Thời xưa đã từng có nhiều lục địa trải dài khắp trên thế giới, thế nhưng ngày nay kha khá nhiều nơi bị chìm trong nước.
Trấn Cheong Hwa như một hòn đảo xa xôi, lục địa thứ nhất chính là lục địa gần nhất. Để đến được đó, phải đi bằng tàu mất tận mười ngày hoặc thậm chí hơn. Hầu hết hàng lậu đều được mang về chính từ nơi này.
Dù trấn Cheong Hwa không phải lục địa nhưng lại khá lớn nếu gọi là đảo. Cũng vì điều đó, khác xa lục địa thứ nhất, nơi có an ninh vô cùng chặt chẽ, an ninh nơi này có phần yếu kém, luôn là mục tiêu của toán cướp biển. Thỉnh thoảng chúng đến cướp bóc, vơ vét, hoặc giống Feira, chiếm đóng hoàn toàn. Những người từ lục địa khác cũng dùng nơi đây làm điểm dừng chân, bảo trì phương tiện trên chuyến hành trình. Vì vậy, việc trấn Cheong Hwa là một địa điểm giao thoa văn hoá tương đối dễ hiểu.
Theo dòng thời gian, hòn đảo lớn này nhiều lần đổi chủ. ‘Triều đại’ những đời chủ trước kéo dài nhiều nhất chỉ có 3 năm, dẫu vậy đến nay, Feira đã nắm quyền hành được hẳn 5 năm.
Đương nhiên, cuộc chiến dữ dội giữa nhiều băng nhóm cướp biển thường xuyên diễn ra tại trấn Cheong Hwa. Song kể từ khi được Feira nhận tiếp quản, nó không còn là mục tiêu bị bọn cướp biển nhắm đến mấy nữa.
Buồn cười thay, Feira lại đang đảm bảo vấn đề an ninh. Vì vậy, trong khi dân chúng chỉ trích Feira thì cũng đồng thời mong nền hoà bình này được tiếp tục.
“Tên khốn điên khùng.”
Cheong Yeon đạp xe điên cuồng, lao đi vun vút trong cơn mưa giông đương ngày một lớn.
Đáp xuống tiệm thuốc an toàn, cậu bình tĩnh cất xe đạp, xong xuôi vô thức kiểm tra chiếc cổ nhỏ nhắn còn nguyên vẹn không. Nếu trên tay hắn sở hữu cái rìu… chắc hẳn Cheong Yeon đã chết tại chỗ.
Cheong Yeon thò tay vào giỏ xe đạp, cầm lên thân cây khô khốc, trông nó xấu xí chẳng còn nguyên vẹn. Cả sáu cánh hoa đều đã biến mất, chẳng vương lại gì.
Cậu ngồi xuống quầy, trên tay vẫn giữ thân cành hoa khô. Nước mưa lọng bọng dưới chân nhưng tâm trí cậu chẳng quan tâm đến.
‘Tae Mu Won…’
Nghĩ về hắn ta thêm một lần nữa, chợt cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Quy tắc đầu tiên đã bất thành văn tại trấn Cheong Hwa chính là không được dính líu với Tae Mu Won. Mãi đến hôm nay, Cheong Yeon mới hiểu sâu sắc tầm quan trọng câu nói đó.
“Nhưng tại sao cậu lại phải làm việc tại bãi rác thế?”
“Tôi là dược sĩ, bán thảo dược.”
Cành hoa khô khốc được Cheong Yeon đặt xuống quầy, cậu hồi tưởng lại ký ức vừa nãy. Đôi mắt vàng kim ở cự li gần trông thật đáng sợ, cũng là đôi mắt mà cậu sẽ chẳng bao giờ muốn gặp lần nữa.
Nghĩ lại thì hắn không có hình xăm. Những kẻ thuộc nhóm Feira, tên nào cũng có hình hoa cúc tây xăm đỏ thẫm hai bên cổ, chẳng hề thuận mắt với vẻ thô kệch to lớn bên ngoài. Thế nhưng, nếu là Mu Won chắc hẳn sẽ khác, nếu xăm hình hoa chắc chắn rất hợp. Bởi lẽ người đàn ông đó thậm chí rất đẹp bên trong bộ vest có phần sặc sỡ.
Cheong Yeon tò mò, tự hỏi tại sao Tae Mu Won không xăm mình. Nghe nói cả Tae Cheon Oh cũng chẳng sở hữu hình xăm nào cả… Quan trọng hơn hết, có vẻ Mu Won biết về gã ta.
Khoảnh khắc Cheong Yeon thức dậy khỏi dòng suy nghĩ thì cũng là lúc tóc cậu gần khô.
Phải một lúc lâu kể cả sau khi về đến tiệm thuốc, cơ thể Cheong Yeon mới được thư giãn. Đơn giản mới bị cuốn vào nỗi sợ hãi không mong muốn, luôn tự hỏi mình liệu có kẻ nào theo dõi hay không.
Cheong Yeon đứng dậy, nhấc thân cây lên. Ít nhất cũng thật may mắn khi thó được nó. Dẫu vậy, sắp tới chẳng biết nên làm cách gì để có thêm hoa. Sau khi giao dịch đến lần thứ ba, số tiền vất vả cậu tiết kiệm được cũng bay biến hết. Ngay cả khi cậu có đủ số tiền thực hiện giao dịch cho lần kế tiếp, sẽ chẳng điều gì có thể đảm bảo tính mạng của cậu không gặp nguy hiểm, nếu trong tình huống xấu nhất lại bị tóm được.
Nhưng mà tại sao, tên Tae Mu Won lại bị ám ảnh bởi bông hoa khô nhiều đến như vậy?
Thậm chí hắn ta còn nhét bông hoa đối với người thường trông thật xấu xí vào túi áo vest. Chẳng lẽ do những con tàu buôn lậu đều bị Feira bắt lại trước đó. Ở hai lần trước, Cheong Yeon giao dịch hoa khô từ các thuyền trưởng những tàu buôn lậu, xui rủi thế nào Feira tóm được cả hai lần đó.
Feira có lẽ kiểm tra từng món hàng thu thập được. Ban đầu, bông hoa khô khốc bị xem là rác. Song gặp lại nó đến lần thứ hai chắc chắn khơi gợi những sự tò mò. Thậm chí hiện tại đã là lần ba.
Điều tồi tệ nhất chính là Mu Won đã để mắt đến.
Loé lên suy nghĩ cố gắng trốn đến lục địa Đầu Tiên, nhưng ngay sau đó Cheong Yeon lắc đầu. Chẳng phải từ đầu chấp nhận bỏ ra cả số tiền lớn chỉ vì vốn biết mạng sống của cậu rất quý giá sao? Mạng sống của cậu vốn chẳng đơn thuần của riêng cậu nữa.
Soạt, Cheong Yeon đột ngột kéo áo sơ mi còn hơi ẩm lên để kiểm tra bụng. Vẫn chỉ là vệt đen mờ nhưng việc ô nhiễm dần đang tiến triển. Cheong Yeon cởi giày, dợm bước vào căn phòng trong. Căn phòng nhỏ nhắn liền kề cửa hàng, sở hữu đầy đủ vật dụng thiết yếu, chỉ là kích thước thật sự hơi nhỏ.
Ngay lập tức, Cheong Yeon đặt ấm đun nước, đun sôi cả cành hoa khô trong mạch nước ngầm của trấn Cheong Hwa. Cánh hoa luôn đạt hiệu quả tốt nhất, song ở tình cảnh ngặt nghèo hiện tại, cậu buộc phải dùng thân hoa này trước.
Đoạn dùng mũi kim đâm vào ngón cái, trích giọt máu nhỏ vào ấm nước đun. Thân cây màu nâu khô khốc héo úa, khó coi run rẩy giờ đang chuyển động, biến đổi xanh tươi như mới nảy mầm. Thân cây hồi sinh, nhanh chóng tan chảy, hoà lẫn trong nước như những viên đường, chẳng vương dấu vết.
Cheong Yeon rót nước trong suốt vào cốc, ngồi chụm hai chân và đợi nước nguội. Uống ngụm nước mát, cậu một lần nữa vén vạt áo lên.
Vệt đen ban nãy dần dần biến mất, trả lại làn da trơn láng bình thường.
‘May là cầm cự được ba tháng qua nhờ vào việc này…’
Phương diện nào đó vẫn thật thảm hại. Trụ cột nâng đỡ cả trấn Cheong Hwa chính là Cheong Yeon. Nếu không có cậu thì trấn Cheong Hwa cũng chẳng tồn tại. Dù vậy, đó là sự thật không thể ton hót với bất cứ ai.
* * *
“Sao không biết đường uống vừa phải thôi?”
Cheon Oh hét lớn vào mặt Mu Won, kẻ đang trên giường với vẻ xộc xệch. Một phút trước đó vẫn ngủ ngon lành, Mu Won mở mắt, thái độ khó chịu. Ánh mắt vốn đang hướng về phía Tae Cheon Oh đột nhiên chuyển hướng sang phía còn lại, nơi người phụ nữ trần trụi khoả thân, trên người cô ta không một mảnh vải.
“Chuyện gì?”
“Thằng khốn điên khùng, mày cũng biết mà? Làm sao tao biết việc mày chui rúc trong cái xó xỉnh trông như thế này.”
Mu Won đẩy người phụ nữ khoả thân sang bên. Cô ta lúc này vẫn chưa tỉnh hẳn, người rúc vào chăn, lảm nhảm gì đó.
Cheon Oh ném cả chai nước vào Tae Mu Won trong lúc hắn ta lồm cồm bò dậy. Mu Won chụp lấy thật mạnh, ngồi phịch xuống giường, làm dịu cơn khát. Chỉ cần vài ngụm, cái chai nhanh chóng trở nên trống rỗng.
Mu Won cẩu thả vất bừa nó đi, liếm mép trái phải. Đã thoải mái hơn so với ban nãy lúc vừa tỉnh dậy, Mu Won liếc nhìn rèm cửa đầy hoa. Hắn ta nhanh chóng bước về cửa sổ, rèm hoa rực rỡ được kéo sang bên, khung cảnh bên ngoài hiện ra sau đó.
[Tiệm thuốc Cheong Yeon]
Dễ dàng trông thấy có một hiệu thuốc ngay bên kia đường.
“Cầm lấy.”
Cheon Oh tiếp tục ném vào người Tae Mu Won, lần này là cái túi giấy. Khi hắn nhặt lấy và mở nó ra, bên trong là chiếc áo phông cùng với quần dài gam màu trung tính, vốn là sở thích của Tae Cheon Oh. Mu Won mặc áo mà không nói gì, chỉ lôi ra một điếu thuốc, hộp quẹt Zippo từ đống quần áo bừa bãi trên sàn.
“Cheon Oh, anh biết gì không?”
Người được gọi tên lúc này bước qua cánh cửa khá thấp của phòng nhà nghỉ, thờ ơ trả lời.
“Không biết, thằng khốn.”
“Đứng trước khuôn mặt xinh đẹp v*i l*n, nắm đấm sẽ trở nên vô hiệu đấy.”
“Mày bắt đầu nhìn khuôn mặt người khác từ khi nào thế?”
Tương tự Cheon Oh, Mu Won cúi đầu qua cửa phòng thấp. Hành lang quá hẹp đủ để hai người có thể đi vừa. Mu Won chậm rãi theo sau Cheon Oh. Đến gần lối vào, người chủ quán trọ thon thót ló đầu qua cửa sổ nhỏ.
Rầm! Mu Won dùng lòng bàn tay vỗ vào cánh cửa đánh vang.
“Tôi đã nghỉ ngơi rất tốt.”
Âm thanh chói tai làm rung chuyển cả nhà nghỉ.
“À, nhưng mà cách âm không được tốt lắm.”
Ông chủ nhà nghỉ vốn đang e sợ như con chuột chũi, không dám nhìn thẳng chỉ dám nhìn ngang, cộng hưởng thêm việc vừa nghe cách âm không tốt, ông ta lo lắng không biết có nên trả lại tiền phòng hay không.
“Không nhờ thằng kia thì chắc tao phải lục tung ngóc ngách cả trấn Cheong Hwa để tìm mày mất.”
Cheon Oh đóng xoạch cửa sổ, kết thúc sự lo lắng của gã chủ, đồng thời ngăn cản Mu Won có thể bất trắc làm gì vô cớ.
“Thằng nào nói gì?”
Mu Won cười vang bước khỏi nhà nghỉ, ngước mặt lên nhìn ánh nắng chói chang. Hắn thích ngày nắng hơn những ngày mưa. Cheon Oh để mặc Mu Won tắm nắng tuỳ thích, ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống khuôn mặt vốn đã điển trai, lại càng khiến nó trở nên lấp lánh.
“Mu Won à, chẳng phải tìm ở lục địa thứ nhất sẽ nhanh hơn sao?”
Cheon Oh đứng quay lưng lại so với mặt trời. Mu Won liếc nhìn tiệm thuốc cửa đóng im lìm phía sau Cheon Oh, lấy ra điếu thuốc và hỏi.
“Muốn biết trực giác của tôi tốt thế nào không?”
Hắn là Mu Won, kẻ từng vượt qua vô số những ải tồi tệ và tiến từng bước xa đến tận đây, chỉ nhờ trực giác nhạy bén của mình.
“Tao biết, nhờ trực giác đó mà chúng ta mới có mặt tại đây. Tuy nhiên, ý tao là, việc mở rộng sang lục địa thứ nhất thì tính sao đây? Tao đang nghĩ đến việc tập hợp người và gửi chúng đi, mày thấy thế nào?”
“Tôi sẽ xem xét.”
Mu Won tiếp tục để cửa hàng thuốc trong tầm mắt mình.
“Hãy cứ thong thả làm điều anh muốn. Nhưng mà hiện giờ anh không đói à?”
“Mấy giờ rồi?”
Cheon Oh vô thức nhìn xuống đồng hồ trong lúc chờ đợi Mu Won trả lời.
“Một giờ chiều.”
“Chết tiệt, lười biếng như mày kiếm tiền được đ*o.”
Làn khói thuốc lá chầm chậm phả ra, biển hiệu tiệm thuốc vẫn đang đóng chặt sau làn khói mờ bị che khuất mất.