nhác.

Hắn ta tự hỏi chỉ là nếu như, liệu rằng dược sĩ có lo lắng quá mà bất tỉnh không. Cảm giác đúng là như vậy, mỗi lần hắn ta nghĩ đến cơ thể run rẩy yếu ớt.

Mu Won rút điếu thuốc ra, ngậm một chút rồi châm lửa. Hắn cố lướt ngang tiệm thuốc mà ra vẻ chẳng quan tâm, chỉ mang theo một điếu thuốc.

Xào xạc, xào xạc, tiếng nhựa ma sát con đường yên tĩnh tạo nên thanh âm sột soạt. Báo hiệu có người đang dần đi xuống từ phía ngọn đồi mà hắn đi qua, bên tay mang theo chiếc túi nặng trịch.

Bên tay còn lại cầm sô cô la, chẳng ai khác ngoài dược sĩ. Cũng vừa là lúc Mu Won đột ngột nhả khói, ngạc nhiên đến mức không thể nuốt chúng như lúc thông thường.

Dược sĩ dừng bước ngay khi chạm mắt hắn ta, vò miếng giấy bạc bọc sô cô la giấu trong nắm tay và giấu túi nhựa ra phía sau lưng. Khuôn mặt vốn dĩ bình thản trong lúc thong thả nhâm nhi quà vặt bỗng chốc cứng đờ khi thấy Mu Won.

Bây giờ nghĩ lại, số tiền Mu Won đưa cậu hẳn ít nhất tận 20000 hwan…. Nhiều gấp bốn lần so với mức lương hàng tháng nhân viên cấp thấp Feira nhận được. Đáng nói hơn nữa, trên mặt bằng chung, đó là mức lương vượt ngưỡng kỳ vọng và được chi trả hết sức hào phóng.

Thế nhưng quả thật thì cậu chỉ mua vài món ăn vặt như sô cô la, lương thực ít ỏi như gạo, mì gói rồi vội vã quay trở lại, dù cậu đủ tiền mua hết mọi thứ.

“Phù! Thằng khốn đó lấy đâu ra nhiều tiền thế? Nó cuống cả lên sau khi tao bảo tao sẽ không cướp.”

“Mẹ, thằng đần. Mày nghĩ khoe khoang việc cướp được tiền của một thằng nhóc tự hào lắm nhỉ?”

Mu Won thở hắt, rít hơi thuốc sâu, thậm chí không thể nhớ rõ những gã say rượu trông như thế nào. Hắn căng tay ra, máu lại thấm đẫm sau lớp băng dày.

“Là thằng khốn nào?”

“….Vâng?”

“Thằng khốn nào đã cướp tiền của cậu?”

Cheong Yeon ngơ ngác lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.

“Tiền… vẫn ổn mà.”

Nghe thấy thế, Mu Won đột nhiên cau mày. Cheong Yeon quay lại liếc nhìn ngọn đồi, tựa hồ đang xem xét đường rút lui rồi nhìn Mu Won.

“Có nhiều tiền vậy mà lại tiêu vào những thứ như thế này sao?”

“Anh đến đây… có phải là để lấy tiền lại không?”

Khuôn mặt vốn dễ đỏ lựng giờ đây tái nhợt sau khi ăn vài thanh sô cô la. Việc cậu phản ứng với Tae Mu Won hệt đang đối mặt với kẻ vô lại là lẽ đương nhiên. Thế nhưng cái điều được cho là tất nhiên đó lại không ngăn hắn cảm thấy tồi tệ. Đồng thời là lúc mắt hắn dõi theo những vệt bầm xước nơi chiếc cổ nhỏ.

“Số tiền mà anh cho tôi… tôi đã tiêu hết rồi.”

Tiêu hết 20000 hwan chỉ trong một đêm ở đâu cơ chứ. Quá dễ để hiểu là lời nói dối. Dược sĩ vô thức lắc số tiền thừa vì sợ Mu Won sẽ chộp lấy chúng.

“Vào đâu?”

Mu Won ngắt lời Cheong Yeon, tự hỏi lần này cậu sẽ bịa ra thêm lí do gì.

“…Tôi đang ký kết hợp đồng mua nhà để chuyển đến.”

“Ồ, văn phòng bất động sản mở cửa 24/24 luôn à?”

“Ông chủ Oh ở đó luôn luôn làm việc bất kể ngày đêm để kiếm tiền mà.”

Phản ứng Cheong Yeon mất dần kiên nhẫn.

Dù sao đi nữa, nếu muốn tồn tại ở trấn Cheong Hwa thì buộc phải có sự can đảm đó. Song chẳng hiểu sao, cảm giác ngứa ran lại đập thẳng vào gáy sau Mu Won. Chàng trai ốm yếu khóc lóc run sợ mới vừa hôm trước, giờ đây giọng nói có chút uy lực.

“Bên cạnh đó… ông chủ Feira nói rằng anh Mu Won… toàn bộ Feira, sẽ không một ai đến thăm tôi nữa.”

Cheong Yeon thẳng thắn chất vấn nguyên nhân hắn không giữ lời. Tiếng điếu thuốc cháy từ miệng Mu Won phát ra xèo xèo.

“Này, cậu là ai vậy?”

Không rõ câu hỏi có ý nghĩa gì, thế nên Cheong Yeon chọn cách im lặng.

“Mẹ kiếp, cái tên nói sợ tôi biến đâu rồi?”

Không phải người Hwa đang cố khoe khoang trước mặt hắn việc che giấu thân phận giỏi. Cảm nhận sức nóng lan từ cơn đau, Mu Won ấn vào thái dương bằng lòng bàn tay băng bó đầy máu. Vì không phải là lão già bướng bỉnh, hắn buộc thừa nhận những gì bản thân nên phải thừa nhận. Tất cả bản năng bị vô hiệu hoá, mách bảo hắn rằng người đứng trước mặt không thuộc tộc Hwa.

Dẫu vậy, hắn vẫn cố chấp lấy từ trong túi ra bông hoa xanh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo